LUÂN HỒI

Nó thề là, cả đời này, cái thứ nó gặp mà đáng sợ nhất chính là cái điện thoại, đến lúc muốn ngất cũng không được, lúc đó mới biết thế nào là sống không bằng chết. Khổ nỗi là, vì điện thoại dùng pin, điện áp không cao, không thể tìm được vết điện giật trên người, đã trúng rồi thì chỉ có chịu.

Bực nhất là nó không biết tại sao nó lại bị đánh, chẳng lẽ chỉ vì sờ mông một đứa con gái nước ngoài? Đánh người đến mực như vậy, chắc coi như là lấy danh dự cho đất nước.

Từ đó trở đi,Lưu Thành Long hết sức nhạy cảm với điện thoại, thậm chí sau này điện thoại tràn lan, đến mức các bà nhặt rác cũng mỗi người một cái thì nó cũng nhất định không mua.

Đánh một lúc, cục trưởng cũng mệt rồi, hất hất tay, ý là đánh đủ rồi, có thể thả thằng nhãi này ra. Suýt chút nữa thì Lưu Thành Long phải khóc lên, chả hiểu sao đánh nó một trận rồi lại thả nó ra. Rốt cuộc là chuyện gì không biết?

- Này nhóc.

Một viên cảnh sát già đưa nó ra thở dài, dặn dò nó thật lòng:

- Cậu hãy còn trẻ, tìm lấy một việc mà làm đi, đừng sống những ngày như thế nữa, cơm trong tù khó nuốt lắm! Việc ngày hôm nay, quên được thì hãy quên đi, biết cũng không có gì tốt, trận đòn này coi như đi ra ngoài gây sự bị người ta đánh là được rồi.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Lưu Hữu Thành run run, nước mắt lã tã, lúc mà ai cũng khinh bỉ nó thì vẫn có một viên cảnh sát bảo nó phải sống sao cho tốt. Nó thực sự muốn thề là đời này nó chỉ nghe muốn nghe lời một người.

Đúng lúc đó, ở một phòng làm việc trong doanh trại quân đội của huyện, đèn bật sáng, trung đội trưởng Nhất Mai Nhị đang báo cáo với chính ủy Mã:

- Ý anh là tài nghệ của họ đều rất cao? Ai cũng có thể dùng đá ném chết chim trên trời, ném trúng thỏ đang chạy dưới đất mà không chệch phát nào?

CHính ủy mã hơi cau mày, cúi đầu suy nghĩ, thì thào tự nói với bản thân:

- Nói như vậy, có thể là bộ đội được huấn luyện, vẫn còn khả năng này, nếu là gián điệp thì nhất định không thể được đào tạo ở những mặt này.

Một lúc lâu, Mã chính ủy mới ngẩng đầu lên, dò xem ý kiến của trung đội trưởng:

- Anh thấy khả năng họ là gián điệp có lớn không?

- Tôi cho rằng.

Trung đội trưởng cẩn trọng đáp:

- Không lớ, tôi nghĩ bọn họ có khả năng là bộ đội hơn, có thể là bộ đội tinh nhuệ, khả năng là gián điệp không cao, dù sao một phú hào trong người có tiền tỷ, không có vài vệ sĩ tinh nhuệ thì cũng không phải, dù sao, chuyện này cũng không thuộc chuyên môn của tôi, chỉ dựa vào phán đoán của tôi cũng không chính xác, cần phải cho người tiếp tục để ý.-

- Ừ.

Mã chính ủy gật đầu, mày giãn ra một chút, giao phó:

- Chuyện này anh cứ làm đi, chú ý, đừng để họ phát hiện ra ý đồ của chúng ta, và nhớ giữ quan hệ tốt với họ, nếu có thể hãy điều tra ý đồ của họ là gì. Còn nữa, nhất định phải làm tốt công tác bảo vệ, kiểu gì cũng không được để xảy ra chuyện!

- Rõ!

Trung đội trưởng đứng nghiêm, nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội:

- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!-

- ĐƯỢc rồi.

Mã chính ủy hất hất tay:

- Anh ra ngoài đi.

Nhất Mao Nhị nghiêm chào, rồi nhẹ nhàng bước ra, đóng cửa thật nhẹ, để chính ủy yên tĩnh suy nghĩ!!!

Chơi được vài ngày, Trương Lam rốt cục chịu không nổi mấy người hiếu kì như trẻ con làm mình mất mặt kia, liền đuổi bọn họ về nhà, có điều không hiểu nổi mấy tên kia sao mãi mà không lộ diện, chẳng lẽ chỉ số IQ của người nước ngoài đáng để cân nhắc thế sao? Hay là những tên này trực tiếp dùng tiền đè người?

Elyse rất là lưu luyến, trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu xuất hiện hai hàng nước mắt, khóc sướt mướt yêu cầu được ở lại đây vài ngày, Trương Lam nhất thời mềm lòng đồng ý.

Mấy người phía sau A Nặc thấy phương pháp này có hiệu quả, học theo Elyse, nước mắt nước mũi giàn dụa, Trương Lam nhất thời nổi giận, hắn ** thích mỹ nữ khóc đến hoa lê đái vũ, các ngươi khóc như ** thế này thành cái gì? Bốn vị đại lão gia các ngươi ở trước mặt hắn khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, nhìn vào khiến người ta nổi hết cả da gà. Lão tử không cự tuyệt nổi mỹ nữ nhưng cũng không cự tuyệt nổi dã thú ư? Mau cút đi, mắt không thấy, tâm không phiền, trực tiếp đá mỗi người một cước văng ra ngoài.

Elyse thành công ở lại, giúp Trương Lam đánh đuổi bốn tên kia ra ngoài, đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn Trương Lam.

Không đợi Elyse nói ra, Trương Lam toàn thân đã nổi hết cả da gà, vội vàng nói:

- Tôi nhớ ra rồi, hôm nay tôi phải đến trường có việc, không cùng các người được.

Nói xong nhanh chân chuồn mất, phía sau truyền đến tiếng cười đắc ý của Elyse và tth.

Chật vật chạy trốn một trận, Trương Lam suy nghĩ một chút, thôi quên đi, tạm thời không cần về nhà nữa, bằng không nói không chừng sẽ bị hai tiểu yêu tinh kia đùa giỡn, nhìn thấy mà không ăn được thì thật là khổ. Trái phải đều không có gì, dứt khoát vào trong trường nhìn là được rồi.

Nhớ tới trường học, Trương Lam nghĩ đến liền đỏ mặt, mình không có một chút cảm giác làm học sinh gì cả, bản thân sau khi đến báo danh một lần, đếm đi đếm lại thì số lần đến trường không quá một bàn tay,hiện tại không biết giáo viên còn nhớ đến mình không nữa?

May là nhà mình cách trường không xa lắm, Trương Lam bước chậm chạp, không bao lâu thì đến, bây giờ là hơn mười giờ sáng, nhìn khung cảnh ầm ầm trong trường, chắc đang là thời gian nghỉ giải lao.

Nhìn một đám trẻ con nước mũi chảy dài đang chơi mấy cái trò chơi ấu trĩ của bọn chúng, các giáo viên thì bắt trước giọng của mấy con chó con mèo, dỗ dành đứa trẻ không biết làm sao mà khóc kia, Trương Lam đau đầu: khác nhau, thực sự khác nhau quá lớn.

Một mạch bước tới, cũng không có ai chú ý đến mình, Trương Lam nhìn mấy đứa trẻ đang đùa giỡn đuổi nhau. Nhìn lại bản thân dường như không phù hợp với nơi này, cảm thấy bản thân mình thật thất bại, dĩ nhiên đã quên là ở nhà trẻ đã nhận một đứa em trai, tối thiểu, bây giờ có người em trai này cũng không đến nông nỗi không có ai nói chuyện cùng.

Cũng may là trí nhớ của mình khá tốt, Trương Lam nói thầm, chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh. Nhàn rỗi nhìn xung quanh không thấy có chuyện gì, ngủ một giấc không phải là một ý kiến tồi. Trương Lam ngáp một cái, chậm rãi gục xuống bàn.

Vừa cúi xuống không bao lâu, Trương Lam mơ màng cảm thấy có người đứng bên cạnh mình, là ai nhỉ? Chẳng nhẽ không biết làm phiền người khác đang ngủ là một việc làm rất thất đức sao? Trương Lam có chút bất mãn, dụi dụi đôi mắt mơ màng, cố gắng mở mắt ra, định thần nhìn.

Trước mắt là một bé gái khoản 5,6 tuổi—— phí lời, tiểu quỷ lớp dục hồng được mấy tuổi——bộ dạng với làn da trắng nõn, hồng hào, vô vùng mịn màng, hai má mũm mĩm có chút hồng hồng, giống như một quả táo rất đẹp, khiến cho người nhìn không cưỡng được mà muốn cắn một miếng, những đứa trẻ tầm tuổi này làn da thường không đẹp lắm, Trương Lam cảm thấy rất kì quái là tại sao làn da của cô bé này lại đẹp như vậy, đẹp đến tự hào, dường như sẽ khiến cho các cô gái luôn tìm mọi cách để bảo vệ làn da của mình cảm thấy đỏ mắt ghen tị đến chết thôi, khuôn mặt trái xoan tinh tế, từ trên nhìn xuống, miệng phấn hồng hơi mở, hai bên cánh mũi đáng yêu, đôi mắt long lanh đen láy như bảo thạch, bướng bỉnh như ngôi sao nhấp nháy trong không trung, lông mi dài như cánh bướm đang dập dờn bay, cái đầu trơn bóng giống như trong suốt, phản quang ánh sáng của ngọc bích.

Trên người cô bé có mùi sữa thơm nhè nhẹ, không hiểu được là lớn như thế này rồi mà còn uống sữa bột? mái tóc chưa dài được bao nhiêu đã bị mẹ lôi lại buộc thành hai cái sừng dê nhỏ, không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô bé mà còn làm tăng phần đáng yêu, toàn thân một bộ màu phấn hồng, giống như là một cô công chúa xinh đẹp.

Trông giống như một tiểu mỹ nhân, Trương Lam cảm than trong lòng: không biết nha đầu này con cái nhà ai nhỉ, lớn một chút nữa trông sẽ rất đoan trang, sai này lớn lên không biết sẽ hại nước hại dân đến mức nào?

Một cô bé sinh động như vậy đứng trước mặt Trương Lam, dáng vẻ nhỏ bé xinh xắn chằm chằm nhìn Trương Lam.

- Cậu có việc gì đấy?

Dù sao cứ chằm chằm nhìn người ta là không tốt, Trương Lam gian nan dời mắt không thưởng thức khuôn mặt Laury tiểu mĩ nhân nữa, cảm thấy mình cần phải hỏi thăm cô bé này có chuyện gì.

- Đây là chỗ ngồi của tớ.

Cô bé đỏ mặt, có chút xấu hổ.

- Không phải chứ.

Trương Lam có chút hồ đồ, đầu óc mình hẳn là còn không thoái hóa đến mức không nhớ nổi chỗ ngồi của mình chứ, hình như đây rõ ràng là chỗ của mình mà, lẽ nào giáo viên không biết từ khi nào đổi chỗ rồi.

- Tớ nhớ rõ đây là chỗ của tớ mà.

- A!

Cô bé sợ hãi che miệng lại, đầu tiên là không che dấu nổi vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời hưng phấn, vẻ mặt sùng bái:

- Cậu chính là bạn mà có thể làm được bài của học sinh lớp ba à? Thật không ngờ là cậu nhé, tớ đặc biệt xin cô chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh để nhờ cậu giúp, đáng tiếc là cậu mãi không đến.

Hóa ra là người mình sùng bái. Trương Lam có chút dở khóc dở cười,

- Chỗ nào cơ?

- Chỗ ngồi bên trong của tớ ý.

Cô bé thè lưỡi, bối rối xin lỗi Trương Lam,

- Tớ cứ tưởng cậu chính là cái bạn nam đáng ghét kia cơ, cậu sẽ không giận tớ chứ? Sẽ không chứ?

Liên tục hỏi lại hai lần.

- Đương nhiên sẽ không đâu.

Trương Lam đứng lên, chả trách vừa nãy cô bé cứ nhìn mình, hóa ra là thường xuyên bị quấy rầy, trẻ con bậy giờ cũng không đơn giản nhỉ, lớn một tí là đã biết theo đuổi con gái rồi? quả nhiên trẻ con dạy bảo sớm là rất quan trọng, sớm như vậy mà đã biết đạo lý ai nhanh tay người được, cái gì chất lượng tốt thì phải đi trước một bước nắm chặt nó trong tay.

- Vào đi

- Cảm ơn

Cô bé lễ phép cảm ơn Trương Lam một tiếng, vào trong ngồi xong, quay đầu lại hưng phấn hỏi,

- Vì sao trong thời gian dài như vậy mà cậu không đi học, cô giáo sẽ không phê bình cậu chứ?

Ách, Trương Lam bỗng nhiên phát hiện, bát quái quả nhiên là bản tính trời sinh của con gái, cô bé còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu có tâm lý bà tám rồi.

- Không đâu.

Trương Lam không buồn ngủ nữa, có một tiểu mỹ nữ Laury, cảnh đẹp ý vui trước mắt thế này, ai cũng sẽ không có tâm trạng để ngủ nữa,

- Thật là ngưỡng mộ cậu đấy.

Cô bé rất ngưỡng mộ việc Trương Lam không đi học mà lại không bị cô giáo phê bình, líu ríu kể ra những chuyện buồn của mình,

- Tớ thì không được nha, có một lần tớ không đi học mà trốn ra ngoài chơi, bị cô giáo phát hiện, sau đó bị cô giáo hung hăng phê bình một trận, lại cồ bị mẹ đánh vào mông nữa.

Nói xong bất giác sờ sờ cái mông nhỏ, dường như chỗ đó bây giờ vẫn còn đau.

- Chắc là đau lắm, mẹ tớ từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh tớ cả, có phải lúc cậu không nghe lới mẹ cậu mới đánh vào mông cậu?

- Không đâu,

Trương Lam sờ sờ mũi, ra vẻ như nếu trốn học thì cái mông sẽ bị đòn, bản thân giống như bị chiếc bàn là là qua? Để tránh làm hư trẻ con, Trương Lam quyết định nói dối,

- Tớ rất nghe lời, vì thế mà mẹ tớ từ trước tới nay chưa bao giờ đánh tớ.

- Mẹ cậu thật tốt.

Cô bé vẫn giữ bộ mặt ngưỡng mộ,

- Hay là để mẹ cậu làm mẹ của tớ nữa được không, như vậy tớ sẽ không bị đánh nữa.

- Cậu thường xuyên bị đánh à?

Trương Lam rất hiếu kì,

- Lẽ nào mẹ cậu hay đánh cậu ư?

- Cũng không hẳn như thế.

Cô bé vội vàng thanh minh giúp cho mẹ cảu mình,

- Chỉ là khi tớ vô cùng không nghe lời thì mẹ mới đánh thôi.

- Ồ.

Trương Lam gật đầu, giải thích:

- Mẹ mình chính là người tốt nhất, nhất là trong độ tuổi này.

- Tớ tên là Mạc Ly Yên

Cô bé ghé vào bạn nhẹ giọng hỏi Trương Lam,

- Sau này cậu có thể giúp tớ không?

- Đương nhiên là không có vấn đề gì.

Trương Lam vẻ mặt kiên định, trong lòng lại nghĩ: Mạc Ly Yên? Cái tên nghe rất êm tai! Rất có ý thơ, xem ra bố mẹ cô bé cũng là người nghiên cứu văn hóa cổ điển nhất định.

- Cảm ơn cậu, cậu thật tốt.

Cô bé ngây thơ cười, lặng lẽ ghé vào bàn nói chuyện với Trương Lam,

- Tớ biết ngay cậu là người tốt mà.

- Làm sao mà cậu biết được?

Trương Lam rất hiếu kì.

- Tớ biết mà

Cô bé đỏ mặt,

- Cậu không giống với các bạn nam khác, lúc các bạn ý nhìn tớ thì tớ chỉ thấy sợ hãi, mặc dù không biết bọn họ tại sao lại nhìn tớ như vậy, nhưng mà tớ vẫn thấy sợ. Lúc cậu nhìn tớ tớ không hề cảm thấy sợ, lại còn cảm thấy ánh mắt cậu lúc nhìn tớ thì giống như mẹ tớ đang nhìn tớ vậy.

Nói xong, cảm thấy không thích hợp, lại lắc đầu, tỏ ý phủ định,

- Không đúng, vẫn không giống mẹ tớ, rốt cục là có chỗ nào không giống nhỉ?

Lắc đầu nói một cách khổ não, đối với việc không thể phân biệt được mà cảm thấy rất phiền muộn.

Súc sinh a! Trương Lam trong lòng rú lên, lẽ nào mấy ý nghĩ xấu xa trong lòng mình đều bị nha đầu kia phát hiện ra rồi sao.vậy sau còn bị loạn như vậy!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi