LUÂN HỒI THƯƠNG ĐẾ



“Tìm được!”.

Đứng ở trên lưng Thiên Lân Ưng, Thiên Thất mí mắt hơi động thấp giọng nói.

Sau đó cũng liền chỉ phương hướng.
“Đi xuống!”.

Thiên Cửu vỗ đầu Thiên Lân Ưng thấp giọng nói.

Cũng không biết hắn trong thời gian ngắn làm thế nào mà thu phục được Thiên Lân Ưng, tuy rằng còn không đến mức tâm ý tương thông nhưng sau khi nghe được mệnh lệnh của Thiên Cửu thì Thiên Lân Ưng liền đổi hướng theo như Thiên Cửu mệnh lệnh.
“Thấy được Tứ Hoàng tử sao?”.

Thiên Tam híp mắt, hơi chút nghiêng đầu hỏi.
“Không thấy”.

Thiên Thất khẽ lắc đầu, thanh âm có chút thấp xuống.

“Thấy được Minh Thiền quận chúa, cả đội gần năm mươi người, một tên Động Thiên cảnh sáu tầng, ba tên Luân Hải cảnh, còn lại đều là Mệnh Tuyền cảnh”.
Thiên Tam có chút trầm mặc, suy nghĩ một lát thì mở miệng, thanh âm liền có chút lạnh lẽo.

“Tứ Hoàng tử tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, trong tay nên có một chút thủ đoạn vượt qua cảnh giới giết địch, giết không được Luân Hải cảnh nhưng muốn giết Mệnh Tuyền cảnh thì vẫn được”.
Thiên Cửu hơi động quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên sát ý.

“Ý của Lão Tam là Tứ Hoàng tử có khả năng không phải là chết ở trong miệng Húng thú?”.
“Còn chưa xác định, chớ nói hàm hồ”.

Thiên Tam híp mắt nói.
“Được! Được! Tứ Hoàng tử chưa chết”.

Thiên Cửu hơi chút dừng lại, gật đầu như gà mổ thóc nói.

“Để ta đi xem một chút”.

Thiên Thất trầm giọng nói.

Thanh âm vừa dứt thì thân hình cũng biến mất khỏi lưng của Thiên Lân Ưng.
“Lệ!”.

Thiên Lân Ưng bén nhọn kêu lên một tiếng, thanh âm vang vọng khiến cho rất nhiều Hung thú ở trong Thiên Lang sơn mạch run rẩy nằm sấp xuống.

Ở góc nào đó trong Thiên Lang sơn mạch, Hồ Mị đang lần theo khí tức lưu lại truy đuổi đám người Thiên Vận thương đội cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo Thiên Lân Ưng lướt qua trên đầu mình.
“Thiên Lân Ưng không phải là đi theo Sư Hồng lão đại tiến đánh Thiên Lang thành sao? Quay lại rồi?”.

Hồ Mị lẩm bẩm.

Chợt nghĩ đến Thiên Lân Ưng phương hướng lướt đi cùng với nàng nhất trí thì hai mắt hơi sáng lên, không có nghĩ nhiều mà lập tức tiến lên.
Kim trưởng lão lúc này đã hạ lệnh cho Thiên Vận thương đội đám người dừng lại, thế nhưng Thiên Lân Ưng rõ ràng là hướng đến chỗ bọn hắn, lúc đi ngang qua càng là lượn tròn một vòng, hung lệ khí tức ép đến khiến cho bọn hắn đến cả dũng khí chạy trốn cũng không có, đều không dám có cử chỉ ngu ngốc.
“Có người?”.

Kim trưởng lão đột nhiên cảm ứng được cái gì, ánh mắt lộ ra kinh hãi thấp giọng hô.
Hoàng trưởng lão đám người mới đầu kinh ngạc, sau đó thì đều là kinh sợ xen lẫn vui mừng.

Kim trưởng lão ánh mắt là nhìn về phía Thiên Lân Ưng, ở đó có người thì ý vị thế nào?
“Chúng ta được cứu rồi!”.

Chợt một người vui mừng mở miệng, thanh âm trong trẻo trẻ tuổi, đúng là Từ Đạt.
“Kim Nguyên, trong thương đội của ngươi có người gọi là Lục Ngọc, hắn bây giờ đang ở đâu?”.

Chợt có đạo thanh âm lạnh lùng truyền vào trong tai đám người, thanh âm chưa dứt thì Thiên Thất đã đứng trước mặt Kim trưởng lão, nhàn nhạt uy thế tỏa ra để Kim trưởng lão thân hình thấp xuống một chút.
Toàn bộ thương đội đều câm như hến, bất giác có mấy người nhìn hướng Từ Đạt.


Cường giả có thể khống chế Thiên Lân Ưng kia lại đang tìm kiếm Lục Ngọc?
Từ Đạt vừa mới vui mừng vì có người đến cứu thì lúc này tâm tình đã chìm vào đáy cốc.

Hắn là người ép Lục Ngọc rời khỏi Thiên Vận thương đội, bây giờ lại có cường giả chuyên môn tìm đến hỏi thăm Lục Ngọc thì hắn có thể có trái ăn ngon được sao?
Lý Minh Thiền đứng bên cạnh hắn thì hơi chút nhíu mày, nàng vốn đã lo lắng Lục Ngọc kia có thân phận không đơn giản, không nghĩ đến nhanh như vậy đã có cường giả đuổi đến đây tìm kiếm.

Võ giả có thể khống chế Thiên Lân Ưng thì tám phần đã là Phong Hầu cảnh cường giả, người như vậy lại tiến đến tìm kiếm Lục Ngọc, người kia thân phận tuyệt đối không phải là nàng hay Từ Đạt có thể trêu chọc.
Trừ phi là Từ Đạt có thể mượn nhờ Hoàng Tuyền tông lực lượng!
Thiên Thất cho dù là đang đối diện với Kim trưởng lão nhưng cũng đem phản ứng của tất cả mọi người trong thương đội thu vào mắt.

Tam giai nguyên thần có được tinh thần lực rất mạnh, khả năng bao quát phạm vi cũng rất lớn, âm thầm chú ý tất cả mọi người trong thương đội không khó.
Kim trưởng lão có chút kinh nghi.

Hắn phát hiện trên lưng Thiên Lân Ưng có người thì đoán là có cường giả của Tinh Thần môn đi qua đay, thế nhưng cường giả đến đây lại biết được tên thật của hắn, điều này nói rõ đối phương biết hắn.

Lại còn là hỏi thăm Lục Ngọc?
“Để ta hỏi đến lần thứ ba thì không chỉ ngươi, người nhà ngươi ta cũng sẽ giết sạch!”.

Thiên Thất lạnh lùng nói.
Kim trưởng lão rùng mình, Thiên Thất không để lộ mặt nhưng chỉ là đôi mắt kia hiện lên sát ý đã để hắn cả người lạnh buốt, tâm tính cứng cỏi như hắn cũng có chút nhũn ra.

Không dám suy nghĩ quá nhiều mà liền khom người cung kính nói.

“Hồi tiền bối, trong lúc chúng ta đối đầu với Yêu tộc cùng Hung thú vây công thì Lục Ngọc đã tách khỏi thương đội”.
“Hắn đào ngũ?”.

Thiên Thất hơi chút ngẩn ra, thanh âm lộ ra có chút âm dương quái khí hỏi.

Ánh mắt nhìn Kim trưởng lão càng thêm chăm chú.

“Không! Không phải”.

Kim trưởng lão giật mình, lắc đầu đáp.

Nói xong thì liền có chút hối hận.
“Nói rõ một chút”.

Thiên Thất lạnh nhạt nói.
Kim trưởng lão không dám giấu diếm, liền đem mâu thuẫn giữa Lục Ngọc và Từ Đạt nói ra, hoàn cảnh trong lúc kia hắn cũng nói vô cùng rõ ràng, tận lực để mình cùng việc Đoạn Ngọc bị ép rời đi tách ra.

Nói đến thì lúc kia hắn cũng có phần thân bất do kỷ, dưới áp lực của Hồ Mị thì hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế toàn cảnh.
Thiên Thất im lặng nghe Kim trưởng lão nói thì cũng có chút kinh ngạc.

Đoạn Ngọc biểu hiện thật sự là có chút đáng kinh ngạc, ở trong Thiên Lang sơn mạch lúc Thú triều bộc phát đột phá lại còn thu được một con Nhị giai Hung thú làm thú sủng, cùng Mệnh Tuyền sáu tầng Từ Đạt đối chiến mấy chiêu cũng không bị giết chết.
Sau cùng bị Hồ Mị hạ xuống Huyết ấn, lại bị Từ Đạt ép rời khỏi Thiên Vận thương đội lại vẫn có thể phá hủy Huyết ấn khiến cho Hồ Mị bị thương.

Chút đó sự tình ở trong mắt hắn không đáng nhắc tới, thế nhưng chiếu đến Đoạn Ngọc chỉ là một cái thiếu niên không đủ mười lăm tuổi, lại vừa mới đột phá Mệnh Tuyền cảnh không lâu thì tuyệt đối không tầm thường.
“Không hổ danh là Đoạn thi dòng dõi, Tứ Hoàng tử thật sự là có Quốc chủ phong phạm”.

Thiên Thất có chút cảm thán.

Bất giác lại có chút hoảng hốt.

Không lẽ Đoạn Thế Mục vốn đã biết Đoạn Ngọc bất phàm nên mới một lúc phái ra ba người trong Thiên bộ bọn hắn đi tìm kiếm? Nếu thật là như vậy thì Đoạn Ngọc tuyệt đối không thể chết!
“Rất tốt!”.

Thiên Thất như cười như không.

Tuy rằng không nói gì thêm nhưng sát khí từ trên người hắn tỏa ra để cho Kim trưởng lão cùng với đám người sau lưng hắn run rẩy, cảm giác kia so với khi bọn hắn đối mặt với Thiên Lân Ưng thậm chí là còn kinh khủng hơn.
Không chút hoài nghi, Thiên Thất có khả năng sẽ ra tay đem bọn hắn giết chết!
“Tiền bối, Lục Ngọc không phải thường nhân, hắn có thể phá vỡ Huyết ấn của Tứ giai Yêu tộc thì nói không chừng là còn sống, bây giờ trong Thiên Lang sơn mạch không có Hung thú cường đại, khả năng sống sót của hắn là rất lớn”.

Đúng lúc này thì một đạo thanh âm có phần suy yếu xen lẫn non nớt nhưng lại kiên định vang lên.

Tất cả ánh mắt nhìn lại thì thấy được người nói đúng là Lý Minh Thiền.

Thiên Thất nghiêng đầu nhìn Lý Minh Thiền một chút thì âm thầm cảm khái, thật sự là một vị nữ anh kiệt, ở trong hoàn cảnh này vẫn có thể tỉnh táo phân tích ra điểm này, Chân Võ Hầu dưới gối có hai con đều không phải phế vật.
"Không chết thì tốt!".

Đương nhiên, thưởng thức là thưởng thức, thực tế trước mắt thế nào Thiên Thất rõ ràng, hắn chỉ là cười lạnh nói.

Hơi chút dừng lại thì lạnh lùng bổ sung thêm một câu.

“Hắn chết các ngươi đều phải chôn cùng!”.
Lý Mình Thiên thân hình nhỏ nhắn run rẩy, trong sát na nàng cảm nhận được Thiên Thất sát ý tập trung lên người nàng, cảm giác kia giống như có một con Hung thú khủng bố đến cực điểm nhìn nàng chằm chằm.
“Chôn cùng? Hừ! Uy phong thật to!”.

Đúng lúc này thì Từ Đạt thanh âm phá vỡ không khí quỷ dị bao phủ đám người Thiên Vận thương đội.

“Gia gia ta chính là Hoàng Tuyền tông Trưởng lão, hôm nay ta bị giết chết ở Thánh Nguyên Đế quốc thì vô luận các ngươi là ai cũng đều bị tiêu diệt, Gia gia ta chắc chắn sẽ để các ngươi nếm đủ mọi tra tấn trước khi chết!”.
“Đùng”.

“Phốc”.

Từ Đạt lời nói vừa dứt thì giống như bị trúng trọng kích, thân hình như là đạn pháo bay ngược về phía xa va chạm vào một gốc cây cổ thụ thì mới dừng lại, mắt mũi trợn trừng hoảng sợ phun ra một ngụm máu ngã vật xuống mặt đất không thể dậy nổi.
Thiên Vận thương đội đám người trầm mặc, cả đám liền một chút thở mạnh cũng không dám.

Kim trưởng lão thì càng thêm xác định Thiên Thất tu vi chính là Phong Hầu cảnh, đáng sợ hơn đó là Thiên Thất cũng không phải mới vào Phong Hầu cảnh.
“Hoàng Tuyền tông Trưởng lão? Thứ gì?”.

Thiên Thất nghiêng đầu nhìn lại trêu tức.

“Ta còn tưởng ngươi là Hoàng Tuyền tông Thiếu tông chủ đây? Một cái Mệnh Tuyền cảnh phế vật như ngươi cũng dám ở trước mặt ta kêu gào?”.
“Oanh”.

Chợt cách đó không xa một tiếng nổ vang truyền đến, đêm tối bị lôi quang lập lòe chiếu sáng, sau đó một cái lôi cầu bay vụt về phía Thiên Thất cùng với Thiên Vận thương đội đám người.
Lôi cầu phát ra uy thế khủng bố, Kim trưởng lão cùng với những người khác đều cho là có cường giả tập kích, lôi cầu kia giống như một cái pháp thuật cường đại.
Thiên Thất nhìn đến thì khẽ nhíu mày, vươn tay hóa ra một bàn tay hư ảnh khổng lồ tiếp lấy lôi cầu, đến lúc này thì hắn mới nhìn thấy được bên trong đó đang nhốt một cái Tứ giai Yêu Hồ.
Kim trưởng lão đám người kinh sợ, sau đó thì lại có chút kinh ngạc nhìn đến thân ảnh bị nhốt ở bên trong lôi cầu, kia không phải chính là Hồ Mị sao? Nàng hiện tại đã không còn uy phong như trước, ánh mắt lộ ra sợ hãi vô cùng liếc nhìn xung quanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi