LUẬT SƯ HẠNG NHẤT

Giọng Yên Tuy Chi quá mức hời hợt cũng quá mức bình tĩnh, giống như nói một sự thật đã vô cùng chắc chắn, không hề có vẻ “run đến rõ ràng” chút nào.

Từ biểu hiện đến giọng nói, đến nội dung câu nói hoàn toàn khác với tưởng tượng của luật sư bên truy tố Bard. Lúc này nụ cười “lễ phép gần như hoàn mỹ” của gã liền đọng lại trên mặt.

Hai giây sau, Brewer · Manson ngồi ở chỗ dự thính dần tỉnh hồn lại.

Trợ lí thay anh ta nói ra tiếng lòng: “Cậu thực tập sinh này đang làm cái gì vậy?”

Ngược lại không phải là câu nói “đương sự của tôi vô tội” có bao nhiêu sức rung động, cũng không phải nhấn mạnh một câu kết quả như vậy là có thể trở thành sự thật, mà là mọi người đều biết biện pháp ổn thỏa đặt ở đó, nhưng cậu thực tập sinh này lại không cần, cứ nhất quyết phải chọn phiền toái, đây cũng có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng rất nhanh trợ lí lại vui vẻ một tiếng, lặng lẽ chỉ hàng trước, nói với Brewer · Manson: “Bây giờ tôi đã tin vị Cố tiên sinh kia không có nhúng tay vào vụ án rồi, ông chủ nhìn kìa…”

Brewer · Manson theo ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy sau khi cậu thực tập sinh trần thuật mở màn, Cố Yến dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương của mình. 

Từ góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được phía sau của Cố Yến, không thấy rõ biểu tình của hắn, dĩ nhiên, với tính cách kia của Cố Yến mà nói, coi như ngồi đối diện hắn cũng không thấy được biểu tình gì. Nhưng động tác xoa huyệt thái dương kia đã thể hiện đầy đủ vẻ bất đắc dĩ của hắn rồi.

“Có vẻ như hắn thật sự nhức đầu với cậu thực tập sinh kia.” Trợ lí nói, “Tôi nghi ngờ rằng… Có thể hắn cũng không tán thành cách làm của cậu ta.”

Brewer · Manson hừ một tiếng trong mũi, ánh mắt rơi vào ghế bào chữa lần nữa, đã mang theo một vẻ hoang đường và ý đồ xem kịch vui…

Ở một ý nghĩa nào đó, phản ứng của Cố Yến vừa vặn để cho bọn họ yên tâm.

Yên Tuy Chi nói xong câu kia thì không nói nhiều nữa, gật đầu với thẩm phán một cái rồi ngồi xuống.

Trên thực tế, anh trần thuật mở màn như vậy là có nguyên nhân…

Lần trước trong vụ án của Joshua · Dale, có phong cách làm việc đặc biệt ở Tửu Thành làm bối cảnh, từ thẩm phán đến cảnh sát thậm chí đến bồi thẩm đoàn đều có tính khuynh hướng, vừa đặt mông đã bắt đầu nghiêng về một phía, trần thuật mở màn bất kể làm gì cũng sẽ thể hiện ra tính đối kháng mãnh liệt, đó không phải là chuyện tốt, cho nên cách làm của Cố Yến là thích hợp nhất.

Nhưng lần này lại khác, hành tinh Thiên Cầm quang minh hơn Tửu Thành rất nhiều, tư tưởng luật pháp ở đây càng cởi mở hơn một ít, bồi thẩm đoàn và thẩm phán khá công chính. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc bọn họ dễ dàng thay đổi thái độ theo chứng cứ lời khai hơn, cũng vừa vặn là thứ dồn Trần Chương vào hoàn cảnh xấu. Nếu như luật sư của bên truy tố là một người giỏi về bắt chẹt tâm lí của bồi thẩm đoàn, nhất định gã sẽ trực tiếp quăng lời khai của Trần Chương ra luôn vào lúc mới bắt đầu.

Đây là thứ dễ đưa tới khuynh hướng thái độ, thả ra một lần, bồi thẩm đoàn lập tức sẽ đứng ở phía đối lập Trần Chương, vào trước là chủ, định ra hắn có tội. Sau đó mỗi một lần cãi lại đều là một lần kéo co, Bard thắng, thì sẽ tiếp tục kéo bọn họ về hướng “có tội”, Yên Tuy Chi thắng, sẽ kéo bọn họ trở về một chút.

Nhưng hiển nhiên, muốn kéo về phải đi đường dài hơn.

Mà bây giờ, Yên Tuy Chi trần thuật mở màn như chém đinh chặt sắt chính là đang làm những chuyện tương tự, cho bồi thẩm đoàn một sự nghi ngờ vào trước là chủ, câu nói càng ngắn càng mãnh liệt. Cứ như vậy, về sau Bard có ném ra chứng cứ, ít nhất trong lòng bồi thẩm đoàn sẽ một chút do dự đứng về bên nào.

Lúc Yên Tuy Chi ngồi xuống, dư quang liếc đến ngón tay đang đặt ở huyệt thái dương của Cố Yến.

Anh hơi nhấc khóe miệng, buông lỏng dựa vào lưng ghế, cũng không quay đầu lại mà nâng hai ngón tay ngoắc ngoắc.

“…”

Một lát sau, Cố Yến ở phía sau nghiêng người về trước, hô hấp cách gáy anh rất gần.

Yên Tuy Chi gần như không động môi, dùng giọng nói cực nhẹ nói: “Đừng nhức đầu, yên tâm, tôi không làm trò đùa trên ghế bào chữa đâu.” 

Anh chỉ là tương đối tùy tính, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ lấy tự do, thậm chí là sống chết ra làm trò đùa, mỗi một câu nói ở trên tòa của anh đều có sự cân nhắc.

Đương nhiên Cố Yến biết điểm này, hắn nhức đầu căn bản không phải vì cái này.

Hắn muốn nói với Yên Tuy Chi “thầy khiêm tốn một chút” cơ.

Nhưng trên thực tế, từ khi trùm lên lớp da Nguyễn Dã này, Yên Tuy Chi đã thu liễm quá nhiều, rõ ràng có vài căn nhà lại không thể ở, rõ ràng có số tài sản lớn lại không thể dùng, rõ ràng có bạn bè học sinh đếm không hết nhưng lại không có cách nào liên lạc.

Đến cuối cùng, thứ ít hạn chế hơn chỉ có ở ghế bào chữa trên tòa án thôi…

Yên Tuy Chi có thể cảm giác được Cố Yến sau lưng giật giật môi, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng, trừ hô hấp nhẹ nhàng rơi vào sau lưng anh, Cố Yến cũng không hề mở miệng.

Lại qua một lát, luật sư bên truy tố đứng lên, chỗ ngồi nhân chứng đã có thêm một người, giọng nói thật thấp của Cố Yến mới từ phía sau truyền tới, “Thầy cứ tùy ý.”

Yên Tuy Chi hơi ngây ra một lát, lại tỉnh hồn khi luật sư truy tố Bard mở miệng.

Chỗ ngồi nhân chứng là một tên cảnh sát điều tra ở sở cảnh sát khu thứ ba, họ Quan.

Dĩ nhiên Bard biết loại vụ án này nên làm như thế nào để dễ kéo bồi thẩm đoàn về phía gã nhất.

Cậu thực tập sinh phía đối diện không ra bài theo lẽ thường, không biết tự lượng sức khiến gã rất không thoải mái, gã định tốc chiến tốc thắng. Cho nên thứ đầu tiên gã cho ra không phải là thứ gì khác, mà chính là lời khai của Trần Chương. 

Lúc nhìn thấy thân phận tên cảnh sát, Yên Tuy Chi hơi nhướng mày.

“Cảnh sát Quan Văn Ký, số căn cước 117765290, anh là cảnh sát phụ trách ghi chép lời khai của đương sự?” Bard hỏi.

“Đúng, là tôi.”

Quan Văn Ký có dáng người cao to, mày rậm mắt cò, có lẽ là áp lực phá án trong ngày thường khá lớn nên anh ta có thói quen cau mày, cho dù ở chỗ ngồi của nhân chứng cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách chớ đến gần, cảnh sát như vậy đi lấy khẩu cung thì không quá bình thường.

“Đương sự của bên biện hộ – Trần Chương đã khai ra hết tội trong vòng 36 giờ?” Bard cho toàn bộ bản ghi lời khai lên màn hình, lúc ấy từng lời của Trần Chương đều được ghi chép ở phía trên, đủ để cho bồi thẩm đoàn thấy rất rõ ràng.

Quan Văn Ký gật đầu một cái: “Đúng vậy, điều này ở trong vụ án chúng tôi phụ trách cũng được coi là vô cùng thuận lợi, thông thường mà nói, người tự nhận không hề chống chế sẽ có biểu hiện như vậy, đương nhiên, chúng tôi cũng rất vui vẻ yên tâm về lần này.”

Giọng nói của anh ta rất khàn, nghe ra được hẳn là trắng đêm bận rộn còn chưa được nghỉ ngơi, tia máu trong mắt khá dày, râu xanh mọc đầy cằm, nhìn vô cùng mệt mỏi.

Cách ăn nói của người này rất có kĩ xảo, biết lúc nào nên nói chắc chắn, lúc nào nên uyển chuyển một chút, ngay cả thái độ đối với Trần Chương cũng rất ôn hòa, cũng rất dễ dàng kéo được ấn tượng tốt của bồi thẩm đoàn, để cho người ta tin tưởng nội dung anh ta nói.

Dù là… nội dung trong lời nói của anh ta mang theo tính dẫn dắt.

Người đồng ý tin anh ta sẽ vô tình khắc câu “người tự nhận không hề chống chế” kia vào trong đầu.

“Trừ anh ra, còn có người nào tham gia quá trình lấy khẩu cung không?” Bard hỏi.

Luật sư hỏi nhân chứng cũng không phải thật sự muốn biết thông tin gì, những thông tin này bọn họ đã biết rất rõ trong giai đoạn tiếp xúc với tài liệu vụ án và giai đoạn chuẩn bị từ trước rồi, mỗi một vấn đề bọn họ hỏi, đều là nói cho bồi thẩm đoàn nghe.

Bọn họ muốn bồi thẩm đoàn biết chuyện gì đó, nhớ được chi tiết gì đó, thì sẽ dùng cách hỏi thăm này để thể hiện ra.

Quan Văn Ký đối đáp trôi chảy: “Còn có hai cảnh sát nữa, người tham gia vào mấy lần lấy lời khai cũng không giống nhau, tôi là người phụ trách, cho nên trên mấy tờ giấy đó chỉ có tôi kí tên, nhưng trên văn kiện tổng hợp thì có chữ kí của tất cả mọi người. Dẫu sao nếu như chỉ có một mình tôi, khẩu cung cũng không thể chính xác được, chúng tôi cũng không thể làm thế với ngài Trần Chương, mặc dù hắn ngồi ở vị trí người hiềm nghi.”

Anh ta không chỉ trả lời vấn đề, còn chủ động giải thích về phần có thể bị coi là sơ hở, thái độ rất tốt. Mà Bard cũng hết sức phối hợp tìm được mấy người ký tên, sau đó gật đầu một cái với bồi thẩm đoàn.

“Lúc lấy khẩu cung, trạng thái của đương sự bên biện hộ có tỉnh táo không?” Bard hỏi xong, lại lập tức tiếp một câu, “Ý tôi là anh ta có say rượu, hút chích chất kích thích hay có vấn đề về tinh thần không?”

Lúc nghe được Bard hỏi vấn đề này, ngón tay chống cằm của Yên Tuy Chi gõ hai cái, mắt đẹp hơi híp, như có điều suy nghĩ, nhưng khóe miệng vẫn mang theo một nụ cười, chỉ là đã bị ngón tay che mất.

Cho tới khi Bard ngẩng đầu, chỉ có thấy được anh nheo hai mắt lại, cho rằng anh đang rầu rĩ, nhất thời vểnh cả đuôi lên, làm bộ như đã nắm chắc thắng lợi.

Quan Văn Ký lắc đầu phủ nhận, loại thời điểm này, thái độ như chém đinh chặt sắt của anh ta cực kì hữu dụng, “Không say rượu, không hút bất cứ chất kích thích gì, không có bệnh về tinh thần. Trên thực tế, vì để điều tra vụ án cẩn thận hơn, chúng tôi có giám định y học toàn diện cho ngài Trần Chương. Anh biết đấy, bây giờ máy giám định có thể biết được tỉ mỉ từng chỗ một, ngay cả thị lực ban đêm của ngài Trần Chương cũng có thể đo được, chứ đừng nói là vấn đề về tinh thần.”

“Mọi người rất có trách nhiệm, cảm ơn.” Bard nói.

Gã lại chiếu theo lời khai và thái độ của Trần Chương mà hỏi Quan Văn Ký một vài vấn đề nữa.

Nhìn ra được, toàn bộ qua trình hỏi thăm, Bard đã cho bồi thẩm đoàn mấy ấn tượng thế này — Trần Chương nhận tội rất nhanh, rất phục tùng, cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung hoàn toàn làm việc dựa theo quy định, quan trọng nhất là không tra tấn ép cung, không chèn ép, hơn nữa lúc Trần Chương lấy khẩu cung vô cùng tỉnh táo.

Điều này khiến cho nội dung lời khai càng thêm đáng tin.

Lúc Bard ngồi xuống, tỉnh bơ quan sát vẻ mặt mọi người trong bồi thẩm đoàn, có thể nhìn ra được thông tin gã muốn truyền đạt về cơ bản đã đạt được rồi.

Không chỉ là gã, Yên Tuy Chi nhìn bồi thẩm đoàn một cái, cũng cảm thấy mục đích của Bard đã đạt được.

Một khi người hiềm nghi nhận tội, cả vụ án cơ bản đều không thể lộn ngược lại nữa.

Nhìn đi, tốc chiến tốc thắng.

Bard huýt sáo một cái trong lòng.

Ánh mắt của thẩm phán rơi vào trên người Yên Tuy Chi lần nữa, “Đến cậu, Nguyễn Dã.”

Yên Tuy Chi gật đầu đứng lên, anh không vội hỏi, mà là quan sát Quan Văn Ký ngồi ở chỗ nhân chứng từ trên xuống dưới một lần. 

Quan Văn Ký bị anh nhìn thì rất không được tự nhiên, cau mày trợn mắt nhìn lại anh.

“Cảnh sát Quan Văn Ký?” Yên Tuy Chi bị trợn mắt nhìn mấy giây, rốt cuộc không nhanh không chậm mở miệng, “Trước kia tôi có xem qua mấy tài liệu, bao gồm cả của anh, anh đã từng bị sở cảnh thự xử phạt một lần đúng không?”

Quan Văn Ký thu hồi ánh mắt trừng người: “…Đúng.”

“Tôi thấy lần đó được định là sự kiện bạo lực?” Yên Tuy Chi lại nói.

Quan văn ký: “..Đúng.”

“Bởi vì bất đồng trong một vụ án, anh và đồng nghiệp xảy ra mâu thuẫn, cho nên mới cho đối phương một cú?”

“Đúng.”

Yên Tuy Chi mỉm cười một cái, giọng ôn hòa hỏi: “Anh là một người có tính tình nóng nảy và dễ bị chọc giận sao?”

Quan Văn Ký: “…”

CMN vừa nói đã ném ra đoạn lịch sử đen tối này thì đáp thế nào được? 

Hơn nữa đừng nói đến luật sư Bard, ngay cả anh ta cũng có thể nhận ra được ý đồ của luật sư biện hộ từ vấn đề này — trước tiên lợi dụng một ít chuyện thực tế để anh ta thừa nhận mình là một người có tính nóng này, sau đó chuyển sang việc nếu như hành động của đối phương không hợp ý anh ta, anh ta sẽ cảm thấy không chịu được như thế nào, thậm chí ra tay uy hiếp, tiếp theo chuyển tới thời điểm lấy khẩu cung, có thể anh ta cũng vô tình hay cố ý biểu lộ ra một ít, mang đến hiệu quả “tra tấn ép cung” trong lòng Trần Chương…

Con đường cũ này anh ta quá rõ.

Vì vậy Quan Văn Ký cân nhắc, hít thở sâu một hơi, thả lòng thái độ nói, “Thật ra thì không phải, nếu như cậu cẩn thận tra xét nhiều tài liệu hơn sẽ phát hiện ra trạng thái hôm đó của tôi không tốt, một ngày trước khi xảy ra chuyện không được ngủ, toàn nhào vào vụ án. Tôi tin chắc mọi người cũng biết, dưới tình huống mệt mỏi quá độ thì tinh thần sẽ không được tốt, tâm trạng mất khống chế, có lúc quả thật sẽ làm một ít chuyện khác thường, trên thực tế khi đó tôi căn bản không tỉnh táo, sau chuyện này tôi còn không nhớ được tại sao lúc ấy mình lại đánh người.”

Lúc anh ta nói như vậy thời điểm, điều quỷ quái là luật sư biện hộ lại vô cùng thông cảm gật đầu một cái, càng gặp quỷ hơn là đối phương lại theo lời anh ta mà giúp anh ta nói một câu, “Quả thật như vậy, hơn nữa chuyện kia đã qua rất lâu, tôi nhớ hình như là chuyện 5 năm trước? Ở sở cảnh sát khu thứ ba?”

Làm cái gì đấy?

Quan Văn Ký lại có chút không rõ ý đồ của đối phương, cả đêm phá án khiến đầu óc anh ta lúc này không minh mẫn, vừa rồi Bard hỏi anh ta đã chuẩn bị tâm lý, cho nên có thể ứng đối được, không nhanh không chậm. Vào lúc này anh ta liền có chút mờ mịt.

Anh ta ngẩn người một chút, gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, không sai.”

Anh ta trả lời theo bản năng, lại cảm thấy không đúng chỗ nào. Cho đến khi anh ta nhìn thấy luật sư biện hộ bên đối phương lại gật đầu một cái, mở tài liệu gì đó chuẩn bị cho lên máy chiếu, anh ta mới phản ứng được sửa lại: “A! Xin lỗi, không phải ở sở cảnh sát khu thứ ba, mà ở một sở cảnh sát sơ cấp phố đông. Khi đó tôi còn chưa được điều đến sở cảnh sát khu thứ ba.”

Yên Tuy Chi cười một chút, rung tài liệu trên tay, nói: ” Ừ, tí nữa là tôi đã chiếu lên rồi, anh đổi rất kịp thời.”

Quan Văn Ký: “…”

“Cho nên bây giờ tinh thần anh cũng không tốt?” Yên Tuy Chi gác lại trang giấy trong tay, hỏi tiếp, “Bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi?”

Quan Văn Ký giải thích: “Tôi vẫn luôn điều tra vụ án, đến nay chưa hề chợp mắt, chắc phải đến 28 giờ. Vừa rồi tôi đã nói, dưới tình huống mệt mỏi quá độ, tình trạng thái tinh thần cũng không tỉnh táo lắm là điều rất bình thường, tin chắc mọi người có thể hiểu được. Nhưng cậu thấy đấy, bây giờ tôi vẫn chưa hề nổi giận khi cậu lôi chuyện cũ của tôi ra, có thể thấy lần đó thật sự là tình cờ, tính tình tôi không xấu, hơn nữa nếu như tôi thật sự là một người dễ nổi nóng, hay phạm sai lầm như vậy, cũng sẽ không có khả năng được điều đến sở cảnh sát khu thứ ba. Về điều này, toàn bộ người ở sở cảnh sát có thể làm chứng, tôi cũng không cần phải nói dối.”

Anh ta vừa nói, có vẻ như đã tìm được thứ để dựa vào, bởi vì anh ta nhìn thấy có mấy vị trong bồi thẩm đoàn gật đầu một cái, nhìn qua rất đồng ý với lời anh ta nói. Vì vậy anh ta lại dứt khoát lấp kín một con đường khác của luật sư biện hộ, “Ngoài ra, mặc dù bây giờ tôi đang thuộc về trạng thái mệt mỏi quá độ, có lẽ trên đầu môi sẽ xuất hiện một ít sai sót, nhưng những lời khai vừa rồi đều không có vấn đề, bởi vì mỗi cái đều có thể tìm được chứng cớ ứng chiếu, vừa rồi toàn bộ thông tin ngài Bard cho lên màn hình là chứng cứ tốt nhất.”  

Anh ta nói xong cũng đã trấn định lại, khẽ hất hàm nhìn luật sư biện hộ trẻ tuổi phía đối diện.

Trải qua một phen giải thích như vậy, đối phương sẽ không có cách nào dùng “bạo lực ép cung” làm cửa đột phá nữa, cũng không thể dùng “lời làm chứng trên phiên tòa không đáng tin” để nói nữa.

Yên Tuy Chi nói: “Cho nên những nội dung lời khai trên màn hình này, chữ ký, thậm chí ngày tháng cũng không có vấn đề gì?” 

Quan Văn Ký: “Dĩ nhiên, những văn kiện trình lên này không thể nào có sai sót được, chúng tôi cũng sẽ không cho phép có sai sót.”

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, trực tiếp mở tài liệu ra, sắp xếp lại lời khai trên màn hình một chút, tìm phần mở đầu và kết thúc của mỗi văn kiện, trực tiếp đánh dấu thời gian chính xác đến từng giây, dùng bút điện tử chỉ một cái, nói: “Vậy chúng ta hãy xem những văn kiện lời khai không có sai sót này một chút…”

“Phần lời khai thứ nhất bắt đầu là vào lúc 23:11:29 tối ngày 7 tháng 12 ở hành tinh Thiên Cầm, thời gian kết thúc là rạng sáng 04:19:11 ngày 8 tháng 12, phần lời khai thứ hai bắt đầu đang lúc là 04:42:01, giữa hai phần cách không tới nửa giờ. Lần này lấy khẩu cung hết 7 giờ, tiếp đó chưa đến nửa giờ bắt đầu lần lấy khẩu cung thứ ba…”

“Tổng cộng năm phần lời khai, mỗi phần cách nhau dài nhất 42 phút, ngắn nhất 10 phút, đương sự của tôi nhận tội vào lần lấy khẩu cung cuối cùng, sau khi đã trải qua 36 giờ.” Yên Tuy Chi thả chậm tốc độ nói, mỗi chữ đều rất rõ ràng, “Trước đó còn có một loạt các thủ tục bắt người bị hiềm nghi, loại trừ số lẻ đi, tổng cộng là 42 giờ, có video bắt giữ làm chứng, tôi nói không sai chứ?”

Quan Văn Ký: “…Không.”

“Cảm ơn đã trả lời.” Yên Tuy Chi nhướng mày nói: “Trước đó luật sư Bard của bên truy tố có hỏi một vấn đề rất có ý nghĩa, anh ta nói “đương sự của bên biện hộ có trạng thái tỉnh táo không”, ngay sau đó đã chuyển vấn đề thành “có say rượu, hút chích chất kích thích, tinh thần bất ổn” không.

Yên Tuy Chi cười một cái, “Một sự thay đổi khái niệm vô cùng khôn khéo, sau khi cảnh sát Quan phủ nhận ba loại phía sau đó, sẽ mang đến cho người ta một phán đoán sai lầm – đương sự Trần Chương của tôi có trạng thái tỉnh táo trước khi lấy khẩu cung.”  

“Cảnh sát Quan, hai phút trước anh vừa nói một câu như vậy.”

Yên Tuy Chi cúi đầu sắp xếp lại tài liệu một chút, tìm ra một tờ thư kí phiên tòa tốc ký lại câu nói kia, sau đó phóng to ba lần trên màn hình, hiệu quả đánh vào thị giác có chút chấn động, dẫn đến những tiếng khẽ hô trong phiên tòa.

Yên Tuy Chi không ngẩng đầu, vừa đặt trang giấy sang một bên vừa nói đùa: “Đừng kêu, yên lặng.”

Trên toàn bộ màn hình, từng con chữ câu hỏi ý kiến vừa nãy của Quan Văn Ký hiện ra to như cái đấu: Tôi tin chắc mọi người cũng biết, dưới tình huống mệt mỏi quá độ thì tinh thần sẽ không được tốt, tâm trạng mất khống chế, có lúc quả thật sẽ làm một ít chuyện khác thường, trên thực tế khi đó tôi căn bản không tỉnh táo, sau chuyện này tôi còn không nhớ được tại sao lúc ấy mình lại đánh người.

“Như vậy cảnh sát Quan…” Yên Tuy Chi ném những trang giấy đó về vị trí, ngước mắt lên nhìn Quan Văn Ký, “Tôi hi vọng anh nhìn những lời anh đã nói, dùng thái độ khách quan công bằng nhất trả lời tôi, 42 giờ không ngủ không nghỉ, có được coi là trạng thái tỉnh táo không?”

Quan Văn Ký: “… … …”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi