Mạnh Trì không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược buông Mạnh Trì ra, nói:
"Không muốn thì thôi."
Cô xoay người, đi chưa được mấy bước, phía sau đã truyền tới âm thanh rất nhỏ, một đôi tay thon dài ra sức ôm eo cô, đưa cô rơi vào cái ôm mềm mại, người ở phía sau lưng dán lấy cô, không hề có khoảng cách.
Mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn chóp mũi.
Giọng Mạnh Trì đầy tỉnh táo nhưng hơi run:
"Em muốn."
Bây giờ đã là buổi chiều, ánh nắng đã ngả về trời tây, phòng khách rơi vào nửa sáng nửa tối.
Các cô đứng ở nơi giao nhau của ánh sáng, lỗ tai xinh xắn ửng đỏ của Thẩm Khinh Nhược bị chiếu sáng, thậm chí có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ thật nhỏ trên mặt.
Mạnh Trì khẽ mím môi, sau đó hôn lên.
Trong lòng Thầm Khinh Nhược chợt dao động, không khỏi bắt lấy đôi tay của Mạnh Trì đang ôm eo mình.
Ánh sáng chập chờn chợt lóe lên trong đôi mắt, giống như rơi vào trong ảo mộng một ngày hè lúc xưa, đã bao lâu rồi cô chưa được ôm?
Cái ôm như thế này làm cho cô có cảm giác an tâm, dường như không cần suy nghĩ gì cả, dường như được quay trở lại thời trung học ngây thơ.
Cô rất muốn trở về nhà.
Ý niệm trong đầu bỗng nảy nở từ trong đáy lòng.
Ánh mắt cô lướt qua khung ảnh cũ kỹ trên tủ tivi, mơ màng có thể nhìn thấy dáng vẻ của những ngày xưa cũ bên trên, cảm xúc khổ sở như bọt khí cuồn cuộn sau đó bất ngờ trào dâng, thế nhưng, cô đã ở nhà rồi.
Là nhà...!nhưng cũng không phải nhà.
Cho dù là ban ngày hay ban đêm, đều chỉ có mình cô.
Hai ngày nay bận rộn đầu óc mụ mị, ngủ từ hừng đông mãi cho đến chiều, ngay giây phút thức giấc, trong phòng rất yên tĩnh, ánh nắng không còn quá gay gắt, bất chợt có một cảm giác như bị thế giới từ bỏ.
Nhưng chẳng phải từ rất nhiều năm trước cô đã bắt đầu cuộc sống đơn độc rồi sao? Cô cho rằng mình đã sớm thành thói quen.
"Chị..."
Giọng một cô gái trẻ rất dễ nghe vang lên bên tai.
Có người nhảy vào dòng nước sâu lạnh lẽo, bơi về phía cô đang chìm dần xuống đáy biển, không nói lời gì chỉ nắm lấy tay cô, kéo cô lên từng chút từng chút một.
Cô trở lại hiện thực, trong ấm áp và êm dịu của ánh dương.
Mạnh Trì cảm nhận được cô thất thần, nhỏ giọng hỏi:
"Chị đang nghĩ gì?"
Sao cô lại không phát hiện trong từng hơi thở, từng chớp mắt đều mang theo thương cảm, cô xoay người nhẹ nhàng ôm cổ Mạnh Trì:
"Bây giờ tôi có vẻ đã biết tại sao em mua nhiều lót sofa rồi."
Khóe mắt cô ửng đỏ, giọng dí dỏm:
"Hóa ra em muốn thử nhiều thứ trên sofa."
Mặc dù Mạnh Trì biết người này nói chuyện thích đùa nhưng vẫn bị chọc đỏ ửng cả tai, muốn phản bác Không có lại chạm vào ánh mắt của người này khiến lời của cô nuốt ngược vào trong, cô không khỏi giơ tay, chạm vào khóe mắt người này, hỏi:
"Chị sao vậy?"
Trong lòng Thẩm Khinh Nhược khẽ run lên nhưng ánh mắt vẫn hàm chứa ý cười:
"Tôi có thể làm sao chứ?"
"Em không biết nói thế nào..." Mạnh Trì rất nghiêm túc nói: "Nhưng em cảm giác chị thật sự không vui."
"Đúng, quả thật tôi không vui." Thẩm Khinh Nhược thản nhiên nói: "Em mua nhiều lót sofa vậy làm gì? Có tiền không có chỗ dùng sao? Còn muốn tôi nợ em quài sao?"
Khóe mắt của cô ấy đã không còn đỏ, nét mặt nhìn qua cũng bình thường trở lại, giống như khổ sở vừa rồi chỉ là cái chớp mắt, chỉ là ảo giác của chính mình.
Mạnh Trì chỉ đành đ è xuống nghi ngờ trong lòng.
Cô định nói Không cần chị trả nhưng lại cảm thấy trước đó mình cũng đã nói, còn Thẩm Khinh Nhược thì không nghe lọt tai, cho nên cô bèn nói: "Thiếu em thì đã sao?" Cô sẽ không làm gì Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược đặt hai tay lên đầu vai cô, đẩy cô chậm rãi ngã xuống sofa, ẩn tính bên trong ánh mắt vụt lên, cô dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, nói:
"Em muốn trở thành chủ nợ lớn nhất của tôi không?"
Mạnh Trì cảm thấy tim mình tê dại nhưng vẫn cố bình tĩnh chống đỡ:
"Không được sao?"
"Được." Thẩm Khinh Nhược nói: "Em muốn làm gì cũng được hết."
...
Hai tiếng sau, hai người nằm trên sofa nghỉ ngơi.
Mặt trời đã thu hồi luồng sáng cuối cùng, nó chìm xuống, để bóng tối cắn nuốt toàn bộ phòng khách.
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy lạnh, cô mệt mỏi nhích người, dựa vào lòng Mạnh Trì:
"Em đói không?"
"Em không đói." Giọng Mạnh Trì không còn đáng ghét như vừa rồi, lý trí đã quay trở lại, nghe ra rất bình thường.
Cô cầm lấy quần áo trên ghế sofa, khoác lên người Thẩm Khinh Nhược: "Còn chị?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi cũng không đói."
Cô nhìn vào khoảng không ngây người, tâm trạng từ trong khổ sở thoát ra, kèm theo đó là một cảm giác thỏa mãn lan tỏa khắp người, giống như bạn đói bụng rất lâu chợt nhận được một phần mỹ thực phong phú.
Cô thích cảm giác này.
Cho nên rất nhiều lần khi đối diện với Mạnh Trì, cô đều muốn mình bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được tới gần đối phương.
Cô chợt muốn hút điếu thuốc, lại kiềm lại hành động muốn lấy bao thuốc lá, cô dụi dụi vào cổ Mạnh Trì, làm nũng:
"Bé con, lần sau mua kẹo cho tôi nha."
"Kẹo?" Mạnh Trì có chút ngạc nhiên, vì sao lại nói muốn mua kẹo.
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi muốn kẹo trái cây."
Cô còn nói thêm:
"Tuy thuế thuốc lá ở nước là nguồn thu thuế quan trọng, nhưng vì cơ thể này, vì sức khỏe này, vì xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa mới năm mươi năm, tôi quyết định không cống hiến vào chỗ đó nữa.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là có một bạn nhỏ học theo, suýt chút nữa học người lớn hút thuốc, vì mầm non đất nước, tôi quyết định xung phong đi đầu, lời nói và hành động đều mẫu mực, cai thuốc lá.
Sau này em cũng đừng có suy nghĩ muốn hút thuốc nữa."
Mạnh Trì bị hai chữ sau này đả động, trong lòng mềm yếu, ngay cả ánh mắt nhìn Thẩm Khinh Nhược cũng dịu dàng hơn.
Nhưng vì trong phòng khách không có bật đèn, Thẩm Khinh Nhược không nhìn thấy được ánh mắt này của cô, có lẽ cũng vì vậy, cô mới to gan nhìn cô ấy.
Mạnh Trì bình tĩnh nói:
"Chị muốn hút thì hút, không cần băn khoăn em."
Sau khi nói xong, cô phát hiện mình rất biết diễn, rõ ràng Thẩm Khinh Nhược có thể vì mình cai thuốc, bản thân rất vui vẻ nhưng vẫn giả vờ điềm nhiên như không.
Trùng hợp lúc này Thẩm Khinh Nhược mò được cái bật lửa, tay ngứa ngáy chơi đùa, lúc bật lúc tắt, ngọn lửa nhỏ trắng thuần ở trong lòng bàn tay cô xuất hiện rồi biến mất, ánh sáng ấm áp càng làm nổi bật gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô.
Mạnh Trì nói:
"Em lấy thuốc cho chị."
Thẩm Khinh Nhược liền nhét cái bật lửa xuống gối, dùng sức vùi vào cổ Mạnh Trì, giọng rầu rĩ:
"Bạn nhỏ, em không muốn mua kẹo cho tôi à?"
"Mua." Mạnh Trì lập tức trả lời, còn nửa câu sau cô kiềm lại không nói ra, Chị muốn cái gì, em cũng sẽ mua cho chị.
Nhưng cô cảm thấy câu này bộc lộ quá rõ tâm tư của mình, hơn nữa cô sợ Thẩm Khinh Nhược cười.
Có đôi khi cô không thích Thẩm Khinh Nhược người lớn như vậy, luôn đem chuyện tuổi tác ra nói, giống như nhỏ tuổi thì nói gì cũng là ấu trĩ.
Nhưng cũng không phải là lấy danh trưởng bối nói cô ấu trĩ gì, mà chỉ khoa trương người này già rồi.
Giống như chỉ có Thẩm Khinh Nhược già chế giễu cô.
Thẩm Khinh Nhược vui vẻ hôn hôn chiếc cổ thon dài của Mạnh Trì:
"Em thiếu tôi một gói kẹo trái cây đó nha."
Mà nghĩ đến năm cái thùng lót sofa mới mua, cô lại nuốt một ngụm nước miếng, nói thêm:
"Chỉ cần một gói, em mua cho tôi mấy thùng, lúc đó tôi ăn đến ngán luôn đó."
Mạnh Trì có vẻ tiếc nuối, thoáng thỏa hiệp:
"Em biết rồi."
"Để báo đáp kẹo của em." Thẩm Khinh Nhược chậm rãi mặc quần áo vào, nói: "Tôi quyết định xuống bếp."
Mạnh Trì nghi ngờ:
"Chị biết nấu ăn??"
Cô không biết Thẩm Khinh Nhược biết nấu ăn, trước đây nhìn thấy căn bếp sạch sẽ như vậy cô cho rằng người này không xuống bếp.
Thẩm Khinh Nhược vuốt mái tóc rối bù xuống, sau đó đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy đại một cọng dây buộc tóc lên:
"Nhìn không giống sao?"
"Hơi hơi."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra:
"Tuy không đói nhưng dù gì vẫn phải ăn.
Một phần là kinh nghiệm cuộc sống, đề nghị bây giờ em dùng cuốn sổ nhỏ ghi lại, lúc chật vật không có ăn sẽ càng trở nên khó sống."
Trong nhà cũng chẳng có nguyên liệu gì, hơn nữa bếp đã lâu không mở lửa, rất nhiều gia vị đã quá hạn.
Thẩm Khinh Nhược lên app đặt mấy món cũng không được nên sai Mạnh Trì xuống siêu thị bên dưới mua đồ tươi.
Mạnh Trì đem các chai lọ gia vị quá hạn ném vào thùng rác phân loại, cả chai nước buổi chiều mang về đã uống hết, thêm mấy cái chai cứ để trong nhà trả cho tiệm hoành thánh, ông chủ miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cà lơ phất phơ, tiện tay ném mấy cái chai vào thùng, đồng thời lấy ra một hai tờ tiền lẻ trong hộp nhôm đưa cho Mạnh Trì:
"Buổi chiều chị cô ăn hoành thánh đưa dư tiền, đem về đi."
Mạnh Trì:
"Nếu là chị em đưa, em đâu có lý gì thay chị ấy nhận."
Có lẽ vì Thẩm Khinh Nhược luôn xưng chị nên chữ chị nói ra từ miệng cô cực kỳ tự nhiên.
Hơn nữa lúc chiều, cô luôn gọi Thẩm Khinh Nhược là chị mà? Nghĩ đến đây, lồ ng ngực cô chợt nóng lên, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, ông chủ bất cần này chắc không nhìn ra điều gì.
Hắn không phải người thích nói chuyện, nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của Mạnh Trì, hắn rối rắm giơ tay gãi gãi đầu, lại nhìn Mạnh Trì:
"Cô không giống cô chị của mình."
Trước khi Mạnh Trì rời khỏi, ông chủ lấy điếu thuốc xuống, nói:
"Tôi thấy cô với cô chị mình quan hệ rất tốt, rảnh rỗi thì ở bên cô ấy nhiều hơn, mấy năm nay cô ấy vẫn một mình tới đây ăn."
Sau đó hắn tiếp tục đưa điều thuốc lên miệng:
"Quan trọng nhất là cô có thể nhắc cô ấy trả chai đúng hạn."
Mạnh Trì mua vài thứ trong siêu thị, mang theo chúng lên lầu, lúc tới cửa đổi giày, cô thuận miệng nói:
"Em về rồi."
Nói xong chính cô cũng bất ngờ, hình như đã lâu rồi cô chưa từng nói câu này.
Lúc này một giọng nói êm tai từ nhà bếp truyền ra:
"Mừng em trở về nhà."
Mạnh Trì hoảng hốt trong lòng, cô đem theo đồ đi vào bếp, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược thuần thục cắt khoai tây thành sợi, trong lòng càng cảm thấy khác lạ, một lát sau mới nói:
"Em giúp chị rửa nha."
Thẩm Khinh Nhược Ừ một tiếng, một hồi vẫn thấy Mạnh Trì còn đứng ngây ra ở cửa, liền cười nói:
"Sao vậy? Hối hận vì đã nói muốn giúp? Em cho rằng phụ huynh sẽ nói Không cần đâu, em đi chơi đi, sẽ làm xong nhanh thôi à? Bây giờ em lớn rồi, phải học giúp đỡ người nhà làm việc, nếu không ai dám yêu đương với em?"
Mạnh Trì Ừ một tiếng, giống như đang nói không cần chị quan tâm đưa ra kháng nghị đối với câu nói sau cùng của Thẩm Khinh Nhược.
Cô đi đến bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, bận rộn một hồi, như thể chỉ tình cờ nhắc tới:
"Ông chủ tiệm hoành thánh nói, mấy năm nay chị luôn một mình..."
"Sao?" Thẩm Khinh Nhược vẫn tiếp tục xắt: "Anh ta còn nói gì nữa?"
Mạnh Trì thuật lại lời của ông chủ.
Thẩm Khinh Nhược liền nói:
"Anh ta nói dóc thôi.
Mấy hôm trước tôi còn dẫn Tạ Trăn đến ăn.
Anh ta còn tiếc mấy chai nước nên nói em hãy nhắc nhở tôi."
Mạnh Trì:
"Ồ."
Cô còn cho rằng mình là người đầu tiên ở bên Thẩm Khinh Nhược.
Nhưng vậy cũng tốt, ít ra mấy năm nay Thẩm Khinh Nhược không ăn một mình.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược cảm giác ống tay áo bị kéo, tuy cô bận tối mặt tối mũi nhưng vẫn kiên nhẫn quay đầu qua nhìn, nhìn thấy bạn nhỏ nắm chặt nắm tay đưa đến trước mặt cô, nói:
"Chị đoán xem tay nào?"
Tay Thẩm Khinh Nhược dính dầu, cô nhếch miệng về phía tay phải của Mạnh Trì, Mạnh Trì liền mở tay phải ra, trong lòng bàn tay đang cầm một viên kẹo trái cây.
Xem ra là vừa mua dưới siêu thị.
Thẩm Khinh Nhược cười cười:
"Xem ra số tôi may mắn, tay còn lại thì sao nhỉ?"
Bạn nhỏ chậm rãi mở tay kia ra, cũng là một viên kẹo trái cây.
Mạnh Trì mím môi, trong ánh mắt tràn ngập ý cười:
"Đều cho chị."
- ----------Hết chương 40-----------
Ps.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^.