LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


Nếu như nàng thực sự là người khẩu thị tâm phi, tham luyến hư vinh, sau khi bị người khác bắt gặp, sẽ không còn tâm trạng mà để ý tới tâm tình của hắn chứ?Nghi hoặc đột ngột đến, tâm trạng của Lục Thành đột nhiên cũng không còn nặng nề như ban nãy nữa.

Lúc này Đậu chưởng quỹ cũng vừa mở miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn cười nói: "Có, mới có một ổ chim ưng con chuẩn bị đưa ra bán, thế tử đến đây thật là đúng lúc, ngài chờ một chút, để ta mang ra cho ngài coi.

"Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn thấy sắc mặt của tiểu nha hoàn bên cạnh không đúng, chắc là vì hắn từ chối hai đề nghị của nàng, hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Ngưng Hương thích chim hoàng oanh đúng không? Vậy ta mua cho em một con nhé.

"Nghe thấy giọng nói dịu dàng sủng ái như vậy, Lục Thành nắm chặt bàn tay.

Ngưng Hương không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Lục Thành, liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt, "Không cần, Tố Nguyệt rất ghét những thứ này, nếu thấy em nuôi chim nhất định nàng ấy sẽ không vui.


"Bùi Cảnh Hàn đang có ý dụ dỗ nàng vui vẻ, suy nghĩ một lát lại nói: "Vậy ta để cho Trường Thuận nuôi vậy, nếu như bất cứ lúc nào em muốn nhìn thấy thì gọi hắn mang vào trong viện.

"Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt thì đột nhiên Bùi Cảnh Hàn nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi về phía chim hoàng oanh bên kia, "Cứ quyết định vậy đi, chọn một con đi.

"Ngưng Hương có cảm giác tay mình giống như là bị rắn quấn lấy.

Sau phút giây ngắn ngủi do dự, nàng không hề giãy giụa nữa, cũng không nhìn vẻ mặt của Lục Thành là dạng gì nữa, đành thuận theo để Bùi Cảnh Hàn dắt đi, cho đến khi dừng lại Bùi Cảnh Hàn vẫn còn muốn nắm chặt tay nàng, nàng mới khẽ giãy giụa.

Bùi Cảnh Hàn biết nàng xấu hổ, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nàng để nàng mở ra, giúp nàng chọn chim hoàng oanh.

Ngưng Hương cứng ngắc chết lặng nhìn những chú chim hoàng oanh kia, chỉ trông mong sau khi Lục Thành hiểu lầm nàng, sẽ tức giận quên nàng đi.

Thực sự Lục Thành rất tức giận, nếu như ngọn lửa giận trong lồng ngực có thể thiêu cháy bất cứ ai, có lẽ lúc này Bùi Cảnh Hàn đã bị hắn đốt thành tro, nhưng hắn vẫn chưa tức giận đến mất hết lý trí, cho nên hắn đã nhìn ra, lúc Ngưng Hương bị Bùi Cảnh Hàn dắt đi, hai gò má nàng tái nhợt, không giống như vẻ ngượng ngùng sợ bị người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người.

Có lẽ nàng cũng không muốn bị Bùi Cảnh Hàn đối xử như vậy với nàng.


Nhưng nàng là nha hoàn, nàng không có năng lực cự tuyệt.

Sau một phút phẫn nộ, đột nhiên Lục Thành sinh ra cảm giác thất bại.

Hắn hận bản thân bất lực, hận mình không có bản lãnh đoạt lại nàng từ trong tay Bùi Cảnh Hàn.

Tâm tư của hắn đều ở trên người Ngưng Hương, thế cho nên lúc tiểu nhị gọi hắn hai tiếng hắn mới hoàn hồn.

Tiểu nhị thấy trong mắt của hắn cuối cùng cũng nhìn vào mình, tức giận nói: "Ta đã nói hết với ngươi rồi đó, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"Căn bản nãy giờ Lục Thành không nghe thấy gì hết, sợ Bùi Cảnh Hàn phát hiện sự khác thường của hắn, đành lúng túng gật đầu.

Tiểu nhị liền duỗi tay về phía hắn, "Tiền thuốc hai lượng, ta đi lấy thuốc cho ngươi.

"Lục Thành nhìn con vẹt trong tay một chút, vừa lúc Đậu chưởng quỹ ở bên kia đi tới, hắn siết chặt tay, khó xử nói với tiểu nhị: "Có thể bớt chút được không?"Tiểu nhị đánh giá hắn một lúc, thái độ vẫn coi như là hiền hòa nhưng cũng không dễ thương lượng, "Đây đã là rẻ nhất rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sớm đưa tiền sớm chữa lành, để trễ lâu thì dù có uống thuốc cũng cứu không được, không uổng vài đồng bạc đâu.


Con này là vẹt huyền phong rất thông minh, lại còn nói được rất nhiều, lúc Tam thúc ngươi mua ước chừng tốn hai mươi lượng bạc.

"Lục Thành lộ vẻ do dự, cúi đầu nhìn lồng chim, nhỏ giọng nói: "Ngài đừng vội, để ta suy nghĩ lại đã.

"Tiểu nhị xoay người rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi