LỬA CHÁY LAN RA ĐỒNG CỎ

Cả đêm mưa xối xả, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, gió lạnh từ cửa sổ khép hờ thổi vào, bên trong phòng có cảm giác lạnh lẽo.

Thẩm Khinh Nhược cảm thấy lạnh nhưng cô lười đóng cửa sổ, chỉ muốn vùi trong sofa, nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, cửa phòng tắm đóng kín. Trừ bên ngoài, bên trong còn có một tấm kính, tất nhiên cô không thấy được gì hết nhưng bây giờ rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng nước ào ào từ vòi sen.

Chẳng biết Mạnh Trì có khóa cửa không.

Cô nhớ tới lần đầu tiên đi thuê phòng, Mạnh Trì đi tắm, đặc biệt khóa cửa.

Lòng cảnh giác rất mạnh.

Nhưng đã có lòng cảnh giác sao lại cùng người xa lạ thuê phòng? Chẳng phải vẽ vời thêm chuyện sao?

Hoặc là lúc tắm không thích có người xông vào, chỉ muốn có không gian riêng.

Thẩm Khinh Nhược nhớ lại trong khoảng thời gian thân mật, những thứ nên và không nên ở trong đầu chuyển động rất nhanh: đôi chân thon dài, tấm lưng trơn nhẵn trắng nõn của Mạnh Trì. Thẩm Khinh Nhược không nhịn được đứng lên rót cho mình ly nước, uống một hớp lớn sau đó ngậm trong miệng, cố níu kéo tâm tư của mình trở về, sau đó bất cẩn liếc nhìn về phía phòng tắm.

Sao tắm lâu vậy?

Cô xem thời gian, phát hiện mạnh Trì mới vào có mười phút, trước kia cô tự mình tắm cũng phải hơn hai mươi phút, Mạnh Trì cũng tương tự cô.

Càng chờ đợi một chuyện gì đó thì thời gian chờ đợi sẽ càng trở nên dài thăm thẳm, ngược lại tìm việc gì đó làm, dời đi sự chú ý, thời gian sẽ qua nhanh hơn.

Thẩm Khinh Nhược lấy điện thoại ra, dạo chơi không mục đích, nhìn thấy Tạ Trăn đăng trong vòng bạn bè, oán trách cơn mưa xối xả bất chợt, dẫn tới hành trình du lịch nông thôn của cô bị chết yểu, cách màn hình nhưng Thẩm Khinh Nhược có thể cảm giác được nỗi đau của Tạ Trăn, lần này thể hiện nỗi tiếc nuối sâu thẳm nên cô chỉ nhẹ nhàng ấn thả tim.

Cô tùy tiện lướt vòng bạn bè, sau khi bão tim thì cảm thấy nhàm chán, sau đó vứt điện thoại qua một bên.

Cô thả lỏng người, lười biếng dựa vào sofa, nhìn cửa phòng tắm ngây người.

Cuối cũng phát hiện chờ Mạnh Trì thú vị hơn.

Thật ra cũng không biết chờ Mạnh Trì ra để làm gì, chỉ là muốn chờ, chờ đến cuối cùng, chỉ cần liếc mắt cũng được.

Tất nhiên cô sẽ không đi mở cửa phòng tắm vì dù sao chuyện tắm rửa vẫn rất riêng tư, chưa được cho phép cô không muốn tự tiện xông vào. Nếu như Mạnh Trì mở lời mời... vậy...

Khụ...


Tỉnh táo lại.

Lẽ nào sang năm ba mươi nên trở nên đói khát?

Có thể cùng Mạnh Trì phát triển đến tình trạng hiện tại, bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin nổi, chỉ có thể cho rằng tình d*c che mờ lý trí để giải thích.

Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ đưa một người xa lạ về nhà, chẳng những thế còn là một cô gái, còn nhỏ hơn cô rất nhiều.

Có đôi khi cô cảm thấy ranh giới bản thân rất mơ hồ, hơi kích động quá mức, cũng muốn kéo bản thân trở về nhưng từ sau khi gặp Mạnh Trì, cô giống như bị chuốc thuốc mê, không tự chủ được mà muốn sáp đến gần.

Đến gần rồi thì thấy hối hận, muốn lui lại, sau khi lui lại mấy bước thì lại muốn tiến tới. Rồi sau đó cứ tới lui như vậy, có lúc thấy phiền não, có lúc lại thấy ngọt ngào, nhưng tính đến hiện tại, chung quy vui vẻ nhiều hơn khó chịu.

Gió lạnh ở bên ngoài cứ ù ù thổi vào trong, làm cho chân tay Thẩm Khinh Nhược dần lạnh lẽo...

Mấy năm nay, cô cảm giác bản thân giống như đi trên con đường đêm thâm sâu khó lường, cô cho rằng sẽ như vậy đến cuối cùng, chỉ là sau đó bỗng phát hiện một đốm lửa ven đường, vừa sáng sủa vừa ấm áp khiến cho cô không kìm được dừng lại, cũng không còn muốn đi lại con đường tăm tối không ánh mặt trời kia nữa.

Một lát sau, khi Thẩm Khinh Nhược nhận thấy cửa phòng tắm mở ra, cô lập tức cúi đầu chơi điện thoại, thầm nghĩ dòng suy nghĩ của mình đã đi xa tít mù khơi, ngay cả tiếng nước đã ngừng một lúc lâu lại không nghe thấy.

Mạnh Trì xoa xoa mái tóc dài, từ trong phòng tắm bước ra, ánh mắt thoáng chốc dừng trên người Thẩm Khinh Nhược nhưng rồi nhanh chóng dời đi, tìm kiếm máy sấy tóc.

Thẩm Khinh Nhược vẫn luôn chú ý hành động của Mạnh Trì, cô không nhịn được lên tiếng:

"Máy sấy tóc tôi để trong tủ dưới TV."

Cô nói xong lại thấy chán nản, nói nhanh vậy làm gì, rõ ràng như vậy chẳng khác nào nói mình luôn để ý người ta? Mạnh Trì thấy Thẩm Khinh Nhược tập trung chơi điện thoại nên muốn tự mình tìm máy sấy tóc, không ngờ đối phương lên tiếng nên cũng không nghĩ đi về phía tủ chỗ TV.

Thẩm Khinh Nhược ung dung nói tiếp:

"Không cần đem vào nhà tắm sấy tóc, ngồi ở đây được rồi."

Mạnh Trì ừm một tiếng, lấy máy sấy trong tủ ra, cắm điện, thử gió rồi chậm rãi thổi lên tóc.

Cô đứng nghiêng người, không quá chú ý sofa, nên không nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược không cúi đầu giả vờ chơi điện thoại như lúc nãy, cô biết Mạnh Trì không nhìn đến cô nên ánh mắt mạnh dạn hơn.


Mạnh Trì chưa từng tạo kiểu tóc, dường như trước nay đều đen-thẳng-dài, chất tóc tốt vừa mềm vừa óng ánh. Đường nét sườn mặt cũng rất đẹp. Trước đây Tạ Trăn từng nói là cực phẩm, ngón tay thì thon dài, nhìn thôi cũng làm người ta vui vẻ... tất nhiên, cô không nghĩ theo hướng kia... Ờ, dù nghĩ theo hướng kia thì đã sao? Chẳng lẽ Mạnh Trì có thể mở đầu cô ra, moi suy nghĩ của cô ra xem màu gì à?

Nghĩ thì nghĩ thôi.

Đừng ngây thơ như thế.

Dù sao sang năm cô cũng ba mươi rồi.

Thẩm Khinh Nhược vỗ vỗ đôi gò má đang nóng lên, trong lòng tự nói với bản thân đó không phải vấn đề lớn lao gì.

Nhưng vừa không nghĩ tiếp nữa...

Chiếc áo ngủ trên người Mạnh Trì-chính là chiếc lần trước các cô đi dạo siêu thị mua, rất vừa người rất đẹp, tôn lên dáng người cao gầy của Mạnh Trì. Rõ ràng chỉ tùy tiện chọn nhưng mặc lên người Mạnh Trì thì rất có cảm xúc, giống như mặc đồ của thương hiệu lớn.

Tuy Mạnh Trì chưa từng nói về chuyện trong nhà nhưng thoạt nhìn đã biết gia đình rất có điều kiện, nếu không thì lần đến tiệm sofa đắt đỏ kia, nói mua là mua, còn mua năm thùng lớn. Nếu không phải Thẩm Khinh Nhược đặc biệt lên mạng xem qua thì còn cho rằng thương hiệu xa xỉ bắt đầu hạ giá khuyến mãi bán sỉ.

Không hiểu sao trong lòng Thẩm Khinh Nhược khá cay đắng, Mạnh Trì ở phương diện nào cũng tốt, còn rất tốt. Mà cô thì quá kém.

Lúc này, Mạnh Trì khẽ hít mũi, nhìn về phía cửa sổ, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy được hành động này, nhìn về phía cửa sổ nửa khép nửa mở, lúc này mới ý thức được bản thân vẫn chưa đóng cửa, trong phòng bị gió thổi vào khiến cho không khí trở nên lạnh, mà Mạnh Trì mới từ trong phòng tắm ấm áp đi ra.

Chắc Mạnh Trì cảm thấy lạnh, nhưng có vẻ không tính nói vì biết cô thích trong phòng lành lạnh.

Thẩm Khinh Nhược thầm mắng bản thân quá sơ ý, Mạnh Trì vừa tắm ra, không thể để bị lạnh rồi bị cảm, cô lập tức đứng lên đóng cửa sổ lại.

Lúc cô quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt của Mạnh Trì, không biết từ khi nào Mạnh Trì đã tắt máy sấy, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, ánh mắt rất nghiêm túc.

Trái tim của Thẩm Khinh Nhược đập nhanh hơn, ngoài miệng vẫn rất bình tĩnh:

"Sao vậy?"

Mạnh Trì nhìn cô, không biết đang nghĩ gì, khóe môi nở nụ cười khẽ, lắc đầu, tiếp tục mở máy sấy thổi tóc.


Ranh con này, làm cho cô khẩn trương. Lúc Mạnh Trì xoay người thổi tóc, Thẩm Khinh Nhược xoa xoa con tim đang đập nhanh.

Một lát sau, Mạnh Trì vừa thổi tóc vừa liếc nhìn Thẩm Khinh Nhược ở sau lưng mình.

Thẩm Khinh Nhược bắt chéo chân, lười biếng dựa vào sofa, mí mắt cụp xuống, lông mi dày dài cong cong khẽ rung động, ngón tay thon dài cầm điện thoại, gõ bàn phím rất nhanh. Vẻ mặt nhìn hơi nghiêm túc, giống như đang xử lý chuyện nghiêm túc nào đó.

Mạnh Trì nhớ lại cảnh lần đầu tiên cô gặp Thẩm Khinh Nhược, dưới ánh đèn mờ, gương mặt Thẩm Khinh Nhược vừa quyến rũ vừa thần bí, cả người giống như một ẩn số.

Dù hôm nay, Thẩm Khinh Nhược ngồi ở nơi này cũng mê hoặc như vậy.

Khương Tư Điềm nói cô chết mê chết mệt Thẩm Khinh Nhược, quả thật cô bị mất hồn mất vía rồi.

Cô cam tâm tình nguyện đi trong mê cung, để bản thân rơi vào trong sương mù nhưng vẫn tiến về phía trước.

Một lát sau, Mạnh Trì thổi tóc xong, cô trả máy sấy về chỗ cũ, dọn dẹp ít tóc rơi trên mặt đất, ném vào thùng rác, sau đó nói với Thẩm Khinh Nhược:

"Chị đi tắm, trễ rồi."

Thẩm Khinh Nhược Ồ một tiếng nhưng kề cà không thấy nhúc nhích.

Cô nhanh chóng nghe thấy có tiếng động ở bên cạnh, quay mặt qua thì phát hiện Mạnh Trì nghiêng người dựa lên sofa, ánh mắt lấp lánh, nhìn cô đầy dịu dàng.

Cô đặt điện thoại xuống, lại nghiêng đầu dựa vào sofa.

Bên trong yên tĩnh không tiếng động, chỉ có các cô lặng lẽ nhìn nhau.

Thẩm Khinh Nhược lên tiếng trước:

"Sao vậy?"

Mạnh Trì nhẹ nhàng sát đến, xác định Thẩm Khinh Nhược không bài xích nên khẽ hôn lên mi lên mắt... giống như đối xử với vật báu quý hiếm, hành động cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, gương mặt bình thường luôn khắc chế cảm xúc đã để lộ niềm quý trọng, cẩn thận đối đãi với vật mong manh dễ vỡ, rất sợ chỉ chút bất cẩn liền khiến nàng vỡ vụn.

Thẩm Khinh Nhược hít thở hơi loạn, trong lòng tự nói với mình, không nên như vậy, đáng lẽ nên ngăn cản hành động của Mạnh Trì, đẩy Mạnh Trì ra nhưng bàn tay lại mềm nhũn, không biết sao lại còn khẽ nắm cổ áo của Mạnh Trì.

Mạnh Trì giống như nhận được tín hiệu, nhanh chóng nắm tay Thẩm Khinh Nhược, sát đến gần.

Thẩm Khinh Nhược biết mình không phản kháng được nữa, chờ đợi nụ hôn cuồng phong phủ xuống, Mạnh Trì chợt ngừng lại, nắm lấy bàn tay cô, giọng khàn hơn lúc nãy:

"Sao tay chị lạnh như vậy?"


Mạnh Trì chạm vào quần áo của cô, đôi mi đẹp nhíu lại:

"Trên người chị cũng rất lạnh."

Thẩm Khinh Nhược không nghĩ Mạnh Trì sẽ dừng lại, cô điều chỉnh lại hơi thở, nói:

"Vừa rồi hơi có gió."

Mạnh Trì không tiếp lời, lập tức đứng lê sau đó quay trở lại, trên tay cầm ly nước ấm, trên cánh tay phải có khoát một tấm chăn mỏng.

Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì đắp chăn lên người mình, phàn nàn:

"Có ai mùa hè đắp chăn không?"

"Cũng đâu có ai mùa hè tay chân lạnh ngắt." Mạnh Trì nhìn Thẩm Khinh Nhược, lặng lẽ nhét ly nước vào trong tay Thẩm Khinh Nhược: "Cầm lấy, lát nữa sẽ ấm hơn."

Thẩm Khinh Nhược hết cách, cô nhấp một hớp nước ấm, cả người lập tức ấm hơn, tuy ngoài miệng vẫn cự nự nhưng cơ thể cảm thấy thoải mái hơn, cô không khỏi kéo chăn lên chút.

Mạnh Trì:

"Bản thân chị không cảm thấy lạnh sao?"

Thẩm Khinh Nhược mạnh miệng:

"Không."

Mạnh Trì bó tay, cô như thể phụ huynh đang đối mặt với một đứa trẻ ngang ngược:

"Bình thường cảm thấy lạnh thì đóng cửa sổ lại, bật điều hòa cao lên."

Thẩm Khinh Nhược lẩm bẩm, dường như nói: Người ta sai rồi, không dám nữa.

Một lát sau, lúc Thẩm Khinh Nhược cảm thấy yêu kiều vừa rồi biến mất, Mạnh Trì huých tay cô, hỏi cô còn ấm không.

Cô nói: Ấm.

Sau đó, Mạnh Trì lấy ly nước trong tay cô ra, nhẹ nhàng nhích đến gần, sắc mặt trở lại dáng vẻ vừa rồi, đuôi mắt ửng đỏ, đôi môi khẽ lướt qua gò má cô.

- -----Hết chương 55----

Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi