LỪA CHỦ TỊCH VỀ NHÀ LÀM CHỒNG


Những lời này của sầm Dao không hề nghe ra chút giận dữ nào, khiến cho trợ lý Lư há hốc mồm kinh ngạc.
Chủ tịch phu nhân quả nhiên là chủ tịch phu nhân! Đối diện với tình huống khó xử thế này cũng có thế điềm tĩnh như thường.


Nhưng mà, không điềm tĩnh thì có thể làm sao chứ? Những loại chuyện yếu đuối khóc lóc om sòm như một khóc hai phá ba thắt cô kia, cô không làm được.


Huống hồ, trước mặt đàn ông vô tình, nước mắt chẳng có tác dụng gì cả.


Sầm Dao đẩy cửa bước ra.


Cửa vừa đóng lại, trong phòng liền phát ra âm thanh đánh “soạt”, là tiếng Bộ Tử Ngang ném tài liệu xuống đất.
Ngay sau đó là một tiếng gầm giận dữ: “Sầm Dao, bản thiếu gia muốn lỵ hòn với cò!”

Ngoài cửa, thân hình sầm Dao hơi cứng lại, mặc dù cô đã nghe những lời này vô số lần, trong lòng cũng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng toàn thân vẫn lạnh lẽo, giống như từ đầu đến chân bị dội một gáo nước lạnh vậy.


Ban đêm, đêm sâu thanh tĩnh.



Sầm Dao vẫn còn ở công ty tăng ca.
Khương Oánh Oánh gọi điện thoại đến: “Dao Dao, chị mau tới đây đi, tới chỗ của anh em.”

Anh trai của Khương Oánh Oánh – Khương Húc Đông là ông chủ phía sau của Thiên Thượng Nhân Gian.


Ngón tay xinh đẹp của Sầm Dao khéo léo gõ lên bàn phím máy tính, tùy ý hỏi: “Lại đến đó làm gì?”

“Chị cứ đến thì sẽ biết thôi.
Nhanh lên, em ở đây chờ chị đó.” Khương Oánh Oánh nước đục thả câu.


sầm Dao lười nhác “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại.


Sau khi làm xong công việc của mình, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Hơn chín giờ.
Giờ này có lẽ Bộ Tử Ngang vẫn chưa về, đương nhiên, cho dù anh ta có ở nhà, với chuyện xảy ra ban sáng, hôm nay cô cũng không muốn gặp anh ta.


Gập máy tính lại, cỏ cầm lấy túi xách, đứng lên và ra khỏi phòng.
Trong phòng thư ký, Lê Thanh ngẩng đầu hỏi: “Giám đốc, tan ca rồi ạ?”

sầm Dao gật đầu nói: “Cô cũng mau về nghỉ ngơi đi, muộn rồi.”

“Vâng ạ.
Tạm biệt giám đốc.”

Sầm Dao lái một chiếc BMW màu trắng, đi thẳng đến Thiên Thượng Nhân Gian.


“Dao Dao! ở đây!” Khương Oánh Oánh ở xa xa vẫy tay với cô.



Sầm Dao đi qua rồi ngồi xuống một chiếc ghế sofa sang trọng, đặt túi xách sang một bên, tự rót cho mình một ly rượu.
Sau khi uống một ngụm cỏ mới nói: “Nói đi.”

“Cực phẩm! Thật sự là cực phẩm đó!” Khương Oánh Oánh chỉ chỉ tay về phía quầy bar cách đó không xa, khuôn mặt bừng sáng vì phấn khích: “Chị nhìn bên đó đi! Thật sự đẹp trai đến mức khiến người ta không thế khép chân!”

Thì ra chỉ là một người đàn ông!

Sầm Dao không nghĩ vậy.
Việc Khương Oánh Oánh là một tên háo sắc, cỏ đã sớm biết rồi.
Nhưng vì không muốn làm cô ấy mất hứng nên cô vẫn phổi hợp quay đầu lại nhìn.


sầm Dao tự cho rằng mình đã gặp qua nhiều người đẹp trai, tên Bộ Tử Ngang kia cũng có thế coi là đẹp trai nên mới có thể ở bên ngoài làm xằng làm bậy như vậy.
Nhưng mà, nếu đứng trước người đàn ông này thì vẻ đẹp trai của Bộ Tử Ngang ít nhiều cũng mất đi ánh hào quang.


Ánh đèn tôn lên những đường nét hoàn hảo trên gương mặt người đàn ông đó, thán hình anh ta cao lớn, ngồi bên ly rượu, toàn thân tỏa ra khí thế điềm tĩnh bất phàm.


Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, người đàn ỏng đó ngẩng đầu lên.
sầm Dao giật mình, ánh mắt không kịp dời đi, chạm mắt anh ta.


Ánh mẳt anh ta sâu thẳm, tối đen như một cái giếng, sâu không thấy đáy.
Lại giống như một xoáy nước mê người, có thế tiến vào lòng người dễ như trở bàn tay.



Tim Sầm Dao đập thình thịch, giống như bị bắt quả tang đang làm việc xấu vậy, mặt cũng đỏ lên.


“Dao Dao, anh ta đang nhìn chị kìa.” Khương Oánh Oánh lắc tay cô, nói.


“Chị thấy rồi.” Sầm Dao giả vờ nhìn xung quanh, lặng lẽ rời mắt, lại uống thêm một ngụm rượu nữa, rượu tròi xuống cổ họng bỏng rát.
“Lần này em không nói quá phải không? Có phái rất đẹp trai không?”

“…Cũng tạm được.”

“Còn cứng miệng! Đẹp hơn Bộ Tử Ngang nhà chị nhiều!”

Nhắc đến người đàn ông đó, sầm Dao không nói lời nào, chỉ tiếp tục uống rượu.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi