LUẬT SƯ, ĐỪNG CHẠY!

Ôn Đình Đình vô dụng không bao lâu liền khỏi hẳn. Công ty người mẫu nhận được thông báo tuần lễ thời trang Paris có thêm nhiều điều mới mẻ, công ty được mời tham gia. Ôn Đình Đình là người mẫu nổi tiếng của công ty nên việc ra ngoài tham gia hoạt động tự nhiên không thể thiếu, công ty muốn nàng tham gia. Thời gian càng ngày càng gần, Ôn Đình Đình muốn đi Châu Âu tham gia show trình diễn thời trang nhưng Tiêu Kì Huyên còn chưa khỏi hẳn, rất nhiều chuyện không tiện làm, Đình Đình muốn nhờ dì của Tiêu đại phóng viên tới chăm sóc nàng vài ngày, nhưng nàng sống chết cũng không đồng ý, nói dì đã chăm sóc mình biết bao nhiêu năm nay, không nên để cho bà thêm nhiều phiền phức nữa, nhưng khi đề nghị thuê người chăm sóc thì Tiêu Kì Huyên cũng không cao hứng, nàng dường như đã sớm chọn được người, dặn Ôn Đình Đình mấy thứ, còn dặn nàng khi trở về nhớ mua đặc sản hiếu kính người chị lớn này.


Ôn Đình Đình chân trước vừa rời khỏi bệnh viện, Tiêu Kỳ Huyên chân sau nhờ y tá giúp nàng quay số để gọi điện thoại cho Lãnh Huỳnh Duệ, gọi cho tên oan gia nàng đã lâu không gặp kia, cũng nên để cho nàng hưởng thụ một chút khó khăn của nhân gian, chịu chút trừng phạt.

"Hello Lãnh đại luật sư, lâu nay không gặp cô khỏe chứ" điện thoại kết nối được, Tiêu Kì Huyên hướng người y tá gật đầu cám ơn, đeo tai nghe điện thoại, một tay cầm điện thoại, tay còn lại còn không ngừng xoắn xoắn dây tai nghe, giống như điện thoại trong tay là Lãnh Huỳnh Duệ, hôm nay bà đây sẽ ép buộc cô, còn phải để cho cô cam tâm tình nguyện.

"Nhờ phúc của Tiêu đại phóng viên, khỏe vô cùng. Còn cô thì sao, cánh tay thủy tinh của cô có khá hơn chút nào không?".

Nói lời dễ nghe sẽ chết sao, Lãnh Huỳnh Duệ cô là một cô gái xấu bụng chuyên nói lời độc ác, để xem từ hôm nay về sau cô còn có thể tiếp tục kiêu ngạo hay không.


"Ai u, thật đúng là tốt hơn không ít đâu, nếu không thì làm sao có thể gọi điện thoại cho cô a, cô nói coi đúng không".

"Gọi điện thoại cho tôi? Hừ, thôi. Tiêu Kì Huyên cô nếu có được tiên khí gì đó, sớm muộn gì cũng thành tinh, trở thành hồ ly tinh hại nước hại dân".

Trong lòng Tiêu Kì Huyên đem Lãnh Huỳnh Duệ mắng một trăm tám mươi lần, xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ để hỏi thăm, nỗi hận trong lòng này, hôm nay chính là ngày kiêu ngạo cuối cùng của Lãnh Huỳnh Duệ cô, tôi thề.

"Ha ha, cô cũng thật tâng bốc tôi nha, tôi rất thích cái câu hồ ly tinh kia nha, chẳng qua còn phải tiếp tục tu luyện một ngàn tám trăm năm nữa. Đình Đình đi công tác, không biết có thể làm phiền Lãnh đại luật sư hạ mình đến đây chăm sóc tiểu nữ hai ngày hay không?".

Chịu ân một giọt nước nhưng báo ơn một hồ nước, huống chi trạng thái nửa tàn phế như bây giờ của Tiêu Kì Huyên, nếu không do mình thì chân nàng cũng không bị thương.


"Được, buổi chiều sau khi tan tầm tôi sẽ qua".

Tiêu Kì Huyên thống khoái khi thấy Lãnh Huỳnh Duệ đáp ứng, vui vẻ nói câu xin chào, cách nói kia cao ngạo tự tin giống như con công đang xòe đuôi, tiếp theo điều nàng cần phải làm là vận dụng toàn bộ tế bào não, phát huy tài trí thông minh suy nghĩ biện pháp để tận dụng tốt Lãnh Huỳnh Duệ suốt ngày ăn nói lạnh nhạt này.

......

"Chị Tiêu, nghe nói chị bị đụng xe, em cố ý đến đây thăm chị nè" Missouri đang cầm một bó hoa tươi từ bên ngoài tiến vào.

Tiêu Kì Huyên chống thân đi xuống giường, đi đến bên cạnh Missouri. "Ha ha, để em tốn kém rồi. Hoa rất đẹp, cám ơn" nàng khách khí nói cảm ơn.

"Chị Tiêu thích là tốt rồi" Missouri tìm bình hoa, "Chị Tiêu, ở đây không có bình hoa sao?".

"Ừm" Tiêu Kì Huyên dùng tay trái đem tóc đang bay loạn vén ra sau tai, từ một bên lấy ra một cái ghế dựa, "Tiramisu, ngồi đi".
"Được rồi, em tự mình là được rồi".

"Trong tủ có hoa quả, tự em lấy đi, tôi có chút không tiện, ha ha." Tiêu Kì Huyên chỉ chỉ cổ mình, hiện tại mỗi ngày còn phải dựa vào cái giá này để hoạt động, luyện tập phục hồi chức năng còn phải hai ngày sau mới bắt đầu tiến hành.

"Lúc trước có người tặng hoa thì cũng đặt trên bàn sao chị?".

"Ha ha, không phải, vốn có một cái bình nhưng hôm nay không cẩn thận làm rơi rồi" buổi sáng hôm nay Tiêu Kì Huyên cúp điện thoại, nhất thời kích động, cánh tay trái duỗi ra đụng phải bình hoa trên bàn, cái bình lăn hai vòng thuận thế từ trên rời xuống, rớt bể thành bốn năm mảnh không còn nhận ra.

"Chị Tiêu, chị vẫn là thần tượng của em, em thật sùng bái chị" trên mặt Missouri tràn đầy hạnh phúc cười.

"Tiêu đại phóng viên, tôi xong việc sớm liền tới đây với cô, tôi đã giữ đúng lời hứa với cô rồi nha" Lãnh Huỳnh Duệ nói xong thì đi vào, khác với lúc Missouri tiến vào, Tiêu Kì Huyên đi cũng lười đi.
Gặp Missouri đến thăm Tiêu Kì Huyên, Lãnh Huỳnh Duệ thầm than đây không phải là người quen sao. "Missouri ở đây à" Lãnh Huỳnh Duệ lễ phép chào hỏi, nàng cùng Missouri không quen, nhưng người và tên đặc biệt như vậy thì sẽ nhớ rõ, cũng nói chuyện đôi ba câu.

"Ừm, em vừa tới không lâu, tới đây thăm thần tượng".

"Thần tượng?" Lãnh Huỳnh Duệ giật nhẹ khóe miệng đem bình hoa mới mua để lên trên bàn, Tiêu Kì Huyên cũng có thể trở thành thần tượng, thật không thể tin được. "Cô thật sùng bái nàng?" nàng đem bó hoa Missouri mua mở ra, một cành rồi một cành cắm vào bình hoa, lại đem dây lụa mình mua mở ra trang trí và điều chỉnh bố cục.

"Chị Tiêu là hình mẫu phóng viên của thành phố chúng ta. Tin của chị ấy viết vẫn đều nằm ở đầu đề của báo Hải Uy, tin tức quan trọng của thành phố đều do nàng viết. Cách hành văn của chị ngắn gọn xúc tích, mỗi câu đều nói vào trọng điểm, muốn đạt tới trình độ của chị thì em còn phải luyện tập thật lâu mới được. Em nghe chủ biên của chúng em nói có rất nhiều tòa soạn báo muốn mời chị ấy về, nhưng chị Tiêu thế nào cũng không đi, chỉ muốn ở lại Hải Uy, lập trường được thể hiện rõ ràng".
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lãnh Huỳnh Duệ, Tiêu Kì Huyên ngoắc ngoắc khóe miệng, thấy ngu chưa, cô cho là thiên hạ chỉ có mình cô là giỏi nhất thôi à, có phải quá ngây thơ rồi hay không, ở thế kỷ hai mươi mốt này khắp nơi trên tổ quốc có thể thiếu hoa hồng, nhưng không thiếu chính là nhân tài ở các ngành nghề.

"Ha ha, nào có như huyền thoại vậy, chỉ cần chăm chỉ cố gắng thì cô cũng có thể trở thành như vậy" trò giỏi hơn thầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cổ vũ người đi sau, đó là nghĩa vụ cao đẹp của những người đi trước, Tiêu Kì Huyên nói đến đây giống như một lãnh tụ hòa ái.

"Luật sư Lãnh, tôi muốn ăn kem, có thể phiền cô ra ngoài mua một ít không?" lãnh đạo sẽ có phong cách của lãnh đạo, nhìn bộ dáng yếu đuối kia của cô thì nên tập thể dục nha, chăm chỉ rèn luyện đi, tôi là muốn tốt cho cô thôi, Tiêu Kì Huyên ra vẻ nói xong, trong lòng nhịn không được cười thầm.
"Không phiền, Missouri ăn cái gì?".

"Không cần, cám ơn chị Lãnh, mấy ngày nay bụng em không thoải mái".

"Vậy được rồi, tôi đi mua đây" Lãnh Huỳnh Duệ cầm ví tiền liếc mắt nhìn Tiêu Kì Huyên một cái, đi ra khỏi phòng.

Missouri cười cười, nhìn hai người giỏi giang này ở cùng một chỗ, vừa đẹp mắt lại vừa hài hòa, trong lòng hâm mộ mà không dám nói ra.

"Chị Tiêu, chị cùng chị Lãnh đều là người có tiếng trong nghề, quan hệ còn tốt như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ".

"Ha ha, có sao?" Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ có quan hệ tốt? Bạn nhỏ Missouri, tôi thấy em không chỉ hỏng bụng mà đầu óc cũng không sáng sủa, tôi làm sao có khả năng có quan hệ tốt cùng nàng, tôi nếu có quan hệ tốt cùng nàng thì mặt trời luôn mọc lên từ hướng Đông, sông lớn chỉ chảy xuôi theo hướng Tây, nhân loại chỉ cần bàn tay là có thể đi đường, đó thật sự là thời gian tốt đẹp của toàn địa cầu.
"Em nhìn bộ dáng chị Lãnh chăm sóc chị, giống như hai vợ chồng son. Chẳng qua hai người đều là nữ, cho nên phải nói là càng giống bạn thân hơn" bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ chăm sóc Tiêu Kì Huyên giống như người vợ nhỏ, đặc biệt có thời điểm cử chỉ cứ như ở nhà.

"Ha ha, bạn thân, ừm, bạn thân" Lãnh Huỳnh Duệ, xem hôm nay tôi ngọt chết cô, "Missouri, em giúp tôi nhìn xem chị Lãnh của em đi có xa hay không".

"Được" Missouri tới cửa nhìn, Lãnh Huỳnh Duệ đang chờ thang máy.

"Chị Tiêu, chị Lãnh đang chờ thang máy".

"Vậy em giúp tôi kêu nàng trở về, tôi có việc quên nói với nàng" mặt Tiêu Kì Huyên nhăn nhó nhưng trong lòng đã cười nở hoa, Lãnh Huỳnh Duệ ơi Lãnh Huỳnh Duệ, hôm nay cô đã là vật trong tay bà đây, tôi không đem mặt cô nắm thành một cái bánh bao lớn thì tôi sẽ không tên Tiêu Kì Huyên.
"Được, vậy chị chờ một chút" Missouri nhanh chóng đi ra phía ngoài, nhìn cửa thang máy mở ra, Lãnh Huỳnh Duệ lập tức sẽ đi vào, gia tăng tốc độ chạy nhanh đến thang máy.

"Bạn tốt, cô tìm tôi có việc sao?" mặt Lãnh Huỳnh Duệ mang theo mỉm cười, ánh mắt như đao, câu nói như được phát ra từ kẽ răng.

Bạn nhỏ Missouri nghe không hiểu, nhưng Tiêu Kì Huyên nhìn ở trong mắt "Aiz u, bạn tốt, người ta quên nói cho cô, tôi chỉ thích ăn kem Haagen-Dazs hương vani".

"Ở trong này?".

"Ah ha" Tiêu Kì Huyên cách không khí ném đến một cái nhìn tán tỉnh cho Lãnh Huỳnh Duệ, sao nào, bà đây thích đùa với cô, hiện tại cô mới hiểu được, quá lâu.

"Tốt, bạn tốt, vậy cô chờ đi nha" Lãnh Huỳnh Duệ xoay người, mông nhỏ uốn éo đi ra ngoài.

"Chị Tiêu, sao chị không gọi điện thoại cho chị Lãnh?" Missouri hơi khó hiểu, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần gọi một cú điện thoại là được rồi.
"Tôi không phải sợ làm phiền em sao, cơ thể tôi hiện tại không tiện" bạn nhỏ à, nhìn em chậm hiểu thật đáng yêu, tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên hiểu, em chỉ cần tin tưởng vững chắc là thần tượng sẽ không làm chuyện xấu, vậy là đủ rồi, Tiêu Kì Huyên ngoéo khóe miệng một cái.

Trong phòng bệnh hai người vừa nói vừa cười, Lãnh Huỳnh Duệ sải bước trên đường thì không cười nổi. Thời tiết oi bức giống như cái lồng hấp, mặt đường hận không thể lập tức chiên được trứng, Lãnh Huỳnh Duệ đi vội vàng không có đem theo dù, hoàng hôn thật hãnh diện treo ở chân trời, đám mây không biết có hẹn cùng ai mà một mảnh cũng nhìn không thấy, tâm của Lãnh Huỳnh Duệ bắt đầu thấy phiền.

Siêu thị cách khá xa bệnh viện, gọi xe không được, giao thông công cộng thì không thể dựa vào, đành phải đi bộ, bước từng bước về phía trước. Trên chân màng giày cao gót, tao nhã thì tao nhã nhưng không hợp với loại vận động này, nhưng đây là nơi công cộng mang dép lê kèm vớ có chút mất mặt, Lãnh Huỳnh Duệ đành phải một mình một người bước đi khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi