LUẬT SƯ, ĐỪNG CHẠY!

Tiêu Kì Huyên nhìn nước ngọt trên bàn làm ra vẻ trăm sự trong sạch, nhưng trời nóng như vậy chạy tới đây còn bị châm chọc khiêu khích, hừ, bổn cô nương rộng lượng mới không cùng người cứng miệng này so đo, cầm lấy lon nước ngọt, hơi lạnh tiếp xúc với da thịt, cảm giác thật tuyệt, "Cạch" một tiếng lon nước được khui ra, một vài giọt nước nhiễu xuống nền nhà.

"Thật ngượng ngùng, Lãnh đại luật sư, tôi đối với cô một điểm hứng thú cũng không có, hôm nay cùng Đình Đình tới, mời cô không cần tự kỷ" khí chất ngự tỷ bay lên, Tiêu Kì Huyên nói xong, tặng Lãnh Huỳnh Duệ một ánh mắt như dao, đưa lon nước đến bên môi, uống một ngụm, đồ uống ướp lạnh theo thực quản tiến vào dạ dày, cảm giác thật thích thú.

"A ~ Tiêu đại phóng viên, không hổ là văn võ song toàn, nói mà cũng dáng yêu như vậy. Cô đã theo đương sự của tôi đến, vậy mời cô tránh đi một chút" Lãnh Huỳnh Duệ làm động tác xin mời ra ngoài, nàng đối với người khác ngoài đương sự luôn luôn như thế, nói đến chuyện riêng của đương sự, càng ít người biết càng tốt.


Nhưng Tiêu Kì Huyên cũng không nghĩ vậy, nếu Ôn Đình Đình kéo mình đến khẳng định là có nguyên nhân, hơn nữa Đình Đình đến bây giờ cũng chưa nói chuyện mình muốn xử lý là chuyện gì, một luật sư nhỏ như cô không có quyền kêu tôi đi hay ở.

"Lãnh đại luật sư, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, tôi được bạn của tôi gọi đi theo".

"Tiêu đại phóng viên, tôi nghĩ tôi nói cũng rất dễ hiểu, tôi muốn nói chuyện riêng với đương sự" Lãnh Huỳnh Duệ lấy cách nói tương tự đáp lễ Tiêu Kì Huyên, nàng là một luật sư nghiêm túc đứng đắn, am hiểu nhất chính là biện luận, sở trường chính là bắt chước.

Chỉ thấy cánh tay Lãnh Huỳnh Duệ thẳng như cây hồ tiêu, thân thể vuông góc chín mươi độ chỉ về hướng phòng ngủ. Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ nói không thông, liền đem câu chuyện chuyển hướng về phía Ôn Đình Đình, "Đình Đình, mình có thể chứ?" lo lắng thì lo lắng, Tiêu Kì Huyên vẫn tôn trọng ý kiến của bạn thân, dù sao chuyện này cùng Ôn Đình Đình quan hệ rất chặt chẽ.


Ôn Đình Đình nhìn Lãnh Huỳnh Duệ mặt không chút thay đổi, lại nhìn Tiêu Kỳ Huyên đang mong đợi đáp án, cúi đầu suy nghĩ một chút, mời người làm việc, vẫn nên dựa theo quy tắc của người ta đi, cứ như vậy Ôn Đình Đình lần thứ ba không tuân theo ý chỉ của Tiêu Thái Hậu, nhìn Tiêu Kì Huyên gật gật đầu.

"Tớ qua bên kia chờ cậu" Tiêu Kì Huyên cầm lấy nước ngọt, đi theo hướng tay Lãnh Huỳnh Duệ, thời điểm tâm tình khó chịu nhất định không nên uống đồ uống có gas, nếu không sẽ giống như Tiêu Kì Huyên --"Hức"lớn tiếng nấc cụt.

Lãnh Huỳnh Duệ không nhịn nổi phì cười một tiếng. Thời điểm người khác xấu mặt không nên vui sướng khi thấy người gặp họa, nói cách khác sẽ giống Lãnh Huỳnh Duệ --"Đùng", quay người lại, đầu đụng vào tường.

"Uy, họ Lãnh, cô tính cho tôi ngồi chỗ nào?"Tiêu Kì Huyên nhìn bố cục phòng ngủ, ngoại trừ cái giường, không có nơi nào có thể đặt cái mông mềm mại xuống, nhưng ngồi trên giường thì không lễ phép.


"Họ Tiêu, cô không được ngồi trên giường của tôi! Cô ra ban công đi!".

Vì sao không cho Tiêu Kì Huyên ở trong phòng khách, là bởi vì Lãnh Huỳnh Duệ với nàng tồn tại lo lắng, sợ nàng nghe lén, cho nên trực tiếp kêu nàng ra ban công, Lãnh Huỳnh Duệ xoa ót cùng Ôn Đình Đình đi vào phòng làm việc đối diện, đóng cửa phòng bắt đầu nói chuyện.

Tiêu Kì Huyên nhìn bố cục ban công, mắng to nhà tư bản vạn ác, này nếu ở thời cổ đại, thế nào cũng phải cấp cho nàng một cái thẻ bài lớn đeo trên cổ, đưa nàng đi dạo phố trước mặt mọi người. Trên thẻ bài viết "Người thích văn vẻ", bình thường cũng thích xem sách, Tiêu Kì Huyên chính là một con mọt sách, nàng xem sách tựa như ăn cơm, cũng không kiêng ăn, có dinh dưỡng hay không có dinh dưỡng nàng đều xem. Phát hiện trên tường có giá sách, Tiêu Kì Huyên hứng thú, nàng muốn nhìn xem cô gái rắn rết Lãnh Huỳnh Duệ kia bình thường sách báo gì, khí thế kiêu ngạo cổ vũ nàng.
[ Thụy Lệ ],[ Hân Vi ],[ Quốc Gia Lý ]...... Tiêu Kì Huyên nhìn số tạp chí này, trong đầu hiện ra cảnh Lãnh Huỳnh Duệ đọc sách, nàng nhất định một bên cười xấu xa, một bên loạng choạng ngồi trên ghế xem , cô gái phá sản này sống cuộc sống tiểu tư sản vạn ác quả thực chính là sâu mọt. Nhưng mà số tạp chí này cũng là tạp chí mình thích...... Tiêu Kì Huyên thở dài, vốn tính tổn hại người ta thật tốt một chút, kết quả lại liên quan đến mình, đang muốn hướng lên trời mắng to.Thời điểm nâng mí mắt lên lại, Tiêu Kì Huyên nhìn thấy hai quyển sách làm ra vẻ đặt trên bàn, một quyển trong đó đang được mở ra, kẹp sách đặt ở gần vị trí cuối cùng, xem ra quyển sách này sắp được đọc xong, cuốn còn lại hẳn là cuốn thứ hai.

Tiêu Kì Huyên nhướn nhướn lông mi, ngâm nga bài hát đi qua đi lại, thật ra nàng muốn nhìn xem Lãnh đại luật sư này hiện tại đang làm cái trò gì. Tên sách được trang trí thật đáng yêu, viền màu đen làm đẹp mây trắng, ở phí dưới trung tâm phía có ít màu trắng, như đồng hồ quả lắc bình thường, các góc độ không giống nhau, tên sách được viết trên một quả cầu có cánh dài chính giữa bầu trời, quả cầu có biểu tình cười xấu xa, có vẻ rất ngốc, trên thân quả cầu viết vài chữ màu lam, đây đúng là tên quyển sách này, vừa thấy tên tác giả, Tiêu Kì Huyên trực tiếp đỡ trán vì Lãnh Huỳnh Duệ này cũng tốt một chút.
Tiêu Kì Huyên nhớ tới mình cũng mua một bộ sách như vậy, gần đây vội vàng không kịp xem. Tiểu thuyết tình yêu, nàng cũng không nhịn được phóng tới xoa nắn cuốn sách, bản điện tử bản nàng đã sớm xem qua, cho nên nội dung nàng hầu như đều đã biết. Buông sách, vuốt vuốt chiếc lá cây trên ban công, thái độ của Tiêu Kì Huyên đối với Lãnh Huỳnh Duệ thay đổi một chút chỉ vì một bộ sách trên bàn trà này.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ôn Đình Đình đem chuyện mình gặp phải cùng kết quả muốn đạt được nói ra không sót một chữ cho Lãnh Huỳnh Duệ, Lãnh Huỳnh Duệ dùng bút đem nội dung nàng nói ghi lại sơ lược, chuyện này cũng không khó lắm, Lãnh Huỳnh Duệ tuy nắm chắc mười phần, nhưng nàng nổi tiếng làm việc luôn luôn nghiêm túc cẩn thận, vẫn cho Ôn Đình Đình một câu trả lời hết sức thuyết phục.
"Luật sư Lãnh, có thể hỏi cô một vấn đề không?".

Tiêu Kì Huyên và Ôn Đình Đình và bạn thân, quan hệ mật thiết của hai người đều ngại những chuyện cỏn con; Lãnh Huỳnh Duệ là cố vấn pháp luật của công ty Ôn Đình Đình, là đồng nghiệp cùng công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cũng coi như có thể ở chung. Nhưng hai người này quá khó đối phó, Ôn Đình Đình vốn định để cho hai người nhờ cơ hội này quen biết nhau tốt một chút, không nghĩ tới khi gặp mặt vẫn là một bộ dáng cô sống tôi chết, thật sự hao tâm tổn trí a.

"Tôi chỉ trả lời vấn đề liên quan đến pháp luật, việc này không thể trả lời, thật xin lỗi" Lãnh Huỳnh Duệ đem tài liệu ghi chép sửa sang lại bỏ vào bìa hồ sơ, Ôn Đình Đình cẩn thận suy nghĩ, nàng cũng hiểu được một ít, tuy nói bạn bè hơn đường đi, nhưng lấy tình cảnh Lãnh Huỳnh Duệ hiện tại vẫn có thể làm quen với một ít bạn bè, huống chi đối phương là Tiêu Kỳ Huyên không phân tốt xấu, đánh chết nàng, nàng cũng không muốn làm quen.
"Ha ha, được rồi. Luật sư Lãnh tôi về đây, cô cũng nghỉ ngơi đi" nói xong Ôn Đình Đình đi theo Lãnh Huỳnh Duệ, hai người một trước một sau đi ra phòng làm việc.

"Huyên Huyên, chúng ta về nhà nào" Ôn Đình Đình hướng phía ban công kêu, phía trước phòng khách là phòng ngủ của Lãnh Huỳnh Duệ, nàng đi vào thì không tốt lắm, đành phải ở xa như vậy kêu.

"Được" rốt cục có thể rời khỏi đây, rốt cục có thể không cần tiếp tục nhìn sắc mặt cô gái độc ác kia, Tiêu Kì Huyên rất vui vẻ, nhanh chóng xoay người, mái tóc dài cũng xoay tròn theo đụng phải chậu hoa nhỏ trên cửa sổ, "xoảng" một cái làm đổ nó.

"Tiêu Kì Huyên!" Lãnh Huỳnh Duệ gầm nhẹ,dường như chạy thẳng về phía ban công.

Cũng may cửa sổ ở ban công đóng lại, nếu không sẽ không biết đầu nhỏ của ai sẽ được chậu hoa hôn nồng nhiệt, Tiêu Kì Huyên giật mình ngồi xổm xuống cố gắng gom lại số đất trồng cây.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi" Tiêu Kì Huyên nhìn Lãnh Huỳnh Duệ đi vào liên thanh xin lỗi, một chậu hoa nhỏ bị quăng đổ tan xương nát thịt, chết không toàn thây, đóa hoa rụng rời nằm trên mặt đất, "Tôi đền cho cô chậu khác".

"Cô căn bản đền không nổi! Tôi chỉ biết gặp phải cô thì không có chuyện gì tốt, cô tránh ra cho tôi!" Lãnh Huỳnh Duệ kéo Tiêu Kì Huyên ra, tự mình ngồi xổm xuống sửa sang lại mặt đất hỗn loạn, đây là chậu hoa nàng và bạn gái cùng nhau trồng, từ khi bạn gái bất hạnh gặp nạn, chậu cây này từ đó được một mình Lãnh Huỳnh Duệ chăm sóc, nhiều năm như vậy, luôn luôn như thế. Người đã chết để lại chậu hoa làm kỷ niệm, hiện tại ngay cả hoa cũng không bảo vệ được, Lãnh Huỳnh Duệ nhất thời không thể chấp nhận.

Tiêu Kì Huyên bị kéo lảo đảo một cái, gì thế, vì một châu hoa bể mà bộ dạng trở thành như người điên, tôi mà lại không đền nổi, Lãnh Huỳnh Duệ cô hơi quá đáng rồi đó, Tiêu Kì Huyên tôi có thể lý giải được cô đang tiếc chậu hoa, nhưng tôn nghiêm của tôi nhất định không cho phép cô giẫm lên!
"Lãnh Huỳnh Duệ, tôi nói cho cô biết đừng có mà lấy khoai tây so sánh với lương khô! Không phải một chậu hoa bể thôi sao, tôi đền cái tốt hơn cho cô! Tiền là thứ Tiêu Kì Huyên tôi không thiếu!".

Ôn Đình Đình cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, bước nhanh đi qua, trước mắt là một người xoa thắt lưng đứng dựa cửa, một người ngồi xổm dọn dẹp hiện trường, cực kỳ giống trạng thái vợ chồng son cãi nhau.

"Huyên Huyên cậu bớt cái mồm" Ôn Đình Đình trừng mắt nhìn Tiêu Kì Huyên một cái, đem nàng kéo ra phía sau, để cho nàng câm miệng, còn mình đi đến bên người Lãnh Huỳnh Duệ ngồi xuống giúp đỡ nàng thu dọn mảnh chậu bể, "Luật sư Lãnh, thật sự xin lỗi, là Huyên Huyên không đúng, mấy ngày nay cảm xúc của cậu ấy rất tệ, cô đừng cùng cậu ấy chấp nhặt nha. Làm bể chậu hoa của cô, thật sự xin lỗi. Đây không phải loại hoa quý? Đừng nóng giận, cô nói cho tôi biết đây là hoa gì đi, chúng tôi sẽ tìm mua đền cho cô?".
Nghe lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, Lãnh Huỳnh Duệ lập tức cảm thấy chua xót, chậu cây được bảo bối nhà nàng dịu dàng chăm sóc nay đã không còn, người cũng sớm rời đi, trong lòng nàng không biết là tư vị gì.

Tiêu Kì Huyên thấy Lãnh Huỳnh Duệ lắc đầu, không nói tiếng nào, ổn định lại cảm xúc, đứng lên.

"Lãnh Huỳnh Duệ, cô vậy là có ý gì? Nói muốn đền cho cô, cô cũng không lên tiếng, cô rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào đây?" hôm nay tâm tình Tiêu Kì Huyên thật sự cực kỳ tồi tệ, đến phút cuối cùng còn phải gặp phải một sự việc như vậy, một chút cảm nhận tốt về Lãnh Huỳnh Duệ vừa xuất hiện lập tức tiêu tan, loại cảm giác căm hận lần nữa bay lên.

"Tôi nói không cần cô đền! Cô đi ra khỏi nhà cho tôi!"Lãnh Huỳnh Duệ đứng dậy, trong mắt ngập nước chỉ vào cửa.
"Đây là danh thiếp của tôi, chừng nào cô muốn tôi đền thì gọi điện thoại" Tiêu Kì Huyên từ trong túi lấy danh thiếp ra đặt trên bàn trà, túm lấy Ôn Đình Đình, "Đình Đình, chúng ta đi".

"Nhưng... Huyên Huyên..." Ôn Đình Đình cũng thấy được nước mắt của Lãnh Huỳnh Duệ, ngón tay Lãnh Huỳnh Duệ chỉ hướng Tiêu Kì Huyên.

Tiêu Kì Huyên không nói hai lời dắt Ôn Đình Đình đi ra ngoài, Lãnh Huỳnh Duệ không quan tâm tiếp tục ngồi xuống sửa sang.

Đi thẳng ra cửa, Ôn Đình Đình bỏ Tiêu Kì Huyên ra, nàng chưa từng thấy qua bạn thân không phân biệt phải trái đến như vậy, lần này thật sự là được mở rộng kiến thức.

"Huyên Huyên, cậu làm như vậy là không đúng, cô ấy đã khóc rồi".

"Cậu nghĩ rằng tớ và cậu mù sao, tớ thấy rồi cho nên mới túm cậu đi ra. Cậu về nhà đi, chuyện này để tự tớ xử lý".
......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi