LÚC TÀN CANH

「Tình cảm là tự nguyện, tình qua không hối, không phụ gặp gỡ, không bàn duyên nợ」

Chương 41: Thời gian thấm thoát thoi đưa

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Nhiệm kỳ bạn trai này chắc không chỉ kéo dài trong một lễ cưới đâu nhỉ?" Tưởng Thiệu Chinh không dám tin tưởng may mắn lại đột ngột rơi xuống đầu mình thế này.

Ninh Lập Hạ trừng hắn một cái: "Anh không hài lòng thì thôi, em không miễn cưỡng."

Da mặt của Tưởng Thiệu Chinh qua vô số lần thất bại liên tiếp đã càng ngày càng dày lên, lập tức lấy lòng nói: "Đương nhiên là hài lòng, chỉ là sợ nhiệm kỳ quá ngắn không có đủ thời gian để phát huy."

"Chúng ta cũng không phải là mới quen biết, anh còn là bạn trai cũ của em, có cái gì cần phát huy? Lấy biểu hiện thất bại từ bảy năm trước của anh, em đã sớm không còn trông mong gì rồi." Nói xong, Ninh Lập Hạ đã mệt muốn chết nhanh chóng quay về phòng ngủ.


Có lẽ là vì đi ngủ quá sớm, hôm sau năm giờ sáng Ninh Lập Hạ đã tỉnh dậy. Đánh một lớp trang điểm đơn giản, Tưởng Thiệu Chinh phụ trách bữa sáng vẫn còn chưa dậy, cô bèn thong thả đi pha cà phê, lại tìm được máy ép trái cây bằng tay, bèn mở thùng lựu Mông Tự mới được vận chuyển đến vào ngày hôm qua.

Nghe thấy động tĩnh, Tưởng Thiệu Chinh rất nhanh tỉnh dậy, Ninh Lập Hạ thấy là hắn, bèn giơ cốc nước lựu trong tay lên hỏi: "Có giống bữa sáng của ma cà rồng không?"

Tưởng Thiệu Chinh nhận lấy uống một hớp, cười nói: "Anh nhớ chúng ta từng cùng xem một bộ phim kinh dị về ma cà rồng, Đường Duệ Trạch biết em nhát gan, lén lấy nước mật ong của em đổi thành trà hoa lạc thần, dọa em sợ khóc thét."

Ninh Lập Hạ cũng cười: "Hình như là từ hồi sơ trung, đã qua mười mấy năm rồi, nhớ lại chỉ giống như mới xảy ra ngày hôm qua."


"Mấy ngày trước giúp tiểu Phi đến đón con gái ở trường tiểu học lúc trước anh từng học, bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ, ba mươi năm đúng là trôi qua thật nhanh."

"Hôm qua em đến lễ tang của mẹ Ninh Ngự, trước đây em chưa từng gặp dì ấy, chỉ là thi thoảng sẽ nghe Ninh Ngự nhắc đến. Ninh Ngự nói dì ấy rất xinh đẹp, lần này ở nhà cũ của Ninh gia nhìn thấy ảnh chụp, quả đúng là như thế. Mẹ em cũng từng kể em nghe vài câu chuyện cũ của mẹ và chú Ninh, rõ ràng là một người coi trọng thể diện lại thích phô trương, không ngờ cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như thế."

Tưởng Thiệu Chinh hiển nhiên cũng biết chuyện của mẹ Ninh Ngự, sắc mặt lộ ra đồng cảm: "Nghe nói là sau khi ly hôn tâm trạng không tốt nên mới uống say, một mình lái xe lên núi gặp phải nhóm tội phạm gϊếŧ người cướp của... Rất lâu về trước anh cũng từng gặp dì một lần, cảm giác rất giống với Ninh Ngự, ngạo mạn đến mức không coi ai ra gì, nhưng cũng không tính là đáng ghét. Có lẽ ai cũng cảm thấy khó mà tin được chuyện này, đều cho rằng một người như dì dù có chết cũng phải là một cái chết đầy kiêu ngạo."


"Khi đó ở giữa dì ấy và chú Ninh không có người thứ ba, rơi vào bước đường ly hôn chẳng qua là do những chuyện nhỏ nhặt nhưng cả hai bên đều không chịu nhún nhường. Có lẽ một giây trước khi ký vào tờ đơn ly hôn dì ấy vẫn chờ đợi chú Ninh cúi đầu trước, nếu như có thể đoán được những chuyện về sau, dì ấy nhất định sẽ không bất kể ai đúng ai sai mà làm theo cảm tính nữa." Ninh Lập Hạ bỏ hạt lựu vừa bóc ra vào máy, vừa ép vừa nói, "Ninh Ngự rất ít khi biểu lộ ra mặt đa sầu đa cảm, hôm qua lại thở dài nói sau này con mình sẽ không thể nào biết được bà nội mình là người như thế nào, chờ mấy chục năm sau đến cả anh ấy cũng không còn trên đời này, mẹ anh ấy có lẽ sẽ cứ như thế bị thế giới này hoàn toàn lãng quên. Cuộc đời này được mấy cái chục năm, thời gian thoáng cái đã trôi qua trước mắt, điều ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể xảy ra, ai cũng không biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lại càng không biết được cuối cùng mình sẽ đi về đâu. Tuy là quay lại với người cũ từng lạnh nhạt với mình không có tiền đồ chút nào, nhưng hết cách rồi, em thích đó, thời gian có thể tùy hứng làm bậy có được bao nhiêu? Sau khi chứng kiến cuộc đời bất hạnh của mẹ Ninh Ngự, em chợt cảm thấy không muốn lãng phí thời gian vào việc giận dỗi thêm chút nào nữa."
"Em thích... anh?" Vui mừng đến quá bất ngờ, Tưởng Thiệu Chinh không phản ứng kịp.

Ninh Lập Hạ hừ một tiếng: "Anh đừng có đắc ý quá, con người đều có những lúc suy nghĩ không được thông suốt cho lắm, dù sao cũng đã từng thề sẽ không bao giờ lặp lại cùng một sai lầm, nói không chừng một ngày nào đó em hiểu ra, nhìn cũng lười nhìn anh."

Cuộc đời này có quá nhiều mâu thuẫn và gánh nặng.

Cô yêu Tưởng Thiệu Chinh, nhưng chán ghét trong lòng dành cho mẹ hắn quá sâu. Cô muốn ở bên Tưởng Thiệu Chinh, lại không cam tâm đặt xuống cốt khí và lòng tự tôn vốn đã không còn sót lại được bao nhiêu. Cô từng cố gắng duy trì sự bình đẳng giữa hai người, nhưng lại không thể từ chối hết lần này đến lần khác được hắn giúp đỡ. Do dự kéo dài cho đến tận bây giờ, rốt cuộc mới hạ được quyết tâm. Có lẽ tương lai cô sẽ hối hận, nhưng ít nhất trước mắt có thể vui vẻ một lần cho thỏa.
...

Tưởng Thiệu Chinh vốn nghĩ sẽ ở luôn nhà Ninh Lập Hạ, không ngờ chủ nhà bỗng nhiên bán căn nhà này đi, chỉ bồi thường một tháng tiền thuê nhà, sau đó yêu cầu Ninh Lập Hạ chuyển đi trong vòng một tuần.

Đến cả Ninh Lập Hạ còn sắp mất đi chỗ dung thân thì lấy sức đâu thu dung thêm một người nữa?

Hai năm sau khi quay về thành phố này, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cô đã chuyển nhà không ít lần, cũng càng ngày càng trở nên mất kiên nhẫn với việc tìm nhà mới. Thế nhưng tiền trong người đều đã đổ hết vào nhà hàng, đến cả tiền đặt cọc còn không đủ, không có cách nào mua nhà, chỉ đành đến môi giới xem phòng cho thuê.

"Sao phải vội thế làm gì, nếu không thì chuyển đến nhà anh ở trước." Nghe Ninh Lập Hạ mắng ảnh của bên môi giới cung cấp toàn là lừa người, Tưởng Thiệu Chinh đề nghị thêm một lần nữa.
"Không đi, ở nhà anh tỷ lệ gặp phải mấy người không muốn gặp quá lớn." Người cô không muốn gặp ngoài Tưởng phu nhân thì còn có Tống Nhã Nhu nữa.

Tưởng Thiệu Chinh im lặng mấy giây, lại nói: "Vậy thì đến khách sạn trước đi, thuê nhà là chuyện lớn, em thích phong cách gì? Anh giúp em tìm."

"Yêu cầu của em không cao, sạch sẽ thoải mái, giá cả hợp lý, ở một đoạn đường sầm uất là được. Tốt nhất là phòng khách có đặt một chiếc giường sô pha, có phòng thay đồ lớn và phòng tắm đẹp, phòng ngủ có thể đặt bàn trang điểm, đặt thêm một chiếc đèn trên đất có cánh tay đung đưa."

"Thế này mà nói là yêu cầu không cao? Bảo sao em tìm mãi không được," Tưởng Thiệu Chinh cười, "Nếu như trong vòng một tuần anh tìm được cho em thì có được thưởng gì không?"

"Phải phù hợp với toàn bộ những điều kiện trên mới tinh."
Ninh Lập Hạ vốn tưởng hắn không làm được, ai ngờ Tưởng Thiệu Chinh lại chỉ mất vỏn vẹn ba ngày.

Thấy Tưởng Thiệu Chinh đưa chính nhà của hắn cho mình, Ninh Lập Hạ cực kỳ bất mãn: "Đã bảo là không ở nhà anh."

"Không phải là ở không mà, đúng lúc anh muốn cho thuê căn nhà này đi, nếu em không đến thì mai anh đến trường dán cho thuê, các sinh viên nữ nhất định sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán."

"Anh dám?"

"Vào xem thử trước rồi lại nói có muốn ở hay không."

Vừa mở cửa, Ninh Lập Hạ lập tức sững sờ. Tưởng Thiệu Chinh chỉ mất ba ngày mà đã có thể thay đổi lại toàn bộ dáng vẻ của căn nhà này.

"Sạch sẽ, thoải mái, nằm ở đoạn đường sầm uất, có giường sô pha, phòng thay đồ rộng, phòng tắm xinh đẹp, phòng ngủ có bàn trang điểm, đèn để dưới đất có cánh tay đong đưa. Em kiểm tra đi, có phải đều đạt tiêu chuẩn không?"
"Sao anh biết em thích phong cách nông thôn? Em vẫn muốn một cái bàn trang điểm kiểu như thế này, anh tìm được ở đâu thế?"

Tưởng Thiệu Chinh không trả lời, chỉ nói: "Giá cả cũng tính là hợp lý, anh chỉ cần em trả bằng toàn bộ thời gian rảnh rỗi ngoài giờ làm việc thôi."

"Em mới chỉ vào xem thôi, vẫn chưa nói là sẽ chuyển vào ở."

"Nếu anh đảm bảo nếu không có sự đồng ý của em thì mẹ anh sẽ không đến đây, em sẽ cân nhắc chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi