LỪA CHỦ TỊCH VỀ NHÀ LÀM CHỒNG


Còn may sầm Dao không phải là người dễ dụ: “Chuyện giữa chúng ta ngày hôm đó chỉ là… anh biết mà, đó chỉ là hiếu lầm.”

“Vậy à?” Thương Đình Lập nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa: “Trước giờ tôi chưa từng hiểu lầm.”

Mấy từ này, rõ ràng mạnh mẽ.


Sầm Dao ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng vỏ cớ xuất hiện nghĩ suy nghĩ đáng kinh ngạc.


Người đàn ông này, chắc không…

Nghĩ một nửa, cỏ liền ngừng lại.


Không thế nào.


Cô là người đã kết hỏn rồi.
Mà anh ta lại là Thương Đình Lập.
Muốn loại phụ nữ nào mà không có.


Thương Đình Lập cũng không nói nữa, chỉ lấy điện thoại lại.
“Mẹ, da mặt cô ấy mỏng, chuyện hỏn nhau mẹ và con nói là được rồi.”

Lại là hỏn nhau!

sầm Dao định thần lại, che tai, làm như không nghe thấy.


“Được, vậy nói với con—con đưa người ta về nhà, có ức hiếp người ta không? Có điều, con cũng ba mươi tuổi rồi, có ức hiếp người ta một chút cũng không sao.
Người cũng đã đưa về, còn ngủ trên giường của con, con nói con hoàn toàn không ức hiếp người ta, nghe ra mới là không bình thường, thật sự như vậy thì mẹ phải để lão Trần đưa con đi khám nam khoa rồi.”

“…” Sầm Dao lại sững sờ một lần nữa.
Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, liếc người đàn ông một cái, quyết định lên tiếng giải thích: “Bác gái, bác hiếu lầm rồi.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm chuyện gì?” Bà hỏi lại.


“Cháu và anh Thương không phải như bác nghĩ đâu.Thật ra, chuyện giữa bọn cháu chỉ là hiếu lầm, chúng cháu cùng lắm chỉ tính là… bạn bình thường thôi.” Bốn chữ cuối cùng, Sầm Dao nghĩ ngợi, ngẫm đi ngẫm lại mới tìm được


một từ thích hợp để diễn tả quan hệ giữa hai người.


Thành thật mà nói, bọn họ thậm chí còn chưa đến mức là bạn bè bình thường.


“Người trẻ tuổi các cháu… đã hôn rồi mà vẫn chỉ là bạn bè bình thường à?”

Toát mồ hôi.


Quanh đi quẩn lại vẫn là chủ đề này.


Sầm Dao quả thật là vò cùng xấu hổ.


Thương Đình Lập lấy điện thoại về, cuối cùng cũng không để loa ngoài nữa.
Anh hạ giọng nói hai câu vào điện thoại rồi cúp máy.


Sắc mặt hình như hoi khó coi hơn so với lúc trước.


“Ba à, ba không vui sao?” Cậu nhóc Thương Hựu Nhất cầm bát của mình, cẩn thận hỏi.


Thương Đình Lập nhìn cậu, lại liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhếch môi không đáp.


Người đàn ông này, bình thường trông có vẻ khá dịu dàng, nhưng khi nghiêm mặt thật sự khiến người ta sợ hãi, chẳng trách bạn nhỏ Thương Hựu Nhất sợ dáng vẻ này của anh.


Chỉ là, anh đang không vui chuyện gì?

sầm Dao tự nhiên thấy hơi bối rối, ăn cũng không vào, chỉ nói: “Anh Thương, tôi ăn no rồi.”

Thương Hựu Nhất ăn xong miếng cháo cuối cùng: “Con cũng no rồi.”

“Đi lấy cặp sách, để bác Phó đưa con đến trường.” Thương Hựu Nhất chỉ nói với con mình, không hề nhìn Sầm Dao.


“Dạ.” Cậu trượt xuống ghế, mang dép đi trong nhà rồi vội vã chạy lên lầu.


Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Sầm Dao và Thương Đình Lập.


“Cảm ơn anh tối qua đã đưa tỏi về, làm phiền anh rồi.” sầm Dao khách khí nói với anh.


Nói xong, không đợi người đàn ông nói gì đã đứng dậy rời đi.


Nhưng vẫn chưa kịp đi thì tay đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại.
Bàn tay anh nóng bỏng lại mạnh mẽ, vô cớ làm tim cô đập loạn.
Phản xạ có điều kiện vội rút tay ra.


Nhưng lực tay anh rất lớn, tay cô bị giữ tới phát đau cũng không thể rút ra được.


“Ba ơi, con xong rồi!” Đúng lúc này,Thương Hựu Nhất mang cặp sách sau lưng từ bên ngoài chạy vào.


Lúc này tay người đàn ông đang cầm cổ tay cô mới buông ra.


Nhìn cũng không nhìn sầm Dao, anh đứng dậy, dẫn Thương Hựu Nhất đi ra ngoài.


Cậu nhóc đi vài bước, nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn sầm Dao vẫn đang ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, hỏi: “Cô Tiếu Dao.
Cháu tan học quay về có thể gặp cô không?”


Sầm Dao đặt một tay lên cổ tay kia, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông.
Cô mím môi nói: “Cò cũng phải đi ngay.”

“Vậy chúng ta lưu số điện thoại đi.” Thương Hựu Nhất khấn cầu.


Nhưng mà, chưa đợi được Sầm

Dao đọc số điện thoại, cậu nhóc đã bị người nào đó kéo ra ngoài.


Thương Hựu Nhất vỏ cùng không vui, cơ thế cứ vặn vẹo: “Ba, con còn chưa lấy được số điện thoại của cô Tiểu Dao.”

“ừ.”

“Ba thật đáng ghét! Sau này con làm sao tìm cò Tiểu Dao chơi đây?”

“Chơi cái gì chứ? Lo học cho tốt đi.” “Ba à, có phải là ba ghen con và

Tiểu Dao không? Ba yên tâm, tuy rằng con thích Tiếu Dao, nhưng con cũng thích ba mà.
Bà nội nói rồi, đàn ông cần phải rộng lượng một chút!”

“…Con nghĩ nhiều rồi.”

Sầm Dao suy tư nhìn theo bóng lưng họ, rồi cũng im lặng theo sau họ ra ngoài.


“Cô Sầm, túi của cò.” Thím Mạc đưa túi cho cô.


Sầm Dao mỉm cười cảm ơn.


Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, theo lẽ thường mà nói, điện thoại của cô lẽ ra đã bị Lê Thanh tấn công từ lâu mới phải.
Nhưng mà đến giờ vẫn

không nghe thấy động tĩnh gì, thật kỳ lạ.


Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn hai cái, lấm bấm: “A, sao lại tối đen thế này? Lẽ nào hết pin rồi?”

Cô mở điện thoại lên, nhưng pin vẫn còn đầy.


Cò định gọi cho Lê Thanh, nhưng điện thoại vẫn chưa gọi đi đã có một cuộc gọi đến.


Trên màn hình hiện lên ba chữ “Bộ Tử Ngang”.


Sắc mặt Sầm Dao lạnh lùng, nhìn xung quanh, không thấy ai mới bắt máy.



“Bộ Tử Ngang, chúng ta ly hòn đi!” Không cho đối phương cơ hội nói gì, cô đã trực tiếp lên tiếng trước.


Cô cũng không nghĩ sẽ nói chuyện này qua điện thoại, nhưng mà, chỉ cần nhớ đến sự tồn tại của Du Mộng Nhị, liền cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, không thế chịu đựng được nữa, một phút cũng không nói dây dưa với anh ta.


Thương Đình Lập đưa Thương Hựu Nhất lên xe, vừa quay lại đến cửa, chuẩn bị lên lầu, nghe thấy những lời này, bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn cô.


Thân hình của cỏ mảnh khảnh, lưng thẳng tấp đứng đó.
Có chút kiên cường, lại có chút run rẩy.
Chỉ từ bóng lưng, có thể nhìn ra chút đau buồn ấn nhẫn.


Anh hơi do dự, cũng không dừng lại nữa, bước lên lầu.


Bộ Tử Ngang hình như không ngờ Sầm Dao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, bên kia ngẩn người một lúc, rồi nghiến răng nói: “Tối qua cỏ ở cùng người đàn ông nào? Sao hả, bên ngoài có đàn ông thỏa mãn cô rồi, nên đợi không được muốn ly hôn với tôi?”

“Cứ cho là vậy đi.” Giọng điệu của Sầm Dao vô cùng thờ ơ: “Anh tìm thời gian đi, chúng ta ký đơn.”

“Muốn ký đơn ly hỏn?” Bộ Tử Ngang giận dữ: “Sầm Dao, cô đừng

quên thỏa thuận của cò ký với ba tôi khi cô cầu xin bước vào cửa nhà họ Bộ! Ly hôn cũng được, tiền bồi thường ba trăm triệu, cô đưa ra trước đi rồi nói.”

Bộ Tử Ngang cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng là Du Mộng Nhị chịu uất ức nên tìm anh ta kể khổ, anh ta tức giận quay về tìm Sầm Dao hỏi tội.


Nhưng khi quay lại, lại đối diện với căn nhà vắng tanh.


Cô không ở nhà!

Nghĩ đến có thể cò cùng người đàn ông khác ở bên ngoài làm loạn, anh ta không thể bình tĩnh nữa.
Cứ gọi cho cô hết cuộc này đến cuộc khác, mà người phụ nữ đáng chết này vậy mà lại dám tắt điện thoại.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi