LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


Lưu Tiên trấn cũng khá lớn, nên tin tức này trải qua không biết bao nhiêu người, sau đó truyền tới trong tai Lục Thành đã là ba ngày sau .Lúc này Ngưng Hương đã theo Bùi Cảnh Hàn trở về phủ thành.Lục Thành đứng ở ngoài cửa viện Bùi gia, nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài.

Hà Hoa là vì ám toán một đại nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn nên mới bị bán, trong lòng hắn bất ổn, đành đi tới y quán của Lưu lang trung hỏi thăm chuyện Bùi gia."Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?" Lưu lang trung người già nhưng đầu óc không già, hồ nghi đánh giá Lục Thành một phen.Lục Thành rầu rĩ nói: "Không dối gạt ngài, ta cùng với Trương gia có chút ít giao tình, ta muốn đến Hầu phủ van xin giùm cho bọn họ.


Nghe nói bọn họ đắc tội chính là nha hoàn có đôi mắt hồ ly bên cạnh thế tử, đặc biệt đến tìm ngài để hỏi thăm, tránh cho sau khi qua đó lại tìm nhầm người"Lưu lang trung vuốt vuốt hàm râu, híp mắt nhìn mặt người trẻ tuổi, gật gật đầu nói: "Hoạn nạn gặp chân tình, ta thấy tiểu tử ngươi rất trọng tình nghĩa, nhưng ngươi nghe nhầm rồi.

Trương gia bắt nạt chính là một nha hoàn khác tên Hương gì đó, đem đôi chân của tiểu cô nương đó phỏng đến đỏ ửng, nhìn đáng thương lắm, nếu ta là thế tử ta cũng sẽ tức giận, cho nên việc này ngươi đừng xen vào, Trương gia tự làm tự chịu, chỉ có thể trách chính bọn họ."Thật sự là nàng xảy ra chuyện!Cả người Lục Thành ướt đẫm mồ hôi, giả bộ chấn động thất kinh hỏi: "Chân nàng ấy chẳng lẽ trị không hết sao?""Vậy thì không có, chỉ bị thương một chút thôi,nhưng không sao chắc giờ đã tốt hơn" Lưu lang trung thuận miệng nói, thấy có người đi tới bốc thuốc, ông hướng về phía Lục Thành khoát khoát tay, tự đi chào hỏi khách khứa.Trái tim của Lục Thành tựa như bay một vòng lên trời, đến đây mới vững vàng rơi xuống.Có thể tưởng tượng được nàng cảnh nàng chịu khổ, Lục Thành lại đau lòng không thể kiềm nén.Chạng vạng về nhà, Lục Thành bưng nước ấm đi tới mép giường trước cái ghế đẩu, thấm ướt cái khăn nhỏ giúp A Nam lau mặt.


Bây giờ đang là thời điểm tập đi của tiểu tử này, ban ngày ở trong sân đỡ tường đi quanh bốn phía, đi không yên còn có thể té ngã, bàn tay nhỏ bé chạm đất sờ cả tay chân đều đặc biệt bẩn.A Nam ngáp một cái mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mở to cặp mắt đen, tròng mắt lấp lánh nhìn phụ thân đang lau người cho mình.Lau xong tay, Lục Thành tiếp tục giúp con lau chân, A Nam giơ đôi chân trắng trẻo mập mạp của mình tặng cho phụ thân một cước, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng xuống xe ngựa lúc giẫm đôi chân mang giầy thêu ở trên ghế gỗ.

Đôi chân đó rất nhỏ, nhỏ hơn cả bàn tay của hắn.Nghĩ tới chân người yêu, đôi chân béo của A Nam trong tay tựa hồ cũng trở thành chân người yêu .Nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ béo núc ních này, hắn nhớ đến chuyện nàng bị người ta làm bỏng chân, ma xui quỷ khiến Lục Thành cúi đầu, hôn lên lòng bàn chân, ánh mắt ôn nhu.A Nam vẫn nhìn chằm chằm vào phụ thân, chưa từng gặp phụ thân thích chân của mình như vậy nha, tiểu tử đặc biệt hiếu thuận đem một chân khác cũng giơ lên, toét miệng cười hướng đến gần mặt phụ thân.Hương vị nhàn nhạt thổi qua, Lục Thành hoàn hồn, nhìn xem bàn chân thúi của thằng nhóc vẫn chưa được lau, nhu tình trong mắt không còn sót lại chút gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi