LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


"Ngươi câm miệng!" Ngưng Hương thẹn quá hoá giận, nhẹ giọng trách mắng, tức giận đến mức ngực thở phập phồng.

Nghĩ lại trước kia nàng còn cảm thấy hắn là loại người tốt, không ngờ vậy mà hắn lại định nói những chuyện vô sỉ đó trước mặt muội muội mới bảy tuổi của hắn.

Lục Thành thật nhanh nhìn lướt qua vạt áo nàng, mặc dù rất muốn nhìn nhiều hơn, nhưng vẫn quy củ dời ánh mắt đi, hắn thích nàng, lúc này do không còn cách nào khác đành phải bức bách nàng, trong lòng hắn cũng không nhẹ nhàng gì, tuy nhiên hắn cũng không hề có ý định muốn khinh bạc nàng.

Lục Thành cúi đầu nhìn xuống nhi tử đang còn ngủ say nói: "Ta đưa muội về phủ thành chính là muốn nói rõ vớimuội, chuyện này không thể nào không nói, nếu Từ cô nương không muốn để cho A Đào biết thì đưa A Nam cho muội ấy đi, chúng ta đi xa một chút nói chuyện, nếu không ta chỉ có thể tiếp tục ở đây nói ra mà thôi.

"Cặp môi đỏ mọng của Ngưng Hương nhếch lên, trừng mắt tức giận nhìn cánh đồng bằng phẳng trước mặt.

Quả nhiên, hắn muốn đưa nàng trở về là có mục đích.


Nói chuyện rõ ràng với nàng, chẳng lẽ tối hôm qua ý của nàng thể hiện vẫn còn chưa rõ hay sao?Nếu như hắn nhất định muốn nghe nàng nói lời cự tuyệt, nàng sẽ theo ý của hắn.

Hít một hơi thật sâu, Ngưng Hương nhàn nhạt đáp ứng, chờ cho Lục Thành đứng thẳng người, nàng cẩn thận đem A Nam đưa tới cho A Đào bên kia.

A Đào ngơ ngác tiếp nhận cháu trai, lại nhìn hai người bên kia, không yên tâm nói: "Đại ca và tỷ đừng đi quá xa! "Ngưng Hương đã đi đến đuôi xe chuẩn bị xuống xe, nghe nói như vậy đột nhiên trong lòng toát ra ý niệm làm cho nàng toàn thân rét run, ở đây trước không thôn xóm sau không có nhà, chỉ có một người nhưng lại là A Đào ngây thơ, nếu lỡ trong lòng Lục Thành có ý đồ xấu, nàng! Ánh mắt Ngưng Hương nhìn vào ruộng lúa ở phía bên cạnh, lại một tháng nữa vụ lúa không thể thu hoạch được, nhưng hiện tại lại xanh mơn mởn như vậy, nếu như Lục Thành đẩy nàng ngã vào bên trong ruộng lúa, A Đào sợ là sẽ không nhìn thấy bọn họ đang làm gì , sau đó Lục Thành cũng có thể tùy tiện mượn cớ lừa gạt muội muội đơn thuần của hắn.

"A Đào không có gì phải sợ, đại ca đứng ở dưới ngay gốc cây đó thôi.

" Lục Thành cũng không biết người trong lòng hắn đang nghĩ hắn thành người giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện lưu manh với cô nương đàng hoàng, chỉ vào gốc cây dương cách xe lừa khoảng ba mươi bước chân ở phía trước.

A Đào yên tâm.


Trái tim đang nhảy chồm chồm của Ngưng Hương cũng thu trở về một nửa, nhưng lúc xuống xe hai chân vẫn không khống chế được mà nhũn ra, mặt trắng bệch tới nỗi không thể trắng hơn.

Đời trước thiếu chút nữa đã bị Bùi Cảnh Hàn chiếm đoạt, Ngưng Hương sợ nhất chính là bị nam nhân ức hiếp.

Lục Thành quay đầu lại nhìn nàng, bắt gặp sắc mặt nàng có chút không hợp lý, không giống như phẫn nộ mà ngược lại giống như đang sợ hãi, hắn vừa nghi hoặc vừa cảm thấy có chút áy náy.

Giọng nói của hắn vừa rồi có phải đã quá lạnh lùng hay không?Mềm lòng, trong lúc nàng đi đến bên cạnh, Lục Thành giống như trêu chọc muội muội nói: "Chỉ nói vài câu nhẹ nhàng thôi, cũng đâu có mắng muội, sợ cái gì.

"Nghe thấy giọng nói trêu đùa của hắn, A Đào trên xe cười ha ha một tiếng, nhưng Ngưng Hương một chút cũng cười không được, khuôn mặt nhăn nhó đi tới dưới tàng cây.

Lục Thành sờ đầu muội muội, sải bước đi theo.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi