「Càng trưởng thành tôi càng thích những việc có kết quả và những người nói được làm được」
Chương 30: Chiếc thẻ cũ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Chỉ là đối mặt nhau mà ánh mắt của Tống phu nhân đã khiến cả người Ninh Lập Hạ mất tự nhiên, bởi vì ba cô và ba của Tống Nhã Nhu từng hợp tác nhiều năm, trong ký ức của cô, Tống phu nhân ôn nhu hiền thục là một vị trưởng bối hòa ái dễ gần.
"Đến khu vui chơi hẹn hò, hai người đúng là có tâm hồn trẻ thơ." Tống Nhã Nhu cười xinh đẹp nói, "Nếu không phải vì đồng ý với đứa cháu trai nhỏ của chị họ thì chị cũng không đến cái chỗ ồn ào đau hết cả đầu này đâu."
Ninh Lập Hạ biết người lớn hai nhà Tưởng - Tống vẫn luôn có ý tác thành cho hai người họ, nghe đến hai chữ "hẹn hò" thì vội giải thích: "Tưởng Thiệu Chinh mang vài món đồ cho em, vốn cũng đã định về rồi, tự nhiên em nhìn thấy chỗ này mới nổi hứng kéo anh ấy đến, chơi xong thì hối hận rồi, sợ muốn chết luôn."
Trong số những người quen cũ, ngoài Đường Duệ Trạch và Tưởng Thiệu Chinh thì chỉ có Tống Nhã Nhu là vẫn thân thiết với cô như xưa. Vì thế nên dù không thể có thiện cảm nổi thì Ninh Lập Hạ cũng không muốn phá vỡ tình trạng cân bằng trước mắt, càng không muốn cản trở nhân duyên của người ta.
Vì thế, sau khi tạm biệt mẹ con họ Tống, cô lập tức hỏi Tưởng Thiệu Chinh: "Sợ là Tống Nhã Nhu hiểu nhầm gì đó rồi? Anh có cần quay về giải thích không?"
"Sao anh phải giải thích?"
"Hai người không phải..."
"Người hiểu nhầm là em mới đúng. Hai vị phu nhân nhàn rỗi không có việc gì làm mới nghĩ đến mấy chuyện vô bổ, hại anh bây giờ nhìn thấy Tống Nhã Nhu là khó xử, hận không thể trốn đi, chắc cậu ấy cũng chẳng khá hơn là bao đâu."
"Thật ra nhìn hai người rất hợp đôi đó." Một câu nói này đúng là xuất phát từ tận đáy lòng.
"Em thật mong anh và Tống Nhã Nhu đến với nhau?"
"Không liên quan đến em nha, em mong với không mong gì chứ." Ninh Lập Hạ sợ bị hắn nhìn thấu, chỉ có thể cười cười che lấp suy nghĩ thật sự trong lòng.
Thấy Tưởng Thiệu Chinh và Ninh Lập Hạ đã đi xa, Tống phu nhân lúc này mới hừ lạnh một tiếng nói: "Đàn ông đều là đám vô lương tâm, mẹ còn nằm trong bệnh viện mà đã có tâm trạng đi chơi với kẻ đầu xỏ, còn cười cười nói nói thế kia."
"Dì Vương thật ra rất tốt, không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, có lẽ dì ấy muốn khiến Tưởng Thiệu Chinh hổ thẹn mà thôi."
"Mẹ biết. Con tưởng ai cũng đơn thuần như con à? Cả ngày chỉ biết chúi mũi vào sách vở, đến cả con gái của tội phạm bỏ trốn cũng không đấu lại!"
"Mẹ!" Tống Nhã Nhu biến sắc, nắm chặt tay của cháu trai.
"Học thế học nữa thì có tác dụng gì! Phụ nữ mà không tìm được chốn an thân tốt thì cuộc sống chỉ có thể xem như đã thất bại thôi! Chưa đến hai tháng nữa là con sẽ bước sang tuổi ba mươi hai, ai gặp mẹ cũng hỏi sao mãi không thấy con gái kết hôn, mẹ chỉ có thể nói là do tiêu chuẩn của con gái mẹ quá cao. Sự thật là gì đây? Không giữ được Ninh Ngự, cũng không khiến cho Tưởng Thiệu Chinh hứng thú! Đàn ông tầm tuổi con có điều kiện tương đương ở xung quanh có ai còn độc thân? Con thì hay rồi, đỏng đảnh mãi cũng không thấy gấp."
"Không có người thích hợp thì không kết hôn, con cũng không phải là không tự nuôi được bản thân." Nghe cùng một lời như vậy quá nhiều lần, ai cũng phải nổi khùng lên, "Nếu không phải mẹ kén cá chọn canh thì con có phải độc thân đến tận bây giờ không?"
"Con không kết hôn người khác sẽ nghĩ là con có vấn đề! Trong đám theo đuổi con không có lấy một người xứng với con, không phải gia thế không được thì là con người quá tầm thường, khó lắm mới có người phù hợp cả hai tiêu chuẩn này thì lại chậm chạp không chịu ra tay! Họ hàng bạn bè đều đang nhìn chằm chằm vào con, trong đám chị em họ này bất kể cả dung mạo phẩm hạnh hay là học lực con đều đứng thứ nhất, nếu như trong chuyện hôn nhân mà bị tụt lại thì chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho người ta cười rụng răng! Lỡ mất Tưởng Thiệu Chinh, con còn có thể tìm được ở đâu người đủ năng lực đánh bại chồng của chúng nó hả?"
"Dì Vương nói chẳng qua Tưởng Thiệu Chinh thấy Ninh Lập Hạ đáng thương mới tùy ý cho làm bậy thôi. Nhìn hai người họ cũng đâu giống là đang thật sự có cái gì."
"Tất nhiên rồi, trừ phi cậu ta bị ngốc! Nếu không thì làm gì có chuyện bỏ qua con mà tìm đến Nhan Cốc Vũ chứ? Nhưng con cũng không thể lơ là, bây giờ ai cũng khen con và Tưởng Thiệu Chinh xứng đôi, còn để cậu ta tiếp xúc quá gần với người khác thì mặt mũi của Tống gia chúng ta để vào đâu?"
...
Gần đi ngủ Ninh Lập Hạ mới nhớ ra chiếc điện thoại Tưởng Thiệu Chinh đưa mình.
Lịch sử cuộc gọi có một hàng dài, ngoại trừ mẹ và em gái thì đều là số lạ, có lẽ là điện thoại làm phiền thôi. Hộp thư cũng đầy ắp, đọc vài tin nhắn của mẹ và em gái, Ninh Lập Hạ ngoài hối hận ra cũng chỉ có hối hận.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô bắt đầu xóa những tin nhắn rác, xóa đến tin nhắn báo chuyển tiền của ngân hàng, Ninh Lập Hạ vô tình ấn xem, tức thì như người mất hồn.
Số tiền chuyển khoản là mười vạn, lời nhắn là "Tiểu Vũ ở với mẹ phải ngoan nhé."
Cô lướt nhanh về những tin nhắn cũ hơn, lần chuyển khoản đầu tiên có lẽ là vào khoảng 3 tuần sau khi cô rời khỏi Trình gia, số tiền năm mươi vạn, lời nhắn là "Bình an, đừng nhớ ba, mau đi tìm mẹ con."
Mỗi năm sinh nhật sau đó đều có một khoản tiền chuyển vào tài khoản ba cho khi cô vào đại học.
Ninh Lập Hạ chán nản nghĩ, ba nhất định sẽ không ngờ, sau khi dùng hết tiền trong thẻ, cô sau khi đổi tên đã bỏ tấm thẻ kia, bây giờ muốn tìm lại cũng khó. Bởi vậy câu nói "Sinh nhật vui vẻ" mỗi năm ba gửi đến tận ngày hôm nay cô mới thấy được.
"Mẹ vào được không?" Ninh phu nhân gõ cửa gọi.
Ninh Lập Hạ giấu điện thoại xuống dưới gối, đáp: "Mẹ vào đi ạ."
"Mẹ nấu canh tổ yến, buổi tối không thể cứ nhịn ăn thế được."
"Từ sau khi mẹ ở đây con đã béo lên một vòng rồi."
"Con thì béo cái nỗi gì, sắc mặt lúc mới gặp lại cũng không hồng hào, bây giờ mới tính là tốt hơn chút. Ừm..." Ninh phu nhân muốn nói lại thôi, "Mẹ nghe em gái con nói buổi chiều con đi gặp Tưởng Thiệu Chinh hả?"
"... Con nhỏ đó còn chuyện gì là không oang oang khắp nơi không?"
"Con bé cũng chỉ vô tình nói ra thôi. Con và Tưởng Thiệu Chinh bây giờ...?"
"Bạn bè bình thường thôi ạ."
"Con đừng trách mẹ nhiều chuyện... Tưởng Thiệu Chinh tốt thật, nhưng Tưởng gia biết rõ chuyện quá khứ của nhà chúng ta, chuyện gì cũng biết rõ, nếu như con và Tưởng Thiệu Chinh đến với nhau, sao biết được Tưởng gia sẽ không khinh thường con? Dẫu gì người ta cũng cần thể diện. Ý của mẹ là, tốt nhất là chọn một người không biết gì về quá khứ của con, dù sao bây giờ con cũng đã đổi tên rồi, tuy nói tâm đầu ý hợp là quan trọng nhất, nhưng kết hôn không chỉ là gả cho một người, ba mẹ đối phương có coi trọng con hay không cũng rất quan trọng, xuất thân gia đình đối với một cô gái cũng rất quan trọng. Đều tại ba con, ông ta... Bỏ đi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì."
"Con hoàn toàn không cảm thấy mất mặt vì ba, những người bận tâm đến chuyện đó con cũng sẽ không dính dáng." Bật thốt ra một câu này, lại thấy mẹ mình bối rối không biết làm sao, Ninh Lập Hạ lập tức hối hận, nhỏ giọng an ủi, "Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, có phải Hàn Lộ nói chuyện mẹ của Tưởng Thiệu Chinh đến tìm con với mẹ? Mẹ yên tâm, con và Tưởng Thiệu Chinh không có gì cả."
"Bây giờ cậu ta đang theo đuổi con đúng không? Lúc trước con thích cậu ta như vậy, mẹ sợ con mềm lòng."
"... Mấy cái này mà mẹ cũng biết? Nhờ mẹ chuyển lời lại với Hàn Lộ, sau này đừng hòng con kể cho nó nghe chuyện gì nữa!!"
Dỗ dành mẹ xong xuôi để bà tạm về phòng trước, Ninh Lập Hạ nhanh chóng gọi cho Ninh Ngự.
"Trước đây em có một tấm thẻ nhưng làm mất rồi, bây giờ sửa lại tên, chứng minh thư cũ cũng bỏ rồi, anh có cách nào giúp em lấy lại không?"
Hỏi rõ lý do, Ninh Ngự lập tức từ chối: "Em thiếu tiền đến thế à? Cần gì phải phiền phức như vậy, cần bao nhiêu thì nói ngày mai tôi chuyển cho em."
"Không phải chuyện tiền bạc, đó là tiền ba gửi cho em."
"Thế thì đã sao? Chính vì ông ta gửi nên mới không thể động vào, em không sợ dùng tiền ông ta đi lừa về được sẽ bị coi là đồng phạm à?"
"Anh không giúp thì thôi, cần gì phải nói lời khó nghe như vậy?"
Nhớ lại trải nghiệm hai ngày liền Ninh Lập Hạ không thèm nghe máy của mình, Ninh Ngự lần đầu tiên chịu xuống nước: "Được rồi, chỉ cần sau này em không nhắc đến ba em nữa thì tôi đảm bảo sẽ không nói lời khó nghe về ông ta."
"Được." Ninh Lập Hạ thở ra một hơi, "Vậy nhé, em cúp đây."
"Khoan đã, tôi còn có chuyện chưa nói với em."
"Em không có chuyện gì để nói với anh." Ninh Lập Hạ dứt khoát cúp máy.
Nghe thấy tiếng "tút tút" từ đầu kia truyền lại, Ninh Ngự cười khổ nói với Mông Chính ở bên cạnh: "Không thể chiều phụ nữ, chiều rồi sẽ sinh hư."
--- Lời tác giả ---
Chương sau hoặc sau nữa sẽ nói chân tướng Ninh Ngự đi tìm Ninh Lập Hạ vào bảy năm trước...