LÚC EM TỚI CÓ MƯA - DIÊM HOAN

Về vấn đề đám cưới họ muốn kiểu như thế nào, Giang Ảnh và Trác Thành có quan điểm rất nhất quán, cố gắng tổ chức ấm cúng, tế nhị và tránh phô trương. Đừng giống như kiểu đám cưới thế kỷ trên mạng.

Sau khi trao đổi ý kiến ​​và thấy đối phương không bàn mà hợp, cả hai đều cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nhưng mà… Giang Ảnh có chút lo lắng: “Cha mẹ em đều không có ý kiến ​​gì, làm như thế nào cũng được. Nhưng bên ông bà nội có muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng hay không…”

Dù sao thì lần đầu tiên Giang Ảnh đến gặp người lớn trong nhà Trác Thành, trở về cũng mang theo đầy quà cáp, hôn lễ đơn giản như vậy… Ông cụ có thể nghĩ như vậy quá nhàm chán không.

“Để đó cho anh.” Trác Thành vung tay lên: “Ông nội nhất định muốn làm một bữa tiệc thật đặc biệt, nhưng anh đã có kế hoạch rồi.”

Đang là mùa hè, nhiệt độ điều hòa trong văn phòng cao nhất của Trác Thị rất vừa vặn, nhưng Trác Chính đang ngồi ở bàn làm việc đột nhiên hắt xì hai cái.



“Ồ, ông nội, ông xem, anh cả đã vất vả nhiều năm như vậy, hai năm nay cháu mới trở về giúp anh.” Trác Thành nhích mông ngồi xuống bên cạnh ông cụ: “Đầu năm anh ấy từ nước A trở về, cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, không dễ dàng chút nào.”

Vẻ mặt không vui của ông cụ vẫn hiện rõ trên mặt, nghe anh nói về Trác Chính, ông “hừ” một tiếng rồi nói: “Trách ai được? Còn bây giờ là nói về đám cưới của cháu, cháu đừng hòng đổi chủ đề.”

“Cũng là cùng một chủ đề mà, ông nghe cháu nói hết đã.”

“Lúc cháu còn ở Ngôn Sơn thì anh cả ở Trác Thị rất bận rộn, nhưng bọn cháu đều độc thân, không có gì khác biệt” Trác Thành nói: “Kết quả là cháu có được một cô bạn gái tốt như vậy… giờ sắp trở thành vợ cháu rồi, sự tương phản bây giờ là quá rõ ràng. Ông nói xem, đâu phải người nào cũng may mắn được như cháu đúng không?”

Ông cụ nhìn anh đắc ý, cũng không có lập tức dùng gậy đánh anh, râu quai nón rung rung không trả lời, lời nói của Trác Thành là không thể phản bác.

“Bây giờ cháu chuẩn bị kết hôn, nhưng anh cả của cháu còn chưa có đối tượng nữa, công ty lại chia cho cháu một phần.” Trác Thành tiếp tục: “Vậy nếu cháu tổ chức hôn lễ lớn thì quá là không tử tế rồi.”

Ông cụ trừng mắt: “Anh cả của cháu sao có thể cùng cháu so đo chuyện này?”

“Anh cả không so đo là do anh ấy rộng lượng, nhưng cháu cũng không thể mặt dày như vậy được.” Trác Thành nhìn thấy vẻ mặt của ông cụ dịu lại một chút, lại tiếp tục thuyết phục: “Ông nội, vốn dĩ là cháu đi trước anh cả, kết hôn tuy rằng không có chuyện gì, nhưng là luôn có chút ngượng ngùng…”

“Có sao?” Ông lão bĩu môi.

“Nhất định là có… Như vậy, cháu phải chờ anh cả kết hôn, nếu không cháu thật sự cảm thấy không tốt lắm…trong lòng anh cả cũng không tránh khỏi… Ông hãy xử trí công bằng đi ạ.”

“… Sao cháu lại nói thế này? Có chuyện gì mà cứ như vậy…” Ông lão chống gậy ngồi xuống đất thở dài một cách bất đắc dĩ: “Vậy theo như lời cháu nói, biện pháp của cháu là chờ anh cả cháu kết hôn rồi lại…”

“Ôi! Thật hiếm khi thấy ông hiểu lý lẽ như vậy. Gia tộc chúng ta xứng đáng được sung túc, thật là…”

“Ông không biết mình còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa, liệu có thể nhìn thấy sự kiện trọng đại trong đời của anh trai cháu hay không, tất cả đều không biết…” Ông lão không nghe mấy lời linh tinh của anh, mà việc vui của con cháu lại làm ông buồn lòng.

“Nhìn ông nói kìa, không nói tới anh cả, cháu còn đang chờ ông đưa chắt trai đi học đó. Đến lúc đó ông đừng có mà than mệt.”

Từ “chắt trai” này làm cho lòng ông cụ bồi hồi, nỗi buồn tan biến, cả người cũng hăng hái hơn, bắt đầu thúc giục Trác Thành: “Đây là việc quan trọng, cháu phải cố gắng hơn nữa đó.”

Trác Thành không nhịn được cười tươi: “Vâng!”



Cha mẹ anh từ trước đến nay đều tôn trọng ý kiến của anh, còn ông cụ thì đã có anh cả làm bia đỡ đạn, hiện tại có thể yên tâm lựa chọn phương án tổ chức hôn lễ rồi.

Trác Thành báo cáo tình hình với Giang Ảnh, Giang Ảnh hôn lên mặt anh một cái, biểu thị kế hoạch của hôn lễ sẽ do Trác Thành toàn quyền phụ trách, anh chọn cô sẽ thích, sau đó chỉ cần báo cho cô thành quả là được rồi.

Tuy là nói vậy, khi hai nhóm người tới nói về kế hoạch, Giang Ảnh vẫn ngồi bên cạnh rất nghiêm túc lắng nghe toàn bộ quá trình, sau khi nhận ra rằng ngay cả khi chỉ có hai kế hoạch, cô vẫn không thể vượt qua được nỗi ám ảnh về sự lựa chọn.

Lấy cuốn sách trên giá sách ra, lật vài trang rồi chán nản đặt lại, ánh mắt Giang Ảnh vô tình đáp xuống tủ sách bên cạnh mới phản ứng mình còn công việc phải làm, vậy mà nãy giờ cứ ngẩn người, giờ mới chợt nhớ ra.

Có một chồng thư trên tủ sách, tất cả đều là của học sinh gửi, một số từ trường thí điểm, cũng như học sinh cũ từ trường tiểu học ở thôn Tiên Quả, nhưng các bức thư từ thôn Tiên Quả ban đầu được gửi đến địa chỉ nhà ở thành phố H. Lúc đó cô rời đi thì để lại địa chỉ nhà của mình cho các học sinh. Sau khi nhận được, cha mẹ sắp xếp lại, vốn dĩ muốn gửi tới cho cô, nhưng cô và Trác Thành vừa rồi đã về thành phố H một chuyến, nên tiện thể mang chồng thư này theo.

Thư của học sinh các trường thí điểm đến từ các vùng miền khác nhau, đặc biệt là các trường ở các tỉnh, thành phố khác tham gia dự án lớp học trực tuyến đồng bộ trong học kỳ này, nên không ngoa khi nói rằng những lá thư gửi đến Lớp học Khải Tư đến từ khắp nơi trên cả nước.

Có rất nhiều thư gửi đến công ty, các cô gái ở quầy lễ tân đều đặt trên bàn của Giang Ảnh và Tư Nguyên, một lúc sau sẽ chuyển thư cho người trong đội có liên quan đến dự án lớp học trực tuyến đồng bộ. Thông thường, mọi người sẽ chia sẻ các bức thư với nhau rồi viết trả lời thư cho từng học sinh. Hoạt động đầy ý nghĩa và có phần ấm áp này rõ ràng là rất có ý nghĩa đối với mọi người, dẫn đến niềm vui và sự hào hứng như được chia sẻ chiến lợi phẩm ngay tại chỗ mỗi khi lá thư được phân phát.

Tất nhiên, cũng có những tin nhắn được gửi đến mạng xã hội của công ty, nhưng so với những bức thư thì nó vẫn còn tương đối nhỏ, có lẽ do nhà trường hạn chế sử dụng điện thoại di động nên tin nhắn của học sinh gửi trên mạng luôn được Giang Ảnh trả lời nhanh chóng, các bức thư được lưu lại, xếp chồng lên nhau, chọn một buổi chiều để tĩnh tâm lại, mở từng bức một rồi viết thư trả lời.

Phần lớn các bức thư của học sinh không dài, giấy luôn phẳng và sạch sẽ, nét chữ chủ yếu là trang trọng và nghiêm túc, giữa các dòng có một chút gì đó thân mật, dừng lại vì ngại ngùng, thường chỉ là một vài chữ về tiến bộ của riêng họ, và sau đó bày tỏ lời cảm ơn và chúc phúc, và đôi khi có một vài câu khá bất ngờ.

Học sinh tên Lý Nhạc của trường trung học Hạ trấn mà Giang Ảnh từng đến thăm đã viết thư cho cô, và hỏi về tình hình công việc trong Lớp học Khải Tư, nói rằng cậu ấy đã hỏi giáo viên của mình lý do tại sao lần trước cô đến tìm mình. Hỏi còn ai là người đã viết bài bôi đen dự án lớp học trực tuyến trên mạng.

Khi Giang Ảnh nhìn thấy những bức thư đáng yêu này, cô không thể không vuốt ve tờ giấy viết thư với nụ cười trên môi.

Kỳ thật, trong lòng Giang Ảnh luôn có chút tinh thần nghệ thuật, không thể giải thích được vì sao cô luôn ưu ái và khuynh hướng thích viết thư.

Cô tình cờ nhìn thấy một cửa hàng bán bưu thiếp khi đi mua sắm với Trác Thành ở Thành phố C, cô đã viết một tấm bưu thiếp cho Tư Nguyên, sau đó gửi đến Thiên Duyệt Lan Hồ năm bức thư, lúc viết mấy bức thư này còn lấy tay che không cho Trác Thành nhìn thấy.

Đến mức người trước giờ đối với cô luôn ôn hòa là Trác Thành cũng nhịn không được kháng nghị, mùi dấm chua tỏa ra nồng nặc.

Cô chậm rãi đọc những lá thư của học sinh, khi cô lần lượt viết thư trả lời, âm thanh giải thích của người tổ chức đám cưới trong phòng khách bên kia hành lang và âm thanh hỏi han thỉnh thoảng của Trác Thành, tạo thành một bản nhạc nền nhẹ nhàng và nhàn nhã không thể giải thích được.

Đến nỗi sau khi trả lời xong bức thư của học sinh, Gang Ảnh lại có cảm hứng, mở tờ giấy mới ra, không chút do dự viết vài dòng.

Giấy viết thư trắng và mịn, ngòi bút tản ra mùi mực thơm nhẹ, đầu chữ đặc biệt mịn –

‘Gửi Trác Thành tình yêu của em…’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi