LUẬT SƯ HỨA LƯU MANH: DỤ DỖ TIỂU KIỀU THÊ


Hứa Hiên Trạch vội vàng phóng xe về nhà.

Anh mạnh mẽ bế Cung Ân Tố lên phòng, lúc này cô cũng bắt đầu mơ mơ màng tỉnh dậy.

Cơn nóng trong người bắt đầu lan toả, càng lúc càng nóng bừng.

Cung Ân Tố thống khổ, hai bàn tay chà sát cơ thể, làn da trắng nõn bị chà không thương tiếc, vài vết đỏ ẩn hiện trên làn da của cô.

Lúc này Hứa Hiên Trạch đang lấy nước lạnh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hành động thô bạo của Cung Ân Tố, anh lo lắng tiến tới, giữ chặt đôi tay đang làm loạn của cô.

Cung Ân Tố như bị giày vò, khóc nấc cả lên, giọng thều thào đứt quãng nói:
- Hic...chú nhỏ...c-cứu cháu với...
- Được rồi, cháu sẽ ổn cả mà...
Hứa Hiên Trạch một bên khích lệ, một bên dùng khăn lạnh đắp lên làn da đỏ bừng của cô.

Nhưng chút ít hơi lạnh này, nào có giúp ích được gì.

Cơ thể ngày một trở nên ngứa ngáy, Cung Ân Tố dứt khoát gạt đi cái khăn lạnh trên tay Hứa Hiên Trạch, nhanh chóng lột bỏ chiếc váy lụa đỏ của mình.

Bị hành động bất ngờ này của cô làm cho điếng người, anh khẩn trương túm tay của cô lại, chỉ là sức của cô không hiểu sao lúc này lại quá lớn, mạnh mẽ đẩy ngã Hứa Hiên Trạch.

Sau đó tay nhanh chóng cởi sạch toàn bộ mọi thứ trên người.

Bộ nội y màu đỏ cùng màu với váy lộ ra, bao bọc làn da trắng tinh tế, cùng đường cong hoàn mỹ của đôi gò bông kiêu ngạo trước ngực, chiếc eo thon nhỏ đầy sức hấp dẫn si mê.

Màn này đập thẳng vào mắt Hứa Hiên Trạch.

Anh tuổi cũng đã 30, tuy chưa ăn thịt heo nhưng ít ra cũng đã thấy heo chạy, anh cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể cấm dục, ngăn chặn mọi suy nghĩ xấu xa vốn có của đàn ông.


Yết hầu vô thức trượt lên trượt xuống liên tục.

Hứa Hiên Trạch nheo mắt, đứng dậy dùng chăn trùm lấy người Cung Ân Tố, nhanh chóng bế cô đi vào phòng tắm.

Thả nhẹ nhàng xuống bồn tắm, anh dùng vòi sen chỉnh chế độ nước lạnh, rọi thẳng dòng nước lạnh lẽo vào người của cô.

Cung Ân Tố run người, nhưng vài giây sau nhận được cái lạnh tuyệt dịu, chân mày vốn nhăn lại bây giờ được giãn ra.

Tâm trí bắt đầu tỉnh táo, cô ngước mắt nhìn về phía người đang cầm vòi sen, thấy thân người quen thuộc, cô nở nụ cười đầy ma mị, cộng thêm hình ảnh có chút "trần trụi" lúc này, thật sự là rất câu dẫn người khác.

Giọng khẽ như tiếng mèo kêu:
- Chú nhỏ...cảm ơn chú.

- Không có gì cả.

Cháu cảm thấy ổn hơn rồi chứ?
- Dạ vâng, đã ổn rồi ạ.

Khoảng chừng 10 phút sau, nhiệt độ cơ thể Cung Ân Tố có dấu hiệu giảm nhẹ, thuốc sắp hết tác dụng, cô thở phào nhẹ nhõm.

Bản thân muốn đứng lên ra khỏi bồn nước, nhưng vừa mới đứng dậy, có lẽ ngồi quá lâu, chân có chút tê, lúc đứng lên hơi loạng choạng, xém tý ngã vào bồn nước.

May mắn Hứa Hiên Trạch đứng cạnh bên, vội đỡ lấy người của cô.

Cả cơ thể mềm mại nhưng lạnh như băng, nằm gọn trong vòng tay to lớn của Hứa Hiên Trạch.

Mùi hương thơm mát của thiếu nữ xông thẳng vào mũi của anh, vài sợi tóc tơ khẽ quẹt qua chóp mũi, có chút ngứa ngứa.

Đặc biệt có cảm giác ngứa ngáy trong lòng.

Nhanh chóng đè nén cảm xúc không nên có, Hứa Hiên Trạch cúi thấp người, vòng tay qua phía sau đầu gối Cung Ân Tố, nhẹ nhàng bế cô lên và ra khỏi phòng tắm.

Hơi lạnh từ máy lạnh trong phòng truyền đến, lúc này Cung Ân Tố mới phát giác, bản thân thế mà đang loã thể trước mặt chú nhỏ.

Miệng khẽ kêu lên một tiếng, ngượng nghịu hai má nhiễm chút hồng.

Cung Ân Tố mím nhẹ môi, Hứa Hiên Trạch vừa đặt cô xuống giường êm, anh nhanh chóng đi tới tủ đồ, lấy cho cô một bộ đồ ngủ.

Ánh mắt nhìn đông nhìn tây đi tới chỗ Cung Ân Tố, đưa đến trước mặt cô bộ đồ ngủ, sau đó lại nói:
- Cháu thay đồ nghỉ ngơi trước đi, chú không làm phiền nữa.

- D-Dạ vâng, cảm ơn chú vì ngày hôm nay.

- Là bổn phận của chú mà.

Thôi nghỉ ngơi sớm đi.

Dứt câu, Hứa Hiên Trạch chẳng dám nén lại quá lâu, bước chân gấp gáp đi ra ngoài.

Một mình ngồi lẻ bóng trên giường lớn, Cung Ân Tố ôm chặt bộ đồ trong tay, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng khoé miệng lại ẩn ẩn ý cười, ngay chính bản thân cô cũng không nhận ra.


Ngoài cửa phòng, Hứa Hiên Trạch dựa lưng vào cửa, bàn tay đè lên khuôn mặt điển trai, anh thở dài một tiếng.

Sau đó cũng vô thức cười rộ lên, bước chân bắt đầu di chuyển về lại thư phòng của mình.

......
Tại khách sạn Rantle, Ngọc Mỹ Liên đau khổ, ngồi bệt ở giữa phòng, tay gắt gao nắm chặt ống quần của ai đó.

Là của Nghiêm Hùng!
Đám cưới vô tình bị cắt ngang, ông ta còn phải rước lấy nỗi nhục nhã từ các đối tác làm ăn.

Lại thêm việc Cung Ân Tố bỏ trốn thành công, hợp đồng nghìn tỷ của ông ta với Thánh gia bị chấm dứt.

Cơn giận này tất cả đều bị trút lên người Ngọc Mỹ Liên.

Nhìn thấy bà ta là Nghiêm Hùng bắt đầu nổi điên.

Ngọc Mỹ Liên vốn là người đàn bà không biết nhìn chuyện, cứ hăng say làm theo ý nghĩ của mình.

Càng ngẫm nghĩ thì cơn giận của Nghiêm Hùng càng bộc phát.

Ông ta xô ngã bà ta xuống đất, miệng xổ xàng mắng chửi:
- Cô đúng là đồ sao hoả mà, sao mà toàn đem chuyện rắc rối đến chỗ tôi không vậy? Tôi thật là xui xẻo khi lấy phải cô đấy!
- Anh à, em biết sai rồi, đừng có bỏ em mà.

Ngọc Mỹ Liên sợ hãi ôm chầm lấy góc quần của Nghiêm Hùng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đã bị lấm lem toàn nước mắt.

Bà ta liên tục cầu xin đã suốt nửa tiếng đồng hồ, nhưng căn bản Nghiêm Hùng chẳng hoài để tâm, mặc kệ mọi thứ, ông ta cứ tiếp tục chửi rủa.

Đến khi Ngọc Mỹ Liên nhăn mặt ôm bụng, nằm bệt xuống sàn nhà.

Giọng yếu ớt lên tiếng:
- Con...con của chúng ta...cứu mau...
Như tiếng sét đánh ngang tai, Nghiêm Hùng ông ta đã có con...?
Thái độ thay đổi nhanh chóng, ông ta vội xà xuống Ngọc Mỹ Liên, cả người run run ôm lấy bà ta, giọng nói không rõ ràng rành mạch:
- Con? E-em đã...có con...?

- Đúng vậy, aaaa, bụng em đau quá.

Sắc mặt Ngọc Mỹ Liên trắng bệt, mày liễu chau lại với nhau.

Nghiêm Hùng khẩn trương lo sợ, bế Ngọc Mỹ Liên trên tay, bước chân gấp rút chạy đến xe ô tô riêng, sau đó liền phóng nhanh đến bệnh viện tư nhân gần đây.

Âm thanh rối rít của những bước chân vội vã, đâm xuyên dãy hành lang yên tĩnh.

Nghiêm Hùng nắm chặt tay của Ngọc Mỹ Liên, chạy theo xe cáng đẩy đi vào phòng cấp cứu.

Nhưng Nghiêm Hùng bị y tá ngăn lại, ông ta chỉ có thể đứng ngoài chờ đợi trong sự thấp thỏm và hối hận của bản thân.

Ông ta tuy đã 40, nhưng vẫn chưa có được một đứa con nối dỗi, mãi đến bây giờ mới có được, thế mà chính tay ông ta đã hại mất.

Bóng hình đơn độc ngồi trên dãy ghế đợi ngoài hành lang.

Nghiêm Hùng rơi vào trầm tư đau khổ.

Phút chốc trong đầu loé lên một ý nghĩ.

Tất cả lỗi lầm đều là do Cung Ân Tố!
Nếu không phải tại cô ta gây sự ở lễ cưới, thì làm gì có chuyện ông ta bị bẽ mặt, rồi ra tay với Ngọc Mỹ Liên.

Càng là lỗi của Cung Ân Tố, khi mà cô ta quá cứng đầu, dám đánh trọng thương Thánh gia và bỏ trốn, hại ông ta mất đi hợp đồng nghìn tỷ, và làm cho ông ta tức giận, đè nén mọi thứ lên đầu của Ngọc Mỹ Liên, gián tiếp hại đến đứa con chưa chào đời của ông.

Cơn hận thù che mờ lý trí, Nghiêm Hùng siết chặt nắm tay, nghiến răng thề phải khiến Cung Ân Tố về sau sống không bằng chết...
Chỉ là không thể biết trước được điều gì, sắp tới người phải chịu thống khổ là Cung Ân Tố? Hay là Nghiêm Hùng ông ta...?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi