LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


Lục Thành là một người rất kiên định, khi quyết tâm làm việc gì đó thì sẽ dùng hết toàn bộ khả năng của mình để làm.Như lúc hắn nghe nói vườn trái cây của Ngô gia đang tuyển người học việc, biết rõ việc cứ vùi đầu vào trồng trọt thì tương lai sẽ không có tiền đồ cho nên Lục Thành quyết định tới vườn trái cây, dựa vào dung mạo trời sinh nghiêm chỉnh lại thêm biết cách ăn nói cho nên hắn thuận lợi trở thành đồ đệ của đại quản sự Lý lão đầu của vườn táo hồng, sau đó lại nhanh chóng học được bản lĩnh của Lý lão đầu cho nên thành công đánh bại một người học đồ khác, tiền công cũng từ năm văn tiền tăng lên một lượng bạc, chỉ còn chờ Lý lão đầu về hưu thì hắn sẽ tiếp nhận chức đại quản sự của ông ấy, mỗi tháng sẽ có hai lượng tiền công.Một năm một mẫu ruộng cũng chỉ có hai vụ thu hoạch, mà vườn trái cây mỗi năm lại làm hắn bận rộn tới cả vài vụ, Lục Thành cũng không cần phải ngày ngày ở vườn trái cây, chỉ cần không làm lỡ vụ trồng trọt là được, đây là công việc không biết bao nhiêu người dân khác ao ước.Hiện tại Lục Thành quyết định nuôi diều hâu thì sẽ nghĩ cách nuôi thật tốt.Sau khi thương lượng xong với Đậu chưởng quầy về việc đổi con vẹt huyền phượng thành con diều hâu gầy yếu kia, Lục Thành tạm thời đã quên mất chuyện Ngưng Hương đã mang lại phiền não cho hắn, đi theo Đậu chưởng quầy về phía hậu viện đang nuôi con ưng còn lại.Bốn con chim ưng khi nãy đã có thể xuất chuồng, từng con từng con uy phong lẫm liệt, đi qua đi lại bốn phía, từ đầu đến chân đều có hai sợi xích, hai cánh vẫy lên giống như hai cây quạt lớn, vỗ cánh đứng dậy vang lên tiếng kêu vù vù.


Nếu như so sánh với những con ưng uy vũ này, thì con ưng lông xám còn lại nằm ở góc tường quả thực giống như gà mẹ để nuôi trong nhà, thân mình nhiều lắm cũng chỉ cao có một thước, màu lông nâu nhẹ mảnh mai khác xa so với các huynh đệ còn lại, mỏ chim cong lại cũng vẫn thua kém không ít.Chỉ có cặp mắt sắc bén, lạnh lùng nghiêm nghị đảo qua đảo lại, xác định thân phận diều hâu của nó."Cháu quyết định nuôi nó chứ?" Đậu chưởng quỹ cười hỏi.Lục Thành gật đầu, tôn trọng nói: "Đối với chuyện nuôi ưng cháu vẫn chưa có kinh nghiệm, vẫn xin ngài chỉ bảo nhiều hơn."Đậu chưởng quỹ vuốt cằm, đối với những con chim mà mình nuôi dưỡng ông đều có tình cảm như nhau, không phải đã bán đi thì không còn quan tâm nữa, đương nhiên cũng hy vọng chúng ở trong nhà của chủ mới cũng sống thật khỏe mạnh, bởi vậy liền đứng trước ổ diều hâu, nói rõ từng chi tiết chăm sóc cho Lục Thành nghe, nếu như có khách thì ông đi chiêu đãi khách xong lại quay lại tiếp tục giảng giải.Lục Thành hết sức chăm chú lắng nghe, có chỗ không rõ liền hỏi lại, mãi cho đến khi mặt trời lên cao Đậu chưởng quầy mới đưa con ưng cho hắn.

Kỳ thật con ưng hắn mua vẫn còn nhỏ, để trong lồng chim xách về càng dễ dàng hơn, nhưng không ngờ tính tình của con ưng này lại lớn như vậy, nhất định không chịu ở trong lồng, Lục Thành chỉ còn cách đành vất vả một chút,mà con ưng tướng mạo xấu xí kia lại giống như nhị đại gia vậy, ngồi chiễm trệ ở trên kệ, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người đi đường qua lại.Lục Thành quay về nhà Hứa gia trước.Tam thúc của hắn đã đi đánh cờ, đường đệ theo họ mẹ thì đang ở trong phủ đọc sách, chỉ còn tam thẩm Hứa thị cùng với đường muội Lục Anh tám tuổi đang ở nhà.Mẹ con hai người là lần đầu tiên được thấy diều hâu, may mắn chưa thấy qua bốn con ưng kia, chỉ mới nhìn thấy con trước mắt này đã bị dọa cho sợ hãi rồi."Linh nhi đâu?" Lục Anh được thừa kế những ưu điểm dung mạo của cha mẹ đang trốn phía sau lưng mẫu thân, dùng đôi mắt hoa đào mà con cái của Lục gia đều có nghi ngờ nhìn Đại đường huynh, "Không phải là đại ca đưa Linh nhi đi xem bệnh sao?"Linh nhi chính là tên của vẹt huyền phượng, lúc trước Lục Thành không cảm thấy cái tên kia có vấn đề gì, hiện tại vừa nghe lại cảm thấy không thích hợp để cho A Nam nuôi.


Chột dạ đối mặt với đường muội, Lục Thành lúng túng giải thích với thím: "Tam thẩm, lúc cháu đi tới đó thì vừa lúc gặp người mua diều hâu...!Cháu sợ bị người khác mua mất cho nên đã vội vã đổi mất, lại chưa kịp về nhà thương lượng với thẩm trước..."Nói cho cùng thì con vẹt kia là đường muội đưa cho A Nam, hắn nhất định phải nói rõ một chút.Hứa thị thích nhất chính là đứa cháu trai lớn vừa chín chắn lại hiểu biết này, không đợi Lục Thành nói xong cũng đành cười nói: "Không sao, nếu như là ta thì ta cũng đổi, tương lai A Nam của chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ lớn, cho nên nuôi ưng mới xứng với nó.""Một chút cũng không tốt, con chim này hung dữ như vậy lỡ như mổ trúng A Nam thì sao bây giờ?" Lục Anh vừa không nỡ bỏ con vẹt của mình, lại càng ghét bỏ con chim ưng này quá hung dữ, thở phì phì trừng mắt nhìn đại đường huynh, "Gì mà mua cho A Nam chơi, nhất định là đại ca muốn nuôi ưng!"Lục Thành sờ đầu đường muội, cười xòa nói: "A Anh đừng nóng, chờ sau này đại ca kiếm được tiền thì sẽ mua lại con vẹt cho muội, mua loại mà so với Linh nhi của muội còn xinh đẹp hơn.


Muội cũng không cần lo lắng cho A Nam, đại ca tuyệt đối sẽ không để cho diều hâu mổ nó đâu." Hắn xem A Nam như con trai ruột thì sao có thể để bé bị thương được? Những điều cần chú ý thì hắn đã hỏi thăm Đậu chưởng quầy rõ ràng.Lục Anh vẫn còn giận dỗi, bĩu môi chạy, không muốn nhìn thấy hắn nữa.Lục Thành bất đắc dĩ.Hứa thị nhìn con diều hâu, hiếu kỳ nói: "Vậy cháu chuẩn bị đồ ăn gì cho nó? Nghe nói là phải đút thịt đúng không?"Lục Thành dạ một tiếng, cười nói: "Trong thôn có rất nhiều chuột, không lo không có thức ăn cho nó, nếu như cháu huấn luyện nó thành thục thì để nó tự ra ngoài bắt đồ ăn.""Vậy cháu phải dạy cho cẩn thận, đừng để cho nó bắt gà của nhà người ta." Hứa thị không yên tâm dặn dò, "Nghe nói diều hâu thích nhất chính là ăn thịt gà."Lục Thành vâng dạ cười cười.Sau khi dùng cơm trưa ở nhà Hứa thị, Lục Thành nóng lòng muốn trở về, đem giá chim thả vào trong xe lừa rồi đánh xe đi luôn.Đến khi xe lừa đã chạy ra khỏi cửa thành, hắn mới buông lỏng suy nghĩ của mình về Ngưng Hương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi