LUẬT SƯ HỨA LƯU MANH: DỤ DỖ TIỂU KIỀU THÊ


Không hổ danh mỹ nữ yêu kiều Ngọc Mỹ Liên, từ lúc bước lên sân khấu, các khách mời đều tấm tắc khen ngợi nét đẹp của bà ta.

Mấy đối tác làm ăn của Nghiêm Hùng, ai cũng hết mực buông lời khen ngợi, còn bảo Nghiêm Hùng thật sự đã rước được mỹ nhân cực phẩm về bên mình.

Cung Ân Tố được sắp xếp ngồi ở một góc trong phòng tiệc lớn.

Tất cả tổng cộng là 400 ghế ngồi, chia làm 10 dãy ghế, phân chia đều hai bên cánh phòng, ở giữa là lối đi đặc quyền dành cho cô dâu và chú rể.

Chỗ ngồi của Cung Ân Tố không biết là do vô ý hay cố tình, mà được sắp xếp ở dãy ghế cuối cùng, ngay phía trong góc.

Chỉ là với dáng vẻ xinh đẹp toả sáng của mình, dù ngồi ở đâu vẫn là tiêu điểm của nhiều người khác.

Có người còn xì xầm bảo rằng, Cung Ân Tố lấn át luôn cả cô dâu chính của bữa tiệc hôm nay.

Vài thanh niên trẻ đi theo cha của mình đến dự lễ cưới, nhìn thấy bộ dáng thướt tha của Cung Ân Tố, bọn họ trở nên bẽn lẽn muốn đến gần tiếp cận.

Nhưng vừa đến gần cô, bọn họ liền nhận thấy khí chất đầy cao lãnh của cô, mọi ý nghĩ muốn tiếp cần đồng loạt bị phá bỏ.

Ngọc Mỹ Liên từ khi bước lên sân khấu, quay mặt về phía khách khứa, bà ta đã nhận ra Cung Ân Tố.

Môi mím chặt lại, nét mặt ẩn hiện sự ghét bỏ.

Chỉ mới có 1 tháng, mà sao Cung Ân Tố thay đổi quá lớn.

Từ thiếu nữ ngây thơ ngốc manh, nay đã biến thành một phụ nữ hết sức quyến rũ.

Càng nhìn lại càng thấy giống Hương Mạn, người phụ nữ mà Cung Nhâm luôn yêu thương nhớ mong, và luôn để một tấm hình nhỏ bên mình.


Ngọc Mỹ Liên thay đổi thái độ, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc riêng của mình.

Lại quay sang nhìn người đàn ông kế bên, nụ cười xinh đẹp của bà ta lại rộ lên.

Nghiêm Hùng nào có để ý nhiều đến thái độ tức giận trước đó của Ngọc Mỹ Liên, ông ta bây giờ còn đang bận rộn suy nghĩ tính kế gì đó.

Lúc này bắt đầu nhập tiệc.

Trên màn hình chiếu phía sau lưng Ngọc Mỹ Liên bắt đầu chiếu một cuốn phim nhỏ.

Cảnh đầu là hình ảnh lúc nhỏ của Ngọc Mỹ Liên cùng Nghiêm Hùng, sau đó là hình ảnh cả hai người lúc lớn lên.

Hồi sau giữa đoạn phim ngắn, không còn ảnh của Nghiêm Hùng nữa, mà chỉ còn của Ngọc Mỹ Liên.

Sẽ không gì bất ngờ cho đến khi khắp gian phòng rộng lớn, dần dần tiếng nghị luận xôn xao vang lên.

Ai nấy đều kề tai sát vào người bên cạnh, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó.

Nhận thấy bầu không khí có phần căng thẳng, Ngọc Mỹ Liên cùng Nghiêm Hùng vốn đang say sưa nhìn nhau đắm đuối, bây giờ ngẩng mặt lên nhìn vào màn hình chiếu.

Hình ảnh Ngọc Mỹ Liên mặc váy cưới hiện ra.

Bất ngờ chính là người đứng cạnh bà ta lại là khuôn mặt của một người đàn ông khác.

Còn cả cả ảnh gia đình, ảnh hôn nhau, trên tay còn bế thêm cả một đứa nhóc nhỏ tuổi.

Sắc mặt Ngọc Mỹ Liên thay đổi nhanh chóng, trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng xuất hiện, thấm đẫm vầng trán của bà ta, lớp kem nền còn hơi hơi lem lem.


Tay cầm boá hoa siết chặt, miệng nghiến răng ken két.

Nghiêm Hùng hiển nhiên thấy rõ hành động này của bà ta, vội vàng cho người tắt máy chiếu, tay đưa sang ôm eo an ủi.

Đúng lúc này, Cung Ân Tố vốn đang ngồi im lặng xem kịch ở trong góc, bỗng dưng đứng ở giữa lối đi, chẳng ai biết cô đi tới từ lúc nào.

Trên tay cô còn cầm theo một cái hộp quà nhỏ, cầm chắc trên tay, miệng nhoẻn cười, ánh mắt gắt gao nhìn người phụ nữ ở trước mặt.

Vài giây sau Cung Ân Tố đã có mặt ở trên sân khấu, đứng cạnh Ngọc Mỹ Liên.

Cô quay người vào cánh gà, nhẹ giọng nói:
- Làm ơn cho tôi mượn micro.

Vị MC của bữa tiệc hơi thất thần chậm chạp, nghe Cung Ân Tố nhắc mình lần nữa mới luống cuống đưa micro tới.

Cầm micro trên tay, đưa lên gần miệng, âm thanh ngọt ngào thanh thanh của Cung Ân Tố vang lên, tất cả tiếng nói to nhỏ trong phòng đều cùng lúc bị cắt ngang, mọi người chăm chú nhìn về phía sân khấu.

Cung Ân Tố nhìn thẳng Ngọc Mỹ Liên, cười nói:
- Dì à, dù sao dì cũng đã từng là "mẹ" của con, con cảm ơn dì vì đã bên con suốt 5 năm vừa qua.

Mọi chuyện dì đã làm, con đều khắc sâu tất cả trong tim, hôm nay nhân ngày TÁI HÔN của dì, con chúc dì và chú rể "Trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc" ạ.
Câu chữ, giọng điệu của Cung Ân Tố vố cùng thành tâm, mọi người có mặt ở đầy đều nhận định rằng, hẳn Cung Ân Tố và Ngọc Mỹ Liên có mối quan hệ vô cùng thân thiết và rất tốt.

Nhiều người còn thầm khen Cung Ân Tố là một cô gái vô cùng hiểu chuyện, lại rất hiếu thảo, trọng tình trọng nghĩa.

Có thể nói, tất cả mọi lời khen tốt nhất trên đời đều là đem đặt trên người Cung Ân Tố.


Nhưng....mặt khác, trọng điểm mà các khách mời chú ý nhất...chính là...!Ngọc Mỹ Liên tái hôn?
Nghiêm Hùng vốn dĩ nói với mọi người là ông ta cưới được người phụ nữ đoan trang, nữ tính, chưa từng trải qua cuộc tình hay mối hôn nhân nào.

Thế mà bây giờ thì sao chứ....!
Con kế đến dự đám cưới, còn trực tiếp đứng lên nói lời cảm ơn?
Có phải là quá mâu thuẫn rồi không.

Mọi người còn đang xôn xao với nhau, thì lúc này, Cung Ân Tố hành động, đưa đến trước mặt Ngọc Mỹ Liên hộp quà.

Ngọc Mỹ Liên trước đó vốn đã bất hoà với cô, bây giờ còn thái độ ra mặt ghét bỏ cô.

Nhìn thấy Cung Ân Tố đưa cho mình cái hộp, tính quay mặt làm ngơ không nhận.

Nhưng Nghiêm Hùng đứng cạnh đã bị mất mặt rồi, thấy Ngọc Mỹ Liên còn chưa chịu thức thời, nếu không nhận đồ của Cung Ân Tố, hẳn mọi người ở đây sẽ lại to nhỏ với nhau.

Có khi còn nói Ngọc Mỹ Liên là mẹ kế nhưng khinh thường con chồng.

Nghiêm Hùng ho nhẹ một tiếng, huých vào cánh tay của Ngọc Mỹ Liên.

Bà ta giật mình, mắt ai oán nhìn ông ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhận hộp quà của Cung Ân Tố.

Cung Ân Tố nở nụ cười vô cùng xem thường bà ta, chỉ là trong mắt của mọi người ở đây, họ đều cho rằng đây là nụ cười đầy hiếu thuận của một người con kế.

Ngọc Mỹ Liên chậm chạp mở hộp quà, vừa mở ra liền trợn mắt trắng nhìn nhìn.

Cơn giận trong lòng không thể kiềm chế được, quăng bỏ hộp quà trên tay xuống đất, giọng quát to:
- Con khốn này!
Bà ta không nghĩ ngợi, lao thẳng đến chỗ Cung Ân Tố, may mắn Nghiêm Hùng bắt kịp bà ta, nếu không mọi chuyện sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.

Khách mời bị tiếng quát của Ngọc Mỹ Liên làm cho tỉnh cả người.

Tất cả đồng loạt nhìn xuống cái hộp quà mà bà ta vừa ném xuống đất.


Cuối cùng phát hiện...là một chiếc giày rách!
Giày rách...! Ý chẳng phải muốn nói....Ngọc Mỹ Liên là người phụ nữ thấp hèn, không trong sạch.
Mọi người hít một hơi lạnh, hoá ra cô con gái kế này cũng chẳng phải dạng vừa a.

Cung Ân Tố nhếch mép cười khinh, nhanh chóng xoay người rời đi.

Dáng người quyến rũ, thướt tha lại cao lãnh đi thẳng ra ngoài cửa.

Mấy thanh niên trẻ trước đó thầm thở ra nhẹ nhõm, cũng may không có tiếp cận cô, nếu không chẳng biết bây giờ bọn họ sẽ thành bộ dạng như thế nào.

Đúng là người phụ nữ có cá tính, bề ngoài thực dụng, nhưng bên trong đều có toan tính hết thảy.

.......
Cung Ân Tố mặc kệ buổi tiệc có còn tiếp diễn được nữa hay không, cô nhanh chóng đi ra ngoài sảnh khách sạn Rantle, tay rút điện thoại từ trong ví nhỏ ra, chuẩn bị bấm số gọi cho Hứa Hiên Trạch, nào ngờ vừa đi đến ngã rẽ hành lang, màn tối bao trùm trước mắt, Cung Ân Tố bị đánh phía sau gáy bất tỉnh.

Điện thoại đang gọi cho Hứa Hiên Trạch bị rớt xuống nền đất, mấy người bắt có cô nào có để ý tới, lúc đi lỡ đá vào trong góc hành lang.

Lúc này đầu dây bên kia bắt máy, Hứa Hiên Trạch lên tiếng:
- Đã xong rồi sao? Bây giờ chú đến đón cháu đây.
-....
Thấy bên Cung Ân Tố im lặng, sự bất an ẩn hiện.

Hứa Hiên Trạch vội nói thêm vài tiếng, nhưng đáp lại anh vẫn là sự tĩnh lặng.

Anh bắt đầu khẩn trương, liên tục gọi tên Cung Ân Tố.

Hồi sau anh bấm tìm kiếm định vị của điện thoại cô, phát hiện vẫn là ở khách sạn Rantle.

Hứa Hiên Trạch tắt máy, lao thẳng ra ngoài xe của mình, nhanh chóng đạp chân ga phóng đi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi