LUÂN HỒI CHUYỂN PHẬN


“Chết đi súc sinh, Địa Thổ Chùy!”
Một tiếng đập rất to vang lên rồi sau đó là những luồng chiến lực màu nâu bùng ra khắp nơi gây bụi bay mù mịt.

Vera và những người khác đợi bụi bớt đi rồi nhìn kĩ lại thì đã thấy cái xác không đầu của con Ngân Vuốt Cọp đang nằm im rồi.

Bên cạnh đó là Alvar ngồi xuống tay cầm một cái khăn đang ép chặt lên trước ngực ý muốn cầm máu!
Ba thanh niên đứng từ xa vẫn đang thất thần về đòn sát chiêu vừa rồi;
“Con Cọp đó thủ đoạn ghê thật đấy, cũng may nó đã chết rồi.”
“Ừ, tên Alvar vào đòn cuối đã dùng đến tuyệt chiêu được xếp ‘Bậc’ mới thắng được!”
“Đó là Địa Thổ Chùy tuyệt chiêu mạnh nhất của gã Alvar kia, hình như thuộc bậc ‘Hiếm phẩm – xơ giai’ thì phải”!
Khi ba người đó còn đang mải mê bàn tán thì Vera đã chạy tới chỗ Alvar đang ngồi rồi lấy hộp đồ xơ cứu trong balo ra định bôi thuốc và băng bó vết thương cho đội trưởng.Chuẩn bị đồ xong Vera vừa chạm vào da của Alvar đã bị hắn đẩy mạnh ra, Alvar nói lớn;
“Không cần cô quan tâm, mau lùi ra cách xa tôi một chút!”

Vera vội nói; “Vết thương này của anh quá sâu, nếu không được xử lí đúng cách và kịp thời thì sẽ bị nhiễm trùng đó, thậm chí có thể tử vong!”
Từ xa nhìn thấy Vera bị Alvar đẩy mạnh ra suýt ngã, ba người còn lại cũng vội vàng chạy tới họ đều bất bình và tức giận mắng chửi;
“Alvar anh quá đáng lắm rồi đó, Vera chỉ muốn giúp anh thôi mà!”
“Đúng đó, đừng tưởng anh là đội trưởng thì muốn kiêu ngạo thế nào cũng được.”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám mắng chửi em ấy thì tôi sẽ liều mạng với anh luôn đấy!”
Alvar nghe vậy thì không nói gì tay vẫn áp chặt chiếc khăn vào ngực, máu chảy ra nhuộm đỏ cả cái khăn, mặt hắn nhăn lại có vẻ như rất đau đớn.

Vera lúc này cũng không để ý nổi những lời nói xung quanh nữa em nhìn chằm chằm vào nơi có vết thương của Alvar, đột nhiên Vera quay sang nhìn ba người còn lại nói;
“Làm phiền các anh một chút, hãy hộ nhau giữ chặt đội trưởng lại để em xử lí vết thương, nếu cứ để anh ta như này có thể sẽ mất mạng đấy!”
Nghe vậy ba người đều cả kinh nhưng chỉ chốc lát họ đều đã đồng ý rồi họ lập tức bao quanh Alvar đè hắn nằm ngửa xuống để lộ ra vết thương trông rất đáng sợ, Alvar quát lên rồi cố vùng vẫy nhưng không có tác dụng vì lúc này hắn đang bị thương, thực lực không bằng 1/10 bình thường.
Ngay sau đó Vera liền nhanh chóng sát khuẩn rồi rắc thuốc lên vết thương của Alvar cuối cùng là băng bó lại, toàn bộ quá trình chỉ trong một phút, Alvar lúc này đã thấy bớt đau và không giẫy dụa nữa vì làm vậy cũng vô ích.

Hắn mở miệng định nói gì đó thì bị Vera ném vài viên thuốc xuống họng khiến hắn bị nghẹn, lúc này Vera mới đưa chai nước cho hắn và nói với ba người kia để họ thả hắn ra.

Thấy chai nước trước mắt Alvar cuối cùng cũng phải đưa tay ra cầm lấy rồi uống ừng ực, thấy vậy Vera cũng đứng dậy phủi tay rồi đi ra chỗ khác.

Ba người khác đều liếc nhìn Alvar rồi liền chạy theo Vera khen ngợi em vì biết cách xơ cứu rất tốt.
Vì có mẹ là bác sĩ nên Vera cũng được mẹ dạy cho khá nhiều thứ trong y học, căn bản nhất là cách xơ cứu vết thương, tuy rằng chỉ là xơ cứu nhưng rất có hiệu quả.
Sau khi xử lí xong việc này Vera cũng đã bình tĩnh lại, lúc này nghĩ lại em cũng khá bực vì bị Alvar không hiểu lí lẽ đẩy mình ra còn quát mắng mình.

Khi nhìn thấy vết thương của Alvar và cách xử lí ngu dốt của hắn Vera chỉ biết nếu cừ để mặc như vậy thì rất có thể nhóm một này sẽ không còn đội trưởng nữa!
Alvar đã bị trọng thương bây giờ đang phải nghỉ ngơi nên không thể tiếp tục dẫn đội đi tìm hung thú nữa, bốn người còn lại đều đã thảo luận và quyết định tự tách ra để tìm, chỉ cần không đi cách xa nơi này quá 3km là sẽ ổn, ba người kia ai cũng muốn được đi cùng Vera nhưng em đều từ chối khéo.

Bọn họ ai nấy đều tiếc nuối rồi đi về ba hướng khác nhau, Vera cũng đi một hướng khác, vừa đi Vera vừa nghĩ;
“Cuối cùng cũng được tự do hành động, ở trong khu vực này hung thú quá ít và rất yếu, nếu chỉ loanh quanh ở đây thì chẳng thể tiến bộ được, mình nên đi vào sâu hơn nhiều nữa!”

Một lúc sau cũng đã là buổi trưa Vera đang rất phấn khích vì vừa phát hiện ra một con hung thú ‘Bậc 1 – xơ đẳng’ rất mạnh, rất có thể nó sắp thăng cấp trở thành ‘Bậc 1 – trung đẳng’!
Nơi này nằm ngoài phạm vi cho phép của người quản lí, Vera cũng biết vậy nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, đối với Vera việc loanh quanh trong khu vực được chỉ định đó không khác gì tự chôn chân mình.
Vera biết việc không được bố trực tiếp đưa đi rèn luyện thì tiến độ tìm ra hung thú thích hợp sẽ bị giảm mạnh, nhưng không đến mức cả buổi sáng chỉ được đánh với ba con hung thú khá yếu.
Vera hưng phấn liền rút kiếm ra rồi nhanh chóng lao tới tấn công con hung thú kia, đó là một con Tử Tinh Mão chưa trưởng thành, thuộc loại tốc độ.

Con mèo đó cũng đã phát hiện ra Vera liền xù toàn bộ lông trên cơ thể lên rồi kêu to mang ý hù dọa, thấy Vera vẫn lao nhanh tới nó liền tiếp chiến với tốc độ rất nhanh, đây là con hung thú có tốc độ nhanh nhất mà Vera từng đối đầu!
Con Tử Tinh Mão có những cái móng vuốt rất sắc bén cộng với tốc độ nhanh nên muốn đánh trúng nó cũng rất khó, hai bên đã giao chiến được gần một phút, càng dần Vera càng xuống hạ phong, bây giờ Vera chỉ có thể dùng kiếm để phòng thủ chứ không thể chém nổi con mèo đó.
Nó cứ lướt qua lướt lại, mỗi lần lướt qua là lại có một vết cào mạnh lên người của Vera nhưng em đều dùng kiếm đỡ được, sau vài phút cả hai có vẻ đều đã thấm mệt, tốc độ của con hung thú đó cũng giảm mạnh, tốc độ vung kiếm của Vera cũng đã chậm hơn, nhưng vẫn không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng cả hai có vẻ đều đã cạn sạch sức lực, con mèo đó đã ngừng việc tấn công, bây giờ nó đứng thủ thế cách Vera vài mét, còn Vera thì tranh thủ uống nước hồi sức(được pha từ nước với bột thuốc hồi khí lực), Vera cảm thấy trận chiến này rất sảng khoái, giúp em bộc lộ hết ra những kìm nén sáng nay, bây giờ sức lực của Vera đang được hồi lại nhanh chóng!
Đột nhiên con Tử Tinh Mão run lẩy bẩy rồi cả cơ thể nó phình to ra, xung quanh nó Vera có thể nhìn thấy một luồng chiến lực đang bao quanh, con mèo đó kêu to lên có vẻ rất hưng phấn.

Vera nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng em biết nếu lúc này tới gần con hung thú đó thì sẽ bị luồng chiến lực xung quanh nó tấn công.
Sau chục giây một luồng chiến lực bộc phát ra rồi Vera nhìn thấy con Tử Tinh Mão đã to hơn trước một chút, bốn cái chân to và dài hơn, móng vuốt cũng sắc bén hơn không ít.

Vera vội cảm nhận một chút rồi khẽ quát;

“Chết tiệt, không ngờ nó đã thăng cấp lên thành ‘Bậc 1 –trung đẳng’!”
Lúc này con Tử Tinh Mão tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Vera rồi nó lao tới tấn công em, tốc độ cũng tăng lên không ít.

Vera đỡ đòn rồi phát hiện ra nghĩ;
“Tuy tốc độ nó nhanh hơn trước nhưng đòn tấn công có vẻ không có nhiều lực lắm, hiển nhiên dù có thăng cấp thì sức lực nó vẫn đang cạn kiệt!”
Vera ngạnh kháng thêm được vài đòn nữa thì cũng nhìn thấy con mèo đó ngừng tấn công và thở phì phò, con mèo đó không ngờ Vera còn nhiều sức lực như vậy, nó đâu rằng biết Vera đã uống nước hồi sức.

Vera tính toán;
“Loại tốc độ thường có phòng thủ rất kém, bây giờ nó đã kiệt sức tốc độ né đòn sẽ giảm mạnh, mình nên tận dụng cơ hội này ra một sát chiêu!”
Đột nhiên Vera phóng thanh kiếm tới chỗ con Tử Tinh Mão, thấy vậy nó cả kinh liền né sang một bên thì bị một hòn đá bắn trúng chân khiến nó ngã khụy xuống.

Hòn đá đó chính là Vera ném ngay sau khi phóng thanh kiếm đi, ngay lúc này Vera lao đến tung cước pháp lên thân thể con hung thú đó, vì bị đau một chân nên nó đã không thể chạy để né tránh!
Những tiếng búp búp vang lên liên hồi, máu tươi bắn tung tóe, con Tử Tinh Mão lúc này trông rất thảm thân thể bị máu tươi nhuộm đỏ chân khập khiễng, răng rụng gần hết mắt trĩu xuống, nó tuyệt vọng ngước lên nhìn Vera đang dáng cước cuối cùng xuống để kết liễu mạng nó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi