「Năm mới vui vẻ, tâm tưởng sự thành ^^~」
Chương 37: Phản tác dụng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhìn thấy chiếc châm cài lam bảo, Ninh Lập Hạ mỉm cười nhận lấy: "Hại người gãy xương xong còn được tặng quà, làm bạn với anh đúng là thích thật."
"Anh cứ tưởng vinh quang bị thương xong có thể thăng một cấp thành người theo đuổi."
"..."
"Tự nhiên anh nhớ đến chiêu trước đây của em, hình như quấn lấy không buông rất có tác dụng."
"Không phải đã nói là làm bạn bè bình thường rồi sao?"
"Lúc nói lời này là anh tưởng em muốn kết hôn với Ninh Ngự. Nếu đã loại anh ta rồi thì có phải em sẽ cân nhắc đến anh một chút không?"
"Đúng là rất có tác dụng, quan trọng là anh biết làm à?"
"Chỉ cần thông suốt thì mặt mũi gì cũng không cần, có gì không thể học chứ? Thời gian này anh không thể lái xe rồi, nếu em không ngại thì làm tài xế chở anh đi làm đi."
"Anh đây là xảo trá, không gọi là quấn lấy không buông."
Nói thì nói thế, Ninh Lập Hạ vẫn không đành lòng để Tưởng Thiệu Chinh gãy tay mang theo chiếc tay băng bó thạch cao đi bộ đến trường, ngoại trừ làm tài xế miễn phí, cô còn dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm cho hắn, người tự xưng là chai mặt theo đuổi ngược lại được đưa đi đón về cơm dâng tận miệng.
Một tuần liên tiếp như vậy khiến hai người chẳng mấy trở nên quen thuộc, tuy quan hệ vẫn chưa đến mức ái muội, nhưng trong lời nói đã không còn khách sáo nữa.
Chiều tối thứ sáu, Ninh Lập Hạ theo thói quen chờ Tưởng Thiệu Chinh ngoài cổng trường, từ xa nhìn thấy Tống Nhã Nhu, lập tức cho xe chạy sang đường đối diện.
Tưởng Thiệu Chinh ra đến chỗ cũ nhưng không thấy cô đâu thì không khỏi ngạc nhiên, một tuần vừa rồi Ninh Lập Hạ đều không đến muộn một buổi nào, không chờ hắn lấy điện thoại ra, cô đã gọi đến.
"Em ở bên phải anh, đi thẳng năm mươi mét sau đó rẽ phải."
"Sao lại đổi chỗ thế?" Tưởng Thiệu Chinh vừa mở cửa xe vừa hỏi.
"Vừa nãy nhìn thấy Tống Nhã Nhu, sợ bị chị ấy phát hiện."
"Vì sao?"
"Một là lười chào hỏi, hai là sợ chị ấy nói với mẹ anh, hại anh nghe mắng."
"Yên tâm, kể cả mai anh và em kết hôn thì mẹ anh cũng sẽ không có ý kiến gì."
Nhớ đến sắc mặt ác liệt kia của Tưởng phu nhân, Ninh Lập Hạ chỉ cảm thấy Tưởng Thiệu Chinh đang mơ mộng hão huyền, nhưng vì không muốn tiếp tục chủ đề này, cô nói: "Ai muốn kết hôn với anh? Mắt nhìn của em có kém hơn thế nào đi nữa cũng sẽ không lùi về năm mười lăm tuổi."
"Em không tin? Cuối tuần này là sinh nhật em họ anh, cả nhà anh đều sẽ đi. Em đi với anh gặp lại mẹ, bà ấy nhất định sẽ lịch sự đối đãi với em."
"Sinh nhật của em họ anh, em xuất hiện làm cái gì? Chưa nghe chuyện tài xế cũng được vào tiệc bao giờ." Nói xong câu này, Ninh Lập Hạ lại nhỏ giọng nói, "Dì có lịch sự với em hay không thì em đều không muốn gặp."
Tuy là trốn được Tống Nhã Nhu ở trường, một tiếng sau, Ninh Lập Hạ vẫn phải đụng mặt cô ta.
Thấy Ninh Lập Hạ ra mở cửa, Tống Nhã Nhu đứng ngoài cửa nhà của Tưởng Thiệu Chinh thoáng ngẩn ra mấy giây mới bước vào.
"Lập Hạ cũng đến hả? Chị nấu canh cá vừa đủ cho hai người ăn, em và Tưởng Thiệu Chinh cùng ăn nhé." Biểu tình của cô ta cực kỳ tự nhiên, cứ như cuộc đối thoại đầy những lời khinh thường lần trước là do Ninh Lập Hạ ảo giác mà ra.
Không chờ Ninh Lập Hạ nghĩ xong nên cùng cô ta chơi trò chị chị em em hay là dứt khoát không để ý, thì Tưởng Thiệu Chinh đã từ trong bếp đi ra nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cô ấy không ăn tối."
Tống Nhã Nhu hơi gượng gạo, nhưng rất nhanh cười nói: "Bản thân không ăn còn giúp cậu nấu cơm, Lập Hạ đúng là tôn sư trọng đạo."
Ninh Lập Hạ không muốn bị Tống Nhã Nhu hiểu nhầm, lập tức giải thích: "Không liên quan đến tôn sư hay không tôn sư, em hại anh ấy gãy tay nên trước khi anh ấy khỏi hẳn sẽ nấu cơm không công thôi."
Tưởng Thiệu Chinh cười nhìn sang cô: "Ai nói là không công? Chờ anh khỏi rồi sẽ nấu cơm và làm tài xế cho em."
"Không phải cậu bị thương lúc đi công tác hả? Sao lại nói là bị Lập Hạ làm hại?"
"Lúc đó cô ấy cũng ở trên xe."
Tống Nhã Nhu "ồ" một tiếng, cố ý ám chỉ: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của em họ cậu, Lập Hạ cũng đi chứ? Chị còn đang đau đầu vì chưa biết chọn quà thế nào, chi bằng ngày mai chúng ta cùng đi mua đi?"
"Mình đã mời cô ấy đi cùng, nhưng cô ấy nói bận không chịu nể mặt rồi."
Vốn luôn cho rằng dù quan hệ của Tưởng Thiệu Chinh và Ninh Lập Hạ có thân thiết hơn thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ dám đưa cô đến trước mặt người nhà, Tống Nhã Nhu không khỏi cảm thấy thất bại, trong lòng ngột ngạt, bèn ngồi thêm chốc lát rồi tìm lý do ra về.
"Anh có cần đuổi theo không?" Ninh Lập Hạ cười hỏi.
"Đuổi theo làm gì?"
"Em nhớ là ngày trước anh thích chị ấy lắm, thường tỏ ra không quan tâm đến em và Trình Thanh Khanh, nhưng lại luôn cười với chị ấy."
Tưởng Thiệu Chinh từ chối không thừa nhận: "Sao có thể."
"Chẳng lẽ là vì thầm mến người ta, nhưng người ta lại bận yêu đương với Ninh Ngự rồi nên không quan tâm đến anh, bây giờ anh mới ghi hận trong lòng?"
"... Sức tưởng tượng của em đúng là vượt quá cả tưởng tượng của anh." Tưởng Thiệu Chinh bỗng nghĩ đến chuyện khác, "Hình như em rất không thích Tống Nhã Nhu, là vì anh hay vì Ninh Ngự?"
"Không vì ai cả. Em và chị ấy không cùng một loại người."
...
Trưa chủ nhật, mẹ con Tống thị còn đến sớm hơn cả Tưởng Thiệu Chinh, vừa nhìn thấy Tống Nhã Nhu, em họ của Tưởng Thiệu Chinh lập tức đi qua.
"Sao không thấy chị đeo chiếc châm cài ngực anh hai em tặng thế?"
"Hả?" Tống Nhã Nhu không hiểu.
Em họ của Tưởng Thiệu Chinh phụng phịu kể tội với mẹ: "Mẹ không biết anh ấy quá đáng thế nào đâu, con nhìn trúng một chiếc châm cài ngực, gọi anh ấy đến trả tiền. Anh ấy thấy đẹp thế là trấn lột luôn của con, nói là để tặng cho người khác, còn bảo con chọn chiếc khác!"
Thím của Tưởng Thiệu Chinh cười nhìn Tống Nhã Nhu: "Bạn gái dĩ nhiên là quan trọng hơn con nhóc nhà con rồi, lớn rồi mà sao lại ganh đua một chiếc châm với chị dâu tương lai chứ?"
"Không phải con nằng nặc đòi có cho bằng được, nhưng mà anh ấy thật sự quá bất công."
"Thế này đã tính là gì? Chờ anh con kết hôn rồi, con có gọi nó ra cũng sẽ không chờ được người đâu."
"Tưởng Thiệu Chinh muốn kết hôn?" Mấy người bác gái và thím khác của Tưởng Thiệu Chinh nghe thấy thì lập tức xúm tới.
Một nhóm thím bác có tuổi chụm vào một chỗ dĩ nhiên là chỉ quanh quẩn mấy chủ đề sự nghiệp và nhân duyên của đám con cháu, anh chị họ của Tưởng Thiệu Chinh đều đã kết hôn, em họ lại quá nhỏ, chỉ còn lại một mình hắn độc thân, hắn và Tống Nhã Nhu cứ thế trở thành đối tượng nhắm đến của các bà tám.
Tống Nhã Nhu phiền lòng không thôi, lại biết có giải thích cũng vô dụng, chỉ đành tự mình tránh đi, đụng hết một lượt người nhà của Tưởng Thiệu Chinh, lại chào hỏi ba mẹ của hắn, sau đó mới nói với hắn: "Sao bây giờ cậu mới đến? Mình có chuyện muốn nói với cậu."
Tưởng phu nhân mong còn không được, lập tức lôi chồng đi để hai người có không gian riêng.
"Nghe em họ cậu nói là cậu cướp chiếc châm cài ngực của em ấy?"
Tưởng Thiệu Chinh hơi ngẩn ra: "Sao nha đầu đó lại nói chuyện này cho cậu?"
"Em ấy tưởng là cậu đưa cho mình... Thật là oan quá mà."
"Mình đã sớm nói với nó là không phải đưa cho cậu rồi, lỗ tai của nha đầu đó có phải là có vấn đề không?"
"Mọi người đều tưởng mình và cậu là một đôi, mình giải thích cũng vô dụng, thật sự rất khó xử. Đến cả mẹ mình cũng hiểu nhầm. Bà rất thích cậu, lại trách mình không chịu tranh thủ thời gian yêu đương, vừa nghe bà nói một câu 'tảng đá lớn nhất trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống rồi', mình càng áp lực hơn, nhưng không dám nói người cậu thích Ninh Lập Hạ, sợ cậu và dì cãi nhau."
"Mình xin lỗi, thành ra cơ sự hôm nay đều là tại mẹ mình khoe ra xung quanh cậu và mình rất 'xứng đôi', mình sẽ nhanh chóng giải thích rõ ràng với bà, để bà tự giải thích với mọi người sẽ có tác dụng hơn mình và cậu đi giải thích."
Đó dĩ nhiên không phải là mong đợi của Tống Nhã Nhu, một khi hắn giải thích với bên ngoài là bản thân thà thích Ninh Lập Hạ chỗ nào cũng kém cỏi còn hơn là chọn cô ta, chẳng phải mặt mũi cô ta sẽ nát bét sao? Không những mất mặt, cô ta sợ rằng chuyện này về sau càng không còn cơ hội.
Cô ta vốn muốn tỏ ra tủi thân để hắn thương tiếc, không ngờ lại phản tác dụng.
Bởi vì Ninh Ngự, cái tên Nhan Cốc Vũ này đã khiến cô ta để tâm suốt bảy năm, thà là người khác còn đỡ, thế nhưng Tưởng Thiệu Chinh lại cứ phải thích cô, thù cũ chồng hận mới, ngọn lửa giận này của cô ta đúng là khó mà nhịn xuống.
Tống Nhã Nhu căm hận nghĩ, Tưởng Thiệu Chinh có thể không cân nhắc đến mình, nhưng đối tượng kết hôn tuyệt đối không thể là Nhan Cốc Vũ.
...
Từ trong nhà em họ đi ra, Tưởng phu nhân chặn lại Tưởng Thiệu Chinh định một mình quay về, nhất định muốn hắn uống trà chiều với bà.
"Đã thành cái dạng này rồi thì đừng có chống đối nữa! Đi công tác thôi cũng gặp tai nạn xe, suýt thì dọa mẹ sợ chết khiếp. Đúng rồi, con không có việc gì tự nhiên đi lên đường cao tốc làm gì?"
Tưởng Thiệu Chinh đang lo không tìm được cơ hội giải thích, dứt khoát nói: "Lúc chờ đèn đỏ Ninh Lập Hạ nói với con là hình như nhìn thấy ba của cô ấy, sau đó xác nhận được rồi nên con mới đuổi theo."
--- Lời tác giả ---
Thật ra tui không ghét Tống Nhã Nhu, còn rất thông cảm với cô ấy...