LỤC HÀO

Nghiêm Tranh Minh vừa cầm một cái khăn tơ tằm thong thả lau mộc kiếm, vừa ở bên thưởng thức các sư đệ luyện kiếm.

Các sư đệ cầm kiếm đến buồn cười, ngoại trừ Lý Quân ít nhiều có hình người ra, hai tên nhóc kia đại khái như hai con khỉ cầm gậy, múa hát tạp kỹ ở đây, sư phụ còn phải sửa lại cách cầm kiếm cho bọn nó.

Lúc thì sư phụ nói đứa này: “Mộc kiếm tuy rằng lưu tình, đao kiếm thật sẽ không có mắt, với binh đao nhất định phải cẩn thận —— Trình Tiềm không được để tay chỗ lưỡi kiếm, mười ngón tay nối với tim đó con biết không?”

Lúc thì sư phụ nói đứa kia: “Đông Hải có kiếm nặng ba trăm cân, mới phải cầm bằng hai tay, tiểu Uyên, ta thấy con không phải đang luyện kiếm mà sang đập sắt rồi.”

Khi thì chạy đông chạy tây để ngăn tên Lý Quân thích đâm bị thóc chọc bị gạo kia: “Không được giỡn, không được giỡn, trời ơi, coi chừng trúng mắt!”

… Nói “khó coi” đã là coi trọng mấy đứa nhóc này.

Ánh mắt Nghiêm thiếu gia lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Trình Tiềm, nhìn nó đến mấy lần.

Đối với chuyện quần là áo lụa của mình y biết rất rõ, nhưng cho rằng quần là áo lụa một không thương thiên, hai chẳng hại lý, cũng chẳng phiền hà ai, vì vậy mà an tâm thoải mái, chưa từng hối cải, theo thời gian còn tệ hại hơn.

Song song, Nghiêm thiếu gia cũng thừa nhận, mình có chút nông cạn —— y vô cùng hiểu rõ chính mình, biết mình cho dù là “Học thức” hay “Nhân phẩm”, cơ bản đều không có. Ngay cả y cũng không có hai thứ này, cũng không khắc khe đòi hỏi người khác phải có, bởi vậy Nghiêm Tranh Minh đối với chuyện yêu ghét một người, dĩ nhiên chỉ có nước “xem mặt” mà thôi.

Dựa theo tiêu chuẩn này, loại phẩm cấp như Hàn Uyên, trong mắt y thuộc loại tội ác tày trời.

“Nhìn người xem mặt” là nguyên tắc đối nhân xử thế hàng đầu của Nghiêm Tranh Minh, lần này, y chỉ có chấp nhận hai người ngoại lệ: Một là sư phụ, một là Lý Quân.

Ngay cả sư phụ trông vẻ tội ác chồng chất, nhưng Nghiêm thiếu gia đã theo ông tu hành tám năm, cơ hồ được ông nuông chiều mà lớn lên, cảm tình thân thiết, nên có thể tha thứ điểm này.

Còn Lý Quân… cho dù Lý Quân bộ dáng ăn mặc nghiêm chỉnh, Nghiêm Tranh Minh vẫn quyết định không đội trời chung với gã, vì tên này rất đáng ghét.

Về phần Trình Tiềm, Nghiêm Tranh Minh rất vừa mắt nó, nếu không làm gì có chuyện cây vạn tuế ra hoa vừa gặp đã cho nó kẹo ăn  —— đáng tiếc tam sư đệ của y không cảm kích.

Tất nhiên sự vừa mắt này không nhiều, dù sao Trình Triềm vẫn còn nhỏ, sau này là đẹp hay xấu cũng chưa biết chừng, chưa đủ để khiến Nghiêm thiếu gia có hứng nhìn một thằng nhóc múa may côn gỗ.

Sư phụ bận chăn các sư đệ đang nhốn nháo chạy trong sân, Nghiêm Tranh Minh vô công rồi nghề cầm mộc kiếm, ở một bên suy nghĩ về tiến độ dậm chân tại chỗ của mình.

Nghiêm Tranh Minh theo sư phụ luyện kiếm đã sắp tám năm, Phù Dao mộc kiếm mới miễn cưỡng luyện đến thức thứ ba.

Tuy bị sư phụ khoa chân múa tay như mấy người già tập ngũ cầm hí, nhưng kiếm pháp của y không hề buồn cười đến vậy. (Ngũ cầm hí bài tập dưỡng sinh kiện thân truyền thống TQ)

Nghiêm Tranh Minh nào phải nhóc ăn mày Hàn Uyên vô tri, trước khi vào phái Phù Dao, người nhà từng mời một sư phụ đến dạy kiếm thuật cho y, dù cho y học nghệ không tinh, cũng chưa đến nỗi mù quáng.

Phù Dao mộc kiếm có tổng cộng năm thức, theo thứ tự là “Bằng trình vạn lý”, “Thượng hạ cầu tác”, “Sự dữ nguyện vi”, “Thịnh cực nhi suy”, và “Phản phác quy chân”, mỗi một thức có hai mươi lăm chiêu, đếm không hết biến hoá bên trong. Mấy năm nay tuổi tác lớn dần, có đôi khi Nghiêm Tranh Minh hầu như thấy rằng bộ kiếm pháp này bao quát cả thiên địa vạn vật, cứ mỗi lần ngẫm nghĩ sẽ thấy có thể triển khai vô số khả năng.

Những điều này sư phụ chưa từng giảng giải, Mộc Xuân cả ngày chỉ biết run run rẩy rẩy khoa tay múa chân mấy chiêu cơ bản, còn lại đều phải tự lĩnh ngộ.

Ba lần bốn lượt, Nghiêm Tranh Minh muốn hỏi vì sao ông không chịu giảng giải những tinh diệu trong kiếm chiêu này, lần nào cũng bị lão chồn giả ngây giả dại bưng bít cho qua.

Nghiêm Tranh Minh suy nghĩ một lát, đứng lên, thử đánh thức thứ ba “Sự dữ nguyện vi” một lần.

Kể ra chẳng vẻ vang gì, may mà y không theo đuổi văn thành, chẳng màng võ tựu, thái độ làm người lười biếng, nhưng mắc kẹt ở thức này tận hai năm, ít nhiều cũng thấy hổ thẹn.

Một thức “Sự dữ nguyện vi” này chẳng biết ai đặt tên mà hợp như vậy, sửa đi sửa lại chẳng biết mình vướng ở đâu, cứ thấy phần đùi vặn vẹo không mấy tự nhiên không thể đánh từng chiêu trơn tru. (tên chiêu có nghĩa không như mong muốn)

Nghiêm Tranh Minh luyện một nửa thì dừng, dựng thẳng mày nhìn chằm chằm mộc kiếm.

Các đạo đồng và thị nữ ở một bên bày thế chờ sẵn vội vàng gọi nhau chạy lên, quạt rồi quạt, lau mồ hôi rồi lau mồ hôi.

Đáng tiếc lần vỗ mông ngựa này không thành, thiếu gia luyện kiếm gặp phải bình cảnh, vốn đang bực bội trong lòng bị đám ngu xuẩn này quấy nhiễu càng khó nắm bắt một tia linh cảm như ẩn như hiện trong lòng.

Y vung tay lên, thô bạo quát dẹp đường: “Tránh hết đi, đừng có ở đây cản trở! Sau này khi ta luyện kiếm các ngươi không được phép qua đây!”

Thị nữ tiểu Ngọc Nhi rụt rè hỏi: “Thiếu gia, đây là quy tắc mới phải không?”

Lời này có ý gì? Chỉ bởi Nghiêm thiếu gia nhàn rỗi không có gì làm, cố tình kiếm chuyện nên lập ra rất nhiều “quy tắc” —— ví dụ như y phục và giày phải cùng màu, khi nào thì chải đầu cho y, bàn trong thư phòng một ngày lau mấy bận, tảng sáng ngủ dậy phải uống một chén trà lạnh thật ngon bằng không sẽ không mở miệng… vân vân, nhiều quá liệt kê không hết, tất cả đều do một mình y nghĩ ra.

Đổi lại một đầu óc không tốt sợ rằng sẽ không nhớ nổi, lão hoàng đế e cũng không có nhiều thói xấu như y.

Sắc mặt Nghiêm thiếu gia còn chưa hoà hoãn mấy, môi trên vừa đụng môi dưới, một cái quy tắc mới lập tức ra lò: “Sau này khi ta luyện kiếm, không gọi các ngươi, không được phép tự tiện qua đây, mất mặt.”

Trình Tiềm chẳng may nghe được câu này bị làm cho kinh hãi, không ngờ tới đại sư huynh vẫn còn biết cái gì gọi là “Mất mặt”.

Mộc Xuân chân nhân dẫn Trình Tiềm ở bên cạnh vội ho một tiếng, gọi to: “Đồ nhi.”

Nghiên Tranh Minh vừa quay đầu lại, ánh mắt đã rơi xuống người Trình Tiềm. Đứa nhóc này không thèm nhìn thẳng y, rõ ràng làm bộ tiểu gia chưa thấy qua cảnh đời, cúi đầu “e lệ”, nhắm mắt theo đuôi sau lưng sư phụ.

… Dưới vẻ “e lệ” người ta nhìn không thấy là sự chế nhạo môn phái có quá nhiều quái gở.

Mộc Xuân chỉ vào Trình Tiềm nói: “Nhị sư đệ của con một mình trông nom không xuể, con chỉ điểm cho tam sư đệ chút đi.”

Lý Quân nào chỉ trông nom không xuể, gã sắp dẫn Hàn Uyên leo lên mái nhà gỡ ngói rồi.

Nghiêm Tranh Minh còn chưa hiểu rõ được kiếm chiêu của mình, không có tâm trạng đi chỉ người khác, nghe vậy chẳng buồn che giấu mà nhíu mi một cái, được thương mà kiêu chỉa về phía sư phụ một bụng bực dọc không nhịn nổi.

Không ngờ Trình Tiềm còn bực dọc hơn cả y, nó không rõ vì sao sư phụ không chịu tự mình chỉ điểm nó. Đại sư huynh có thể làm cái gì?

Dạy nó soi gương làm sao để lộ ra mũi cao sao?

Bất quá Nghiêm Tranh Minh cũng không làm mất mặt sư phụ trước sư đệ, y đè nén cảm giác muốn buột miệng nói ra dị nghị, nhẫn nhịn hỏi: “Sư phụ, thức “Sự dữ nguyện vi” này của con hình như luôn có chỗ không đúng.”

Mộc Xuân chân nhân vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Không đúng chỗ nào?”

Chỗ nào cũng không đúng, cả người không thông thuận, luyện một thức này, Nghiêm Tranh Minh cảm thấy trong người giống như sông Trường Giang với Hoàng Hà chảy ngược nhau vậy, trầy trật vô cùng.

Mặc dù trong lòng y hiểu rõ, ngoài miệng lại không diễn tả được cảm giác huyền diệu của bản thân, có cả ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng, Nghiêm Tranh Minh như bị cái gì nhập mà bật thốt lên: “Hình như là… Nhìn không đẹp.”

Trình Tiềm thờ ơ lạnh nhạt lần thứ hai xác nhận, đại sư huynh này chính là một tên bất tài lắm tiền nhiều của.

Sư phụ tươi cười niềm nở mà đưa đẩy, nói: “Dục tốc bất đạt, một thức này con cứ đợi thêm một thời gian đi.”

Mộc Xuân chân nhân vĩnh viễn trưng cái đức hạnh này, lão sư phụ vô tích sự, mặc kệ đồ đệ hỏi vấn đề gì, ông không bao giờ trả lời trực tiếp, mà phải cao thâm khó hiểu nhạt nhẽo nói nhảm một đoạn.

Nghiêm Tranh Minh tuy đã thành thói quen với chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được mà vờ làm nũng hỏi tới: “Đợi đến khi nào?”

Mộc Xuân chân nhân dịu dàng nói: “Đợi con cao thêm vài tấc nữa đi.”

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Lười nhác như y, một tháng vậy mà cũng có mấy ngày muốn khi sư diệt tổ.

Nói xong, Mộc Xuân đàng hoàng ném Trình Tiềm cho “bảo vật trấn phái” của bản môn, thản nhiên trở lại trong đình uống trà.

Phái Phù Dao đều quán triệt truyền thống cổ xưa “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân”, ông sư phụ gầy như que củi này không chịu lộ ra chút chân tài thực học nào, luôn chỉ cho bọn họ một cái khung lớn, bên trong khung viết cái gì, ông đều mặc kệ.

Nghiêm Tranh Minh phiền muộn liếc mắt nhìn tam sư đệ mặt mày nghiêm nghị, cũng chẳng có gì để nói với thằng nhóc này, tuỳ tiện tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống, tựa vào một bên bàn đá chẳng có khuôn phép gì. Một đạo đồng lại gần, dùng hai tay nâng mộc kiếm của y, dùng lụa trắng lau chùi cẩn thận.

E rằng đạo đồng này lau mặt mình còn không có dịu dàng yêu quý đến như vậy.

Sau đó, vốn Nghiêm thiếu gia đã ngồi xuống cũng không biết vì lý do gì mà đứng lên như xác chết vùng dậy.

Chỉ thấy đôi chân mày thon dài của y nhíu lại, ánh mắt không vui thoáng nhìn qua tiểu Ngọc Nhi bên cạnh, rồi lại không chịu lên tiếng nhắc nhở, khiến tiểu cô nương kia mặt mày trắng bệch, luống cuống đến suýt khóc.

Cuối cùng, Tuyết Thanh đứng bên cạnh Trình Tiềm nhìn không nổi, nhẹ giọng chỉ điểm: “Trên đá lạnh.”

Lúc này tiểu Ngọc Nhi mới nhớ ra, chính mình vừa để cho thiên kim thiếu gia của bọn họ trực tiếp ngồi trên băng ghế đá, khiến lão nhân gia bị lạnh!

Nàng vội vã làm điệu bộ có chết vạn lần cũng chưa đền hết tội, khóc sướt mướt bước lên, ra tay như điện, lót cho thiếu gia ba tầng đệm.

Bấy giờ Nghiêm Tranh Minh mới trừng mắt với nàng, bất mãn ngồi xuống, uể oải hất cằm với Trình Tiềm: “Ngươi luyện đi, ta nhìn, chỗ nào không hiểu thì hỏi.”

Trình Tiềm trực tiếp xem đại sư huynh như một đống khí bẩn ngại nhìn thấy, ngay cả trả lời cũng không muốn nói, hạ quyết tâm không để ý đến y, chuyên tâm vào thanh mộc kiếm của mình.

Trình Tiềm từ nhỏ đã leo cây nghe trộm, khi đó nó chẳng có sách vở gì cả, càng không thể mở miệng hỏi, nhờ vậy luyện được tuyệt kỹ xem qua là nhớ.

Sư phụ biểu diễn thanh tịch hoà hoãn như vậy, Trình Tiềm bắt đầu nhớ lại, từng cái giở tay nhấc chân của Mộc Xuân chân nhân đều bày ra trong đầu nó.

Toàn bộ đều là trí nhớ, nó cẩn thận bắt chước động tác run rẩy của sư phụ, đồng thời so sánh động tác của mình với trí nhớ nhằm tự sửa cho chính mình, để tránh cho tên chỉ giỏi nói miệng chỉnh sửa.

Năng lực bắt chước như vậy, ngay cả khỉ nhìn cũng phải tự ti mặc cảm, Nghiêm Tranh Minh lúc đầu còn không thèm đếm xỉa tới, dần dà, ánh mắt của y chậm rãi chăm chú nhìn Trình Tiềm —— tên nhóc con này có thể luyện mấy chiêu trong thức thứ nhất này theo khẩu quyết của sư phụ.

Sau khi luyện những chiêu thức chậm rãi của sư phụ vài lần, đợi đến lúc thấy quen rồi, ánh mắt của nó đột nhiên mạnh mẽ lên, Nghiêm Tranh Minh không tự chủ mà đặt chén trà trong tay xuống —— y phát hiện cổ tinh thần khí nơi mũi kiếm này rất quen thuộc, tên nhóc này đang bắt chước Lý Quân!

Dù sao Trình Tiềm chỉ là bắt chước, vả lại tuổi tác còn nhỏ, khí lực không đủ, không có sự liều lĩnh trong nhuệ khí thiếu niên như Lý Quân, thế nhưng cổ tinh thần khí một khi thêm vào, mộc kiếm trong tay nó nhất thời thay đổi —— lúc đầu giống như một trang giấy trên mặt đất, lúc này lại từ từ nổi lên, thành một hình lập thể!

Hình dáng này còn mơ hồ lắm, chưa kể kiếm của Trình Tiềm không thể so sánh với Lý Quân, cho dù chiêu thức cơ bản có chính xác hay không, cũng cần phải bàn lại.

Nhưng trong nháy mắt đó Nghiêm Tranh Minh đã tìm ra một cái gì, y cảm thấy mình vừa nhìn thấy kiếm ý của Phù Dao mộc kiếm.

Kiếm ý không phải là đào trên cây, cá trong nước, không có công phu mấy thập niên, không có cảnh giới người kiếm hợp nhất, thì không thể nào ngưng tụ ra kiếm ý —— về phần Trình Tiềm, nhãi con này không thể nào khoa tay múa chân ra “kiếm ý” cái gì, nó có thể cầm chắc kiếm mà không đâm phải chân mình đã là tốt rồi.

Thế nhưng một thức “Bằng trình vạn lý” này, vô cùng thích hợp với lòng người thiếu niên mới bước chân vào tiên môn, Nghiêm Tranh Minh nhớ lại năm đó khi mình nhìn thấy phù chú khắp núi thì cảm thấy mới mẻ, hiếu kỳ, không ngừng tưởng tượng về tương lai…

Có thể đó không phải là “kiếm ý”, mà là cảnh giới hoà hợp giữa Phù Dao mộc kiếm và lòng của người cầm kiếm, là kiếm pháp dẫn dắt người cầm kiếm.

Nghiêm Tranh Minh đột ngột đứng dậy, y đứng ngoài quan sát kiếm của Trình Tiềm, cơ duyên xảo hợp mà chạm được vào thứ trước đây mình nghĩ thế nào cũng không ra —— kiếm pháp thiên biến vạn hoá nhìn không thấy sờ không được, cùng với việc vì sao sư phụ chưa bao giờ giải thích —— bởi vì… bản thân kiếm pháp này là sống.

Vì sao từ lúc bắt đầu thức thứ hai “Thượng hạ cầu tác”, Nghiêm Tranh Minh đã có cảm giác mình lực bất tòng tâm, đến thức thứ ba “Sự dữ nguyện vi” càng khó mà tiếp tục —— bởi vì y không biết tư vị thượng hạ cầu tác* là gì, cũng không hiểu cái gì là sự dữ nguyện vi.

Mộc kiếm đã không còn cách nào dẫn dắt y.

(*) câu gốc vốn là “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác” trong “Ly tao” của Khuất Nguyên, ý nói con đường truy cầu chân lý đường dài, xa xăm, nhưng mà vẫn phải tận lực bất khuất mà theo đuổi đến cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi