LÚC EM TỚI CÓ MƯA - DIÊM HOAN

Chụp ảnh không phải là ý tưởng bất chợt của bạn nhỏ mà là thói quen của Giang Ảnh tạo cho con gái.

Nguồn gốc của thói quen này rất sớm và thú vị.

Giang Ảnh mang thai cô bé vào năm thứ tư sau khi kết hôn, thật ra chuyện này là nằm ngoài kế hoạch, bởi vì năm đó Khải Tư đang chuẩn bị lên sàn niêm yết, Giang Ảnh và Trác Thành đã bàn bạc từ trước, đành phải chờ để sự việc trọng đại này qua một đoạn thời gian nữa. Nhưng bất ngờ luôn không thể đoán trước được. Ngoài ra, bản thân thói quen sinh hoạt thường ngày của hai người đều rất lành mạnh, các lần khám khác nhau trong giai đoạn đầu của thai kỳ cũng diễn ra bình thường nên cả hai sẵn sàng yên tâm chào đón sinh linh bé bỏng mới.

Quy mô của Khải Tư đã mở rộng hơn trước rất nhiều, ngay cả năm chuẩn bị niêm yết này, Giang Ảnh cũng không bận rộn như mấy năm trước khi mới đến Khải Tư, trợ lý đã có thể độc lập làm việc, Giang Ảnh cũng có thể bớt một phần công việc nên dễ dàng hơn nhiều so với trước đây. Vì vậy trên thực tế, việc cô mang thai cũng không ảnh hưởng nhiều tới công việc lắm, chỉ là việc đi công tác tới lui đều do người khác trong đội làm, tiến trình niêm yết cũng rất suôn sẻ.

Thật trùng hợp, ngày Tư Nguyên và đoàn đội đi đăng ký niêm yết lại là ngày dự sinh của Giang Ảnh, bé con đến rất đúng giờ, vì vậy khi Giang Ảnh được đẩy trở lại phòng hồi sức sau sinh, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi và nhìn vào điện thoại. Ảnh nhóm của Tư Nguyên và lễ niêm yết của họ cũng đã được gửi đúng hẹn, cùng với lời nhắn của Tư Nguyên: “Mọi thứ ở đây đang diễn ra rất tốt đẹp, bây giờ chờ tin vui của cậu, chúng ta song hỷ lâm môn!”

Giang Ảnh mở bức ảnh do Tư Nguyên gửi tới, những gương mặt quen thuộc của đoàn đội Khải Tư đều đang mỉm cười và đỏ mặt đứng trước biểu ngữ ăn mừng, niềm vui sướng quá có sức lây nhiễm, chỉ nhìn ảnh chụp mà cũng khiến Giang Ảnh bất giác cười theo.

Lớp học Khải Tư ngày nay đã khác, kết quả của các dự án mà nó vận hành cũng đã thay đổi rất nhiều.

Do sự phổ biến rộng rãi và phát triển các lớp học đồng bộ trực tuyến, chương trình thí điểm đã bị hủy bỏ vào năm thứ 3. Với sự hỗ trợ của các chính sách, ngày càng nhiều trường học ở các tỉnh vùng sâu vùng xa tham gia dự án, ước tính gần như có học sinh từ hơn 200 trường học, ở hơn 20 tỉnh thành tham gia các lớp học cùng với trường trung học cơ sở thực nghiệm ở Thành phố B thông qua các lớp học trực tuyến từ xa.

Khi bắt đầu dự án, đoàn đội Khải Tư không dám sử dụng khẩu hiệu “để tất cả trẻ em đứng trên cùng một vạch xuất phát”, với việc phổ biến dự án lớp học trực tuyến đồng bộ và giai đoạn giáo dục bắt buộc của trang web, khẩu hiệu đã được hiển thị rộng rãi trên trang chủ của trang web. Trong bức ảnh nhóm tại lễ niêm yết, biểu ngữ với khẩu hiệu này cũng được treo trên bức tường ảnh nhóm của đoàn đội Khải Tư.

Vì vậy, Giang Ảnh mặc dù vừa mới sinh xong còn đang rất yếu, nhưng cô vẫn không thể không cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại tấm ảnh. Nếu con gái cô không thức dậy bên cạnh cô và bắt đầu há to miệng khóc thì có lẽ Giang Ảnh đã không thể rời khỏi bức ảnh này rồi.

Trác Thành bế bé từ trong cũi lên đặt trong vòng tay của Giang Ảnh, khuôn mặt bé đỏ bừng, khi khóc mặt nhỏ càng lúc càng đỏ, Giang Ảnh vươn tay vỗ về bé con trong ngực, nhìn xuống bé, cô cảm thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng này giống như nụ cười đến mặt mày đỏ bừng của mọi người trong tấm ảnh.

Vì vậy cô quyết định nhờ Trác Thành chụp một bức ảnh của em bé và ghép chung với ảnh lễ niêm yết của Khải Tư vào một khung hình. Trác Thành cầm điện thoại của anh lên trước, mở camera điều chỉnh góc độ, dừng lại một giây, bên trái là một đám cô chú thoải mái cười to, bên phải là đứa bé trong tay Giang Ảnh khóc đến mức mặt mày nhăn lại, vừa ủy khuất cũng nhưng lại tràn đầy sức sống.

Bức ảnh này được Tư Nguyên đặt tên là “Song hỷ lâm môn”, sau khi in ra đã được Giang Ảnh treo trên tủ đầu giường, thường xuyên nhìn thấy bức ảnh tràn đầy hoài niệm này nên Giang Ảnh cũng tạo cho bé con thói quen thích chụp ảnh.

Sau này bảo bối nhỏ dần hiểu ra vấn đề chụp ảnh này, thỉnh thoảng có gì đẹp mắt hơi chơi vui, cô bé đều sẽ nhờ Giang Ảnh chụp ảnh lại cho mình.

Tuy nhiên, dưới ảnh hưởng của thuộc tính mít ướt trong hai năm trở lại đây, hầu hết những bức ảnh chụp Giang Ảnh đều rất xấu hổ, thường ngày cô bé mặt mũi rưng rưng nước mắt tức giận quệt miệng ​​nhưng trên tay lại cầm kẹo không buông, thỉnh thoảng kẹo bông gòn còn dính trên mặt, không kịp chuẩn bị đã bị chụp. Khi Trác Thành và Giang Ảnh đưa bé về nhà cũ, ông cụ thường lấy những bức ảnh xấu hổ của bé cho bé xem để trêu chọc, nhưng cuối cùng ông lại cười đến mức râu ria rung rung.

Tuy nhiên, Trác Ngôn nữ sĩ đã lớn và dần học cách kiểm soát những bức ảnh, hễ bị chụp những bức ảnh đáng xấu hổ như vậy là không hài lòng. Sau khi chụp, nếu bé không hài lòng với nó, bé sẽ chọn một trong hai phương án xóa đi hoặc chụp lại. Trước đây người lớn trong nhà thường hay vụng trộm lưu lại những khoảnh khắc xấu hổ đó của bé, nhưng giờ thì không có cửa đâu nha.

Bé con đưa mặt đến gần “gấu trúc ôm cây trúc” trên đĩa và cười đến hai mắt cong cong để mẹ chụp vài bức ảnh, sau đó nghiêm túc xem từng tấm, biểu thị mình rất hài lòng và những tấm ảnh này được thông qua: “Mẹ mau ngồi xuống ăn cơm nào”, vừa lúc Trác Thành nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng ngủ đi ra, ngồi vào bàn ăn.

“Con mau ăn đi” Giang Ảnh đặt điện thoại xuống, di chuyển ghế về phía con gái.

“Vâng!” Cô bé sau khi chụp ảnh rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn tự mình cầm thìa xúc ăn.

Trác Thành đang gắp thức ăn cho Giang Ảnh thì đột nhiên nghe thấy con gái mình vừa mới ăn được hai miếng đã gọi anh, miệng nhồm nhoàm nói: “Ba ơi! Con nhớ ra một chuyện!”

“Trước tiên ăn hết đồ ăn trong miệng đi đã” Trác Thành không đồng ý nhìn con gái: “Không được vừa nói vừa nhai, con sẽ bị sặc.”

“A… Được ạ.” Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nhai vài cái, nuốt một ngụm lớn thức ăn, uống mấy ngụm nước từ trong cốc nước Tiểu mỹ nhân ngư bên cạnh, lau miệng thật mạnh: “Giờ con có thể nói rồi đúng không ạ?”

Giang Ảnh ngồi bên nín cười nãy giờ, Trác Thành rất kiên nhẫn: “Được, con nói đi, con gái có việc gì gấp nào?”

“Việc gấp là… ba…” Bé con quên mất mình nói cái gì, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, cuối cùng nhớ tới: “Ba nói không giữ lời.”

“Con dùng được thành ngữ luôn nè” Giang Ảnh không khỏi lạc đề: “Con gái thật thông minh.”

“Vâng! Tất nhiên rồi!” Bé con đương nhiên vui vẻ nhận lời khen của mẹ, bạn nhỏ mười phần hư hỏng hếch cái bụng nhỏ.

“Này, sao ba lại nói không giữ lời nào? Con gái, con thật sự học được câu thành ngữ này sao?” Trác Thành rất vô tội, thậm chí còn nghi ngờ con gái mình đang nói bậy.

Ơ…Ba không những nói không giữ lời mà còn cho rằng con bé không học thành ngữ! Bé con “hừ” một tiếng đầy tức giận, tay nhỏ thả chiếc thìa rơi lạch cạch trên bàn, mặt nhỏ nhíu lại, vành mắt đỏ lên, xem ra là phải nháo một trận rồi đây!

Trác Thành vội vàng thu tay lại khi nhìn thấy cảnh này, ho nhẹ một tiếng ý đồ ngăn “trận cuồng phong” này: “Khụ… Xem ra con đã học được rồi, vậy nói chuyện với ba nhé”

Anh nói xong lại nhìn Giang Ảnh cầu cứu, Giang Ảnh không tán đồng nhìn anh một cái, quay đầu lại vươn tay vỗ lưng con gái mình: “Vậy con gái nói với mẹ trước đi, tại sao con lại nói ba lại nói không giữ lời thế?”

“Chính là điều ước sinh nhật đó ạ.” Vẫn là nên cho mẹ mình mặt mũi, bé con dựa vào cánh tay của mẹ và giải thích cặn kẽ: “Khi con đang thổi tắt ngọn nến, con ước được nhìn thấy gấu trúc, ba đã hứa sẽ đưa con đi xem, nhưng sau đó lại quên mất”.

Nói xong khóe miệng rủ xuống, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, rất chi là tủi thân.

Giang Ảnh và Trác Thành liếc nhìn nhau, hình như là vì nhìn thấy cơm gấu trúc nên mới nhớ tới gấu trúc rồi.

Trác Ngôn đã từng xem video gấu trúc mũm mĩm đang ngủ và lăn lộn dưới gốc cây trên điện thoại di động của mẹ mình, bé đã yêu gấu trúc chỉ bằng một video. Kể từ đó, bé luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp gấu trúc mũm mĩm một lần, vì vậy điều ước trong sinh nhật lần thứ ba của mình không do dự mà dành riêng cho gấu trúc, ba ở bên cạnh thậm chí còn cổ vũ nhiều hơn, nghe bé muốn thực hiện điều ước này, ba đã nói với bé rằng sẽ đưa bé đến nhà của gấu trúc để xem gấu trúc thật, nhưng sau đó ba lại quên mất, chính cô bé cũng quên, hôm nay ăn cơm gấu trúc mới chợt nhớ tới, càng nghĩ càng cảm thấy thật là tủi thân.

Cơ hội để Trắc Thành biểu hiện đã đến: “Ba không quên, vốn là định sẽ đưa con đi vào kỳ nghỉ của con”.

“Vậy thì tại sao không nói cho con biết. Con sắp được nghỉ rồi đó.” Bạn nhỏ Trác Ngôn đã biết thế nào là kỳ nghỉ, bé cũng biết khi nào nhà trẻ sẽ nghỉ. Nên bé rất nghi ngờ những gì ba mình nói.

“Con gái thật thông minh, hiểu được kỳ nghỉ luôn nè. Vậy xin hỏi bạn nhỏ của chúng ta khi nào thì nghỉ?” Trác Thành liên tục dò xét vấn đề liên quan, thậm chí còn đề cập đến vấn đề này.

“Tuần sau ạ.” Trác Ngôn nữ sĩ lời ít ý nhiều, dùng ánh mắt ra hiệu cho ba trả lời nhanh.

“Không nói cho con là vì muốn làm con bất ngờ.” Cha già cái khó ló cái khôn.

“Bất ngờ? Đó là cái gì ạ?” Từ vựng mới chạm vào điểm mù kiến ​​thức của Trác Ngôn nữ sĩ.

“Đó là trước tiên lập kế hoạch đưa con đi xem gấu trúc vào kỳ nghỉ, sau đó nói cho con biết tin tốt này.” Giang Ảnh nhàn nhã quan sát một hồi, cuối cùng cũng ra tay cứu giúp: “Con gái thích bất ngờ này không?”

“Thích quá!” Hạnh phúc đến quá đột ngột, Trác Ngôn nữ sĩ nâng hai bàn tay mập mạp lên vỗ tay cổ vũ: “Con thích bất ngờ!”

Chỉ sót lại cha già vừa sống sót qua tai nạn bưng ly nước uống một hớp trấn an tinh thần, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.



“Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể nhìn thấy các bạn gấu trúc ạ, có khi nào chúng ta đến nơi các bạn ấy đã ngủ rồi không ạ?” Bạn nhỏ rất lo lắng, cảm giác lần đầu tiên đi máy bay đều bị nỗi lo lắng chiếm đóng.

“Không đâu, gấu trúc cũng phải dậy ăn cơm mà.” Giang Ảnh vén làn tóc rối trên trán của con gái, sửa lại chiếc kẹp tóc bị lệch: “Khi chúng ta đến các bạn ấy sẽ ăn cơm, con sẽ được nhìn thấy các bạn ấy ăn cây trúc đấy.”

Những lời nói của mẹ luôn đáng tin, bạn nhỏ yên tâm hơn, một lúc sau đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của mẹ.

Không biết qua bao lâu, bé mơ mơ màng màng cảm thấy mặt đất dường như bắt đầu chuyển động, chính mình cũng đang ở trong một vòng tay rộng lớn và ấm áp hơn, bé lấy tay nhỏ dụi dụi mắt, trên lưng được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về, sau đó tiếp tục ngủ say.

Khi bé mơ màng tỉnh dậy và nhìn lên tìm cha mẹ thì thấy mình đã ở trên xe, bé đang nằm ngủ trong lòng của ba, ba bọc bé lại trong chiếc áo khoác, giống như một bé tằm cưng. Thấy cha mẹ đang nhìn ra cửa sổ, bé cũng từ trong ngực ba đứng dậy chạy lại cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Wow…” Khi nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, bạn nhỏ phát ra tiếng cảm thán như người lớn.

Trác Thành và Giang Ảnh đều cúi đầu nhìn bé, bé có chút xấu hổ mà nép vào vòng tay của Trác Thành: “Thật là một con gấu trúc lớn.”

“Đúng vậy, chúng ta đã đến nhà của gấu trúc, trên cửa có vẽ một con gấu trúc đúng không.” Khi xe dừng lại, Trác Thành xuống xe cùng con gái và chỉ cô bé đến cổng khu thắng cảnh căn cứ gấu trúc.

Bởi vì nhà trẻ của Trác Ngôn được nghỉ sớm, còn trước cao điểm của mùa hè, cho nên mọi người không nhiều như trong tưởng tượng.

Cả gia đình ba người mua vé và vào khu bảo tồn gấu trúc, vì mang theo bạn nhỏ nên họ thuê một hướng dẫn viên đi theo, sau đó cùng nhau lên xe buýt tham quan, đi đến điểm cao nhất của khu căn cứ, đó là cũng là nơi được mong đợi nhất.- Phòng của các bé gấu trúc.

Đi đến phòng của các bé gấu trúc trước là quyết định của Giang Ảnh sau khi nhìn bản đồ, vì nó là nơi được hoan nghênh nhất và phải xếp hàng để vào. Nếu đi bộ từ từ từ lối vào của căn cứ, và sau đó đi đến phòng gấu trúc con ở cuối, rất có thể sẽ không nhìn thấy được gấu trúc nhỏ.

Hơn nữa thời gian bọn họ đi lên vừa lúc, còn có thể đuổi kịp cuộc gặp mặt với gấu trúc nhỏ trong căn cứ, bạn nhỏ chắc sẽ rất thích.

Cuộc gặp mặt với gấu trúc nhỏ là do người hướng dẫn nói với họ khi ở trên xe.

Sau khi quyết định lộ trình, hướng dẫn viên bắt đầu giới thiệu tình hình chung của căn cứ gấu trúc trên xe buýt tham quan.

“Căn cứ gấu trúc của chúng tôi là nơi có số lượng gấu trúc lớn nhất thế giới. Nơi đây không chỉ là cơ sở nghiên cứu nhân giống gấu trúc mà còn là công viên sinh thái mô phỏng môi trường sống hoang dã của gấu trúc. Tổng cộng nuôi hơn 100 con gấu trúc.”

“Khu vực phía trước có hơn 1000 mẫu đất, mất khoảng ba giờ để đi bộ. Các điểm tham quan chính là Bảo tàng Gấu trúc ở lối vào và các phòng gấu trúc 1 và 2 được đánh dấu trên bản đồ. Hiện tại chúng ta sẽ đi đến phòng của gấu trúc nhỏ”.

“…”

Hướng dẫn viên là một chàng trai còn rất trẻ, hình như vừa mới tốt nghiệp, giảng giải rất chi tiết và rõ ràng, khi nhìn thấy Giang Ảnh và Trác Thành mang theo con nhỏ, anh ấy đặc biệt chú ý nói chậm lại để bạn nhỏ có thể nghe kịp lời giải thích của mình. Sau khi giới thiệu tình hình cơ bản, trước khi xe tham quan đến địa điểm, anh hỏi bạn nhỏ một số kiến ​​thức nho nhỏ về gấu trúc, chẳng hạn như “Gấu trúc kêu lên nghe giống gấu hơn hay mèo hơn”, Trác Ngôn suy nghĩ rất lâu rồi do dự nói: “Gấu trúc… đáng yêu như vậy, giống mèo đi.”

Dáng vẻ do dự của cô bé rất đáng yêu, mọi người đều bật cười. Anh chàng hướng dẫn viên kiên nhẫn giải đáp: “Tiếng kêu của gấu trúc không giống gấu cũng không giống mèo. Lúc vừa mới sinh thì kêu “chi chi” “oa oa” và “ục ục”, khi lớn lên thì kêu “uông uông” “be be” để diễn tả trạng thái vui sướng hoặc đau buồn. Nhưng khi gấu trúc thành niên rồi thì rất ít khi kêu, có lẽ là do bận ăn cây trúc quá, ha ha.”

Trác Ngôn bị câu nói đùa của anh trai hướng dẫn viên chọc cười khanh khách, bạn nhỏ lại hỏi thêm một vài vấn đề về gấu trúc mà bé muốn biết, anh trai hướng dẫn đều trả lời được hết, bạn nhỏ nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn anh trai đầy ngưỡng mộ.

Trác Thành và Giang Ảnh cũng lắng nghe cùng con gái, chiếc xe tham quan đã dừng lại trước cửa phòng của gấu trúc nhỏ.

Không có nhiều người xếp hàng nên rất nhanh họ đã nhìn thấy gấu trúc nhỏ giống như bánh bao gạo nếp nhỏ nằm mềm mại trên chăn lông cừu, người xem đều muốn tan chảy.

Trác Ngôn nhìn gấu trúc nhỏ qua mặt kính, bạn nhỏ dán mặt vào kính, tay chân run rẩy vì thích thú, gấu trúc con thật đáng yêu khiến bé muốn hét lên, nhưng lại sợ làm gấu sợ nên hạ giọng: “Mẹ ơi, mẹ đừng quên chụp ảnh gấu trúc nhỏ nhé”.

Giang Ảnh đồng ý, chụp rất nhiều hình với người mẫu bánh bao gạo nếp từ nhiều góc độ khác nhau, biết bạn nhỏ đã hài lòng, họ cùng lặng lẽ quan sát gấu trúc nhỏ một lúc, sau đó mới lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng gấu trúc.

Có một nhà vệ sinh trong căn cứ cách phòng gấu trúc không xa, sau khi hướng dẫn viên đưa họ ra khỏi phòng gấu trúc, anh ta đề nghị mọi người sử dụng nhà vệ sinh ở đây, vì phòng gấu trúc tiếp theo không có nhà vệ sinh nào, nếu muốn sử dụng nhà vệ sinh thì phải đi đến trạm tiếp theo, nên một vài người đã vào nhà vệ sinh một chuyến.

Giang Ảnh và bạn nhỏ đi trước, không có nhiều người nên hai mẹ con rất nhanh đã ra ngoài, Trác Thành đợi bọn họ ở khu nghỉ ngơi cạnh phòng gấu trúc, thuận tiện chụp vài tấm ảnh.

Bên cạnh có những người nhiệt tình đến giúp họ chụp ảnh, cả gia đình 3 người chụp ảnh trước logo gấu trúc nhỏ trong phòng gấu trúc, chụp ảnh giúp họ là hai vợ chồng trung niên, sau khi chụp ảnh xong còn khen họ đẹp đôi, Trác Thành cũng giúp cặp đôi trung niên chụp ảnh tập thể.

Sau khi hai bên nói lời cảm ơn, đang định chào tạm biệt thì đột nhiên nghe thấy tiếng bình luận viên vang lên: “Thưa thầy? Nếu em không lầm thì thầy là giáo viên của trường Trung học thực nghiệm thành phố B đúng không ạ?”

Giang Ảnh và Trác Thành nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, sau đó quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh chàng hướng dẫn viên, nhìn cặp vợ chồng trung niên, anh chàng dẫn đường đang nói với người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên kia cũng hơi bất ngờ: “Ồ…Là tôi, cậu… sao cậu biết được?”

“Em… em em” chàng trai hướng dẫn mồm miệng lanh lợi vừa rồi không còn bóng dáng, quá phấn khích đến mức anh ta nói lắp bắp: “Em tham gia lớp học trực tuyến của thầy mỗi ngày… Không, em thường xem lớp học trực tuyến mỗi ngày, sau đó em… Em thi đến thành phố C, tốt nghiệp năm ngoái, bây giờ em là hương dẫn viên của khu vực.”

Trời ơi, anh chàng này là học sinh lớp học trực tuyến đồng bộ. Giang Ảnh nghe xong lời này của anh, bất giác nín thở, nhìn về phía Trác Thành, muốn mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

Người thanh niên nói xong thở hổn hển, người mà anh ta gọi là giáo viên hiển nhiên không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, không ngờ đi xem gấu trúc lại có thể gặp học sinh của khóa học trực tuyến đồng bộ, ông cũng vui mừng không thể tả.

Ông bước tới và vỗ vai chàng trai: “Đứa trẻ ngoan, đã nỗ lực thi đến đây rồi. Chúc mừng em đã tìm được công việc, tương lai sẽ ngày càng tốt hơn.”

Câu nói này làm cho nước mắt của thiếu niên rơi xuống, có chút ngượng ngùng hít mũi: “Thầy tới xem gấu trúc… Vậy em hướng dẫn miễn phí cho thầy nhé.”

Thầy của anh vội xua tay nói là tự mình xem là được rồi, làm sao có thể chiếm tiện nghi của học sinh được.

Người thanh niên quay lại và muốn nói chuyện với Giang Ảnh và Trác Thành xem anh ta có thể mang cặp vợ chồng trung niên đi cùng không thì phát hiện Giang Ảnh và Trác Thành đang hết sức vui mừng nhìn anh.

Còn chưa kịp nói chuyện, Giang Ảnh đã quay đầu nói với thầy giáo: “Thầy cùng đi với chúng em đi, dù sao chúng em cũng vừa xem xong phòng gấu trúc nhỏ”.

“Đúng vậy, tôi sẽ hoàn lại phí cho chị, rồi giới thiệu miễn phí cho mọi người.” Thiếu niên phản ứng lại, Giang Ảnh, Trác Thành và bạn nhỏ đều miễn phí.

Giang Ảnh cười nói không cần, đề nghị: “Miễn phí thì không cần, chúng ta cùng nhau chụp ảnh chung đi, hai người có duyên như vậy, thật hiếm gặp nha”.

Nam thanh niên sững sờ một lúc, kịp phản ứng lại thì vội vàng gật đầu, đứng bên cạnh thầy giáo, vợ của thầy giáo chụp ảnh cho thầy giáo và học sinh rồi đề nghị mọi người chụp chung, mọi người nhờ một khách du lịch giúp họ chụp ảnh.

Bạn nhỏ Trác Ngôn thấy người lớn đang nói chuyện thì nóng nảy đi vòng tròn, thấy không ai để ý đến bé thì có chút tức giận, lúc này cuối cùng họ cũng gọi bé qua, cha mẹ không hề an ủi bé mà vẫn phải đi qua chụp ảnh, bé giận dỗi bĩu môi và hạ quyết tâm dù mẹ có nói với bé cũng không được cười.

“Con gái nhìn vào camera nào.” Mẹ vẫn dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô.

Trác Ngôn không biết vì sao nghĩ đến gấu trúc mẹ và gấu trúc con, bé con đột nhiên rơm rớm nước mắt, nhưng bé vẫn nghe lời mẹ, mở to mắt nhìn camera.

Nam thanh niên đứng cạnh thầy giáo cao hơn nửa đầu, lần này chụp ảnh tập thể nên đứng gần thầy giáo hơn, đặt tay lên vai thầy giáo, người qua đường hô: “Ba hai một.” Anh ta dùng sức cười nhưng vẫn không kìm được mà rơi lệ.

Sau đó, bức ảnh này đã được in ra, Giang Ảnh đã giữ nó trên bàn làm việc của cô trong Lớp học Khải Tư trong một thời gian dài. Cô thích tấm ảnh này vô cùng, sau mỗi giờ làm việc cô đều cầm lên xem.

Hình bóng mấy người được chụp lại dưới gốc cây trước phòng của gấu trúc nhỏ. Người thanh niên ôm lấy thầy giáo cách xa hàng nghìn dặm, bật khóc vì phấn khích. Người đứng bên cạnh đã từng làm cầu nối tạo nên mối nhân duyên của bọn họ, Giang Ảnh có chồng ở bên, ôm cô con gái mít ướt nhỏ hai mắt đẫm lệ mông lung nhà cô trong ngực.

Thời gian thường phai nhòa, nhưng nước mắt vui mừng thì bất diệt.

- Hoàn toàn văn-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi