LỤC SĨ QUAN CÓ MỘT CẬU VỢ NHỎ


Lục Tranh một đường ôm Thẩm Thần đi đến phòng y tế, trên đường có không ít người tò mò mà đánh giá, Lục Tranh mặt không cảm xúc, ngược lại là Thẩm Thần, nếu trên mặt không có vết bùn che đậy thì xác định chắc chắn mọi người sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Cuối cùng cũng đến phòng y tế, Lục Tranh buông Thẩm Thần xuống, bác sĩ quân y đi theo tới.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngã xuống bùn, bị trật chân." Lục Tranh đem Thẩm Thần ngồi trên ghế, nói: "Chân nào?"
"Trái..."
Lục Tranh "ừ" một tiếng, quỳ gối ngồi xổm xuống, vươn tay muốn cởi giày giúp Thẩm Thần.
"Á! Để em tự cởi."
"Yên lặng." Lục Tranh nghiêm túc mà nhìn cậu một cái, Thẩm Thần từ nhỏ đã sợ vẻ mặt này của anh, lập tức im lặng.

Lục Tranh thấy cậu ngoan ngoãn ngồi yên, thật cẩn thận cởi tất giày ra, sau đó vén ống quần của cậu lên.
Giày và ống quần đều dính đầy bùn, duy chỉ lộ ra chân trái sạch sẽ trắng nõn, không có chút hạt bụi nào.

Ánh mắt Lục Tranh hơi ngưng động lại, sau đó duỗi tay ra cầm chân cậu: "Sưng lên rồi."
Bác sĩ quân y ở bên cạnh ngồi xổm xuống nhìn: "Cũng may, không quá nghiêm trọng.

Tôi đi lấy thuốc bôi lên một chút."
"Được, cám ơn anh."
Bác sĩ quân y đi ra ngoài, Lục Tranh buông lỏng tay ra, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Đột nhiên nhảy xuống bùn làm cái gì"
Thẩm Thần nghe vậy nhẹ giọng nói: "Chỗ đó, vị trí rất tốt..."
"Tốt thì sớm phải chuẩn bị một chút, nào có như em đột nhiên nhảy xuống như vậy?" Lục Tranh mà nghiêm túc lên thật sự rất đáng sợ, giọng nói đó, sắc mặt đó, những binh lính ở khu huấn luyện ngoài kia cũng phải đổ mồ hôi lạnh, huống chi là Thẩm Thần.
"Em, em đột nhiên nghĩ ra, cảm thấy không thể lãng phí cơ hội này." Nói xong, Thẩm Thần khẽ trộm nhìn anh một cái: "Anh đừng tức giận."
Lục Tranh bị cậu nhìn như vậy, cơn giận cũng không thể nào bộc phát được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Chụp thì chụp, nhớ chú ý an toàn một chút."
Thẩm Thần thấy thần sắc anh có vẻ dịu đi, vội vàng nói: "Vâng!"
Bác sĩ đi vào, cầm thuốc bôi cho Thẩm Thần.

Đúng lúc này, cả đoàn nhóm Hách Kiệt nghe tin mà đi đến.
"Thẩm Thần!"
Thẩm Thần nhìn lên liền thấy mọi người cùng đi đến, nhất thời cậu cảm thấy rất xấu hổ: "Thầy Hách!"

Hách Kiệt nhíu mày: "Sao lại bị thương như thế này, cậu không sao chứ?"
Thẩm Thần nói: "Không sao không có việc gì, tôi có thể tiếp tục."
"Em không thể tiếp tục." Lục Tranh đột nhiên tiếp lời.
Hách Kiệt đã sớm chú ý đến Lục Tranh, nghe anh đột nhiên lên tiếng, nhân tiện nói: "Đã làm phiền anh đưa cậu ấy đến đây rồi."
"Không cần, bị thương ở trong doanh trại chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm."
Lục Tranh đứng dậy, cúi đầu nhìn Thẩm Thần: "Tạm thời không được đi lại, nghe rõ không?"
Ngữ khí mệnh lệnh, nhưng trong đó ẩn chứa đầy sự quan tâm thân thuộc, Hách Kiệt, Mục An Thâm và nhóm người trong đoàn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn hai người, trong mắt đều là sự nghi hoặc.

Mà giờ phút này Thẩm Thần không nghĩ nhiều như vậy, cậu vẫn luôn lo lắng cái tính khí xấu cùng nghiêm khắc của Hách Kiệt sẽ cảm thấy cậu làm chậm trễ công việc, lại không dám làm trái lời Lục Tranh, hai mâu thuẫn khiến cậu cũng thật rối rắm.
Cậu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Tranh, nhưng người nào đó hoàn toàn lơ đi cậu.

Không để ý chính là không để ý!
"Thẩm Thần!" Hách Kiệt đột nhiên nói: "Tôi thấy buổi chiều cậu nên nghỉ ngơi đi, tôi mới vừa xem những thước phim cậu chụp, rất tốt, tiếp theo cũng không còn cảnh chụp nhiều, để tôi đi là được rồi."
"Thật sao!" Thẩm Thần vui vẻ nhìn Hách Kiệt: "Ý của thầy là em chụp rất tốt sao?"
"Cũng không tệ." Hách Kiệt nói: "Có nhiều tấm rất thích hợp."
"Cám ơn thầy Hách!"
"Nhưng tình hình bây giờ....Mục An Thâm, cậu cùng Tiểu Thiết hai người dìu cậu ấy về ký túc xá đi, cả người dính đầy bùn cũng cần phải tắm rửa."
"Được."
Lục Tranh thấy Thẩm Thần có người giúp đỡ, liền rời đi.
Trên đường trở về ký túc xá, Mục An Thâm hỏi: "Thẩm Thần, cậu biết vị sĩ quan kia à?"
Thẩm Thần chưa kịp trả lời lại, nhân viên hậu kỳ Tiểu Thiết ở bên phải dìu cậu vẻ mặt hóng chuyện: "Đúng vậy đúng vậy, anh ta thế mà lại tự mình đưa cậu đi phòng y tế, còn nữa, ngữ khí vừa rồi của anh ta, tôi cảm thấy có chút mờ ám."
Thẩm Thần không muốn gây ảnh hưởng gì đến Lục Tranh, nhưng đồng nghiệp cũng đã nói như vậy cậu cũng không thể nói dối: "Có quen."
Tiểu Thiết: "Quả nhiên! Hai người là quan hệ gì vậy"
"Không thân."
"A..."
"Là...hàng xóm."
Tiểu Thiết: "Wow, thật là hâm mộ cậu quá a..., có hàng xóm soái như vậy."
Mục An Thâm cười một tiếng: "Tôi nói mà, cậu làm sao có thể quen biết người như vậy được."
Ngày hôm sau, Thẩm Thần bởi vì chân bị thương chỉ có thể cùng Tiểu Thiết ở ký túc xá xử lý ảnh chụp ngày hôm qua.


Hơn ba giờ chiều, đội nhiếp ảnh thu dọn đồ đạc rời đi.

Trên đường, Hách Kiệt vừa mở máy tính xem ảnh chụp vừa nói: "Thẩm Thần, trước tiên sẽ đưa cậu về trường học."
Thẩm Thần: "Thầy Hách, tự em có thể trở về."
"Không cần, dù sao cũng tiện đường." Có vẻ lúc này tâm tình Hách Kiệt không tồi: "Ngày hôm qua nhóm bọn cậu chụp ảnh rất tốt, nhất là hai tấm ảnh ở vũng bùn lầy, kết cấu, sắc thái, màu sắc, ánh sáng.....Tôi rất hài lòng."
Có thể được Hách Kiệt khen ngợi quả thực so với lên trời còn khó hơn, Thẩm Thần rất vui mừng, liên tục nói cám ơn.
Mà so với Thẩm Thần lúc này, Mục An Thâm không may mắn như vậy, suốt đoạn đường cậu ta bị mắng cả buổi, cậu ta đã theo Hách Kiệt được một khoảng thời gian, hơn nữa thời gian học chụp ảnh cũng dài hơn Thẩm Thần, nhưng độ mẫn cảm với ống kính của cậu ta vẫn không đạt được yêu cầu của Hách Kiệt.

Có lẽ lời nói của Hách Kiệt quá khiêm khắc, bầu không khí trong xe ngưng đọng lại, Thẩm Thần cũng không dám lộ ra một chút thần sắc vui mừng, sợ Mục An Thâm nhìn thấy sẽ cho rằng cậu đang cười nhạo cậu ta.
Sau đó, rốt cuộc cũng đến trường học.

Chân Thẩm Thần kỳ thật không quá nghiêm trọng, đi đường cũng không có vấn đề gì.

Sắp đến giờ cơm chiều, cậu nhận được điện thoại của Tống Từ.
"Nghe Trúc Lan Khuê nói cậu bị thương"
Thẩm Thần: "Chỉ là vết thương nhỏ không quá nghiêm trọng, đừng nghe cậu ấy nói bậy."
"Vậy là tốt rồi." Tống Từ thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Thiếu chút nữa đã mang hoa quả đến thăm cậu, cũng may là không sao."
Thẩm Thần: "Cám ơn."
Tống Từ: "Đang đứng dưới ký túc xá của cậu, tớ còn chưa ăn cơm, cậu không định mời khách à?"
Từ sau khi Tống Từ thổ lộ với cậu, Thẩm Thần có chút không được tự nhiên, nhưng về sau Tống Từ rất ít khi tìm đến cậu.

Thế nhưng hôm nay cậu ấy lại đến trường gặp cậu, Thẩm Thần có chút bất ngờ.

Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui sướng, cậu cùng Trúc Lan Khuê và Tống Từ cùng nhau lớn lên, hai người bọn họ là bạn tốt của cậu, trong lòng cậu hết thảy hy vọng có thể trở về như trước kia.
"Cậu đợi một lát." Thẩm Thần vội thay giày, từ ký túc xá đi xuống.
Đã lâu rồi không gặp, Tống Từ có chút thay đổi.

Từ sơ trung đến đại học, Thẩm Thần coi như cũng nhìn Tống Từ lớn lên.


Khi còn bé ngũ quan cậu không tệ, hiện giờ trưởng thành rồi khí chất quả thật không vừa.
"Tống Từ." Thẩm Thần đi đến vỗ vỗ vai cậu.
Tống Từ đưa mắt nhìn chân cậu, sau đó nói: "Về sau cẩn thận một chút."
"Biết rồi." Thẩm Thần cười cười nói: "Lần này là ngoài ý muốn."
Tống Từ lại nhìn cậu một cái, vừa muốn mở miệng đã bị Thẩm Thần ngắt: "Được rồi, cậu cũng đừng giống như Lan Khuê nói mãi như vậy, tớ đói bụng, cùng đi ăn cơm."
Tống Từ đành phải ngậm miệng, dời đề tài: "Cơm thịt nướng ở căn tin trường cậu ngon lắm phải không."
Thẩm Thần: "Sao cậu biết?"
Tống Từ hừ hừ: "Chẳng phải nổi danh khắp nơi sao."
"Đi thôi, mời cậu ăn cơm thịt nướng."
Hai người liền đi đến căn tin, Thẩm Thần lấy phiếu mua hai suất cơm, cùng Tống Từ mỗi người một phần đi đến bàn ăn.

Không nghĩ đến, mới vừa ngồi xuống đã gặp người quen.
"Thẩm Thần, em cũng ở đây." Tạ Hoài Tư vừa lúc cầm khay cơm đi tới: "Đây chính là?"
"A đây là bạn của em, cậu ấy là Tống Từ." Thẩm Thần sau khi nói xong liền nhìn về phía Tống Từ: "Tống Từ, đây là học trưởng Tạ Hoài Tư."
"À Trúc Lan Khuê đã nói qua." Tống Từ hơi nhếch miệng: "Cũng là học trưởng trong câu lạc bộ chụp ảnh của cậu, đúng không"
Thẩm Thần hơi sửng sốt: "Lan Khuê đã nói cho cậu sao?"
"Ừ." Tống Từ đặt khay cơm xuống: "Nếu học trưởng không ngại, có thể cùng nhau ăn cơm."
Tạ Hoài Tư nhìn Thẩm Thần: "Được."
Ba người ngồi xuống, Tống Từ cùng Tạ Hoài Tư câu có câu không mà trò chuyện, đề tài của hai người đều nói về Thẩm Thần, Tống Từ không biết là như cố ý hay vô ý mà luôn nhắc đến Thẩm Thần lúc còn nhỏ.

Còn bày ra bộ dáng như thể: "Tôi rất hiểu Thẩm Thần."
Dần dần, Tạ Hoài Tư cũng nhận ra chút gì đó.
Thẩm Thần ở bên yên lặng mà ăn cơm, cảm thấy có chút xấu hổ.

Thẩm Thần đặt đũa xuống nói: "Cái đó, đều đã ăn xong rồi, tớ dẫn cậu ra cổng trường."
Tạ Hoài Tư: "Anh đi cùng em."
Thẩm Thần: "Không cần không cần, mình em tiễn cậu ấy được rồi."
Tạ Hoài Tư: "Không có việc gì...., dù sao anh và Tống Từ...!Nhất kiến như cố." (Vừa gặp đã thân.)
Hừ, mẹ nó còn nhất kiến như cố.
Tống Tư trong lòng cười lạnh một tiếng: "Nếu học trưởng Tạ đã nói như thế, vậy cùng đi."
Thẩm Thần: "......"
Ba người sóng vai nhau cùng đi về phía cổng trưởng, Thẩm Thần đi ở giữa, tạo thành chữ lõm*
* (chữ lõm: 凹).

"Lần sau nhớ cẩn thận một chút, đừng vì chụp ảnh mà đến mạng cũng không cần.

Chân của cậu còn có thể ngã được bao nhiêu lần nữa đây." Tống Từ lại bắt đầu lải nhải.
Thẩm Thần: "Được rồi, tớ biết rồi, chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Tạ Hoài Tư: "Em bị thương?"
Thẩm Thần: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."
Tống Từ: "Bị thương, chuyện này, Học trưởng Tạ không biết sao?"
Thẩm Thần: "......"
Tạ Hoài Tư có chút xấu hổ: "Sao em không nói với anh?"
Thẩm Thần: "Cũng không phải chuyện gì lớn, anh xem không phải em vẫn đi lại được đấy sao."
Tạ Hoài Tư: "Về sau dù là vết thương nhỏ cũng phải nói với anh."
Tống Từ thở dài, thân hình cao lớn đưa tay khẽ vỗ một cái lên đầu Thẩm Thần: "Cậu từ nhỏ vẫn luôn như vậy, chuyện gì không vui vẫn giữ mãi trong lòng,.....Muốn cậu ấy tâm sự với người khác, học trưởng Tạ, nếu không thân quen nhiều năm thì khó lắm."
Khó khăn lắm mới đi đến cổng trường học, Thẩm Thần nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Nhưng ngay lúc này, trên đường lớn đột nhiên có một chiếc xe quẹo vào, Thẩm Thần cảm thấy có chút quen mắt nhưng không để ý nhiều.

Cho đến khi chiếc xe đó dừng lại trước mặt ba người.

Thẩm Thần ngây ngốc nhìn cửa xe từ từ mở ra, chợt nhớ ra hình như cậu đã thấy chiếc xe này trong gara ở nhà thì phải?
"Thẩm Thần." Một người từ vị trí ghế lái đi đến, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ.
Thẩm Thần: "Sao anh lại?"
Lục Tranh đưa mắt nhìn hai người bên cạnh, nhấc chân đi lên trước: "Không phải chân còn chưa khỏi sao, tại sao còn đi lại khắp nơi như thế này"
Thẩm Thần: "Không sao, vẫn có thể đi được."
Lục Tranh nhăn đôi mày nhìn về phía Tống Từ: "Cậu cũng ở đây."
Tống Từ nhìn anh gật gật đầu, trạng thái ở trước mặt Tạ Hoài Tư ban nãy đã không còn, mím môi, sắc mặt không tốt lắm.
Tạ Hoài Tư: "Đây chắc là người lần trước, là bạn của em..."
Lục Tranh đưa tay ra trước mặt anh ta: "Lục Tranh."
Tạ Hoài Tư vội bắt tay anh: "Tôi là Tạ Hoài Tư, chào anh."
Lục Tranh: "Biết."
Không biết có phải do tâm lý hay không, Thẩm Thần cảm thấy bầu không khí lúc này càng quỷ dị.
Nên đi thì không đi, không nên tới thì lại tới.
Tạ Hoài Tư: "Lục tiên sinh đến đây làm gì vậy?"
Lục Tranh bình tĩnh mà nhìn Thẩm Thần một cái: "Tôi đến để đưa em ấy về nhà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi