LÚC TÀN CANH

「Tôi nào dám đến gần khi em đã có người ở bên bầu bạn」

Chương 55: Phiền phức

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Thất vọng cái gì?" Nhan Hàn Lộ hỏi, miệng thì ngồm ngoàm nhai đồ ăn.

"Bỗng nhiên phát hiện chị ở trong lòng Tưởng Thiệu Chinh cũng không quan trọng đến thế."

"Bình thường." Nhan Hàn Lộ lại ăn một miếng sushi gan ngỗng, không để tâm lắm cười cười, lại hàm hồ không rõ nói, "Con người luôn tự mình ảo tưởng. Một ngày trước khi phát hiện bạn trai chân đạp hai thuyền em cũng đã nghĩ là sẽ sống đến đầu bạc răng long với anh ta."

"... Vậy nên nghĩ là anh ấy rất yêu chị chỉ là ảo tưởng của chị thôi?"


"Anh ta yêu chị hay không không quan trọng, chị cũng chẳng dựa dẫm vào anh ta, chị yêu anh ta, hai người ở bên nhau vui vẻ là được rồi, tình yêu ấy à, tính toán chi li thì có ý nghĩa gì đâu?"

"Yêu đơn phương thì có gì để vui? Là phía luôn phải thỏa hiệp đáng thương biết bao, chị mới không muốn phạm cùng một sai lầm lần thứ hai."

"Nhưng bây giờ chị đang thỏa hiệp rồi đấy! Sợ anh ta khó xử mà con gái của kẻ thù cũng nhẫn nhịn."

Ninh Lập Hạ im lặng một lát, sau đó mới nói: "Trước đây thỏa hiệp là vì tình cảm của anh ấy dành cho chị, nếu anh ấy đã phớt lờ không tôn trọng suy nghĩ của chị thì chị còn có lý do gì để tiếp tục nhẫn nhịn?"

...

Nhan Hàn Lộ còn phải đi làm, lễ Quốc khánh dài ngày kết thúc lập tức quay về. Nhưng bởi vì còn đang giận Tưởng Thiệu Chinh nên sau khi tiễn em gái đi, Ninh Lập Hạ cũng tự cho mình một chuyến công tác ngắn ngày vốn là có cũng được không có cũng chẳng sao. Tưởng Thiệu Chinh một lòng muốn cầu hòa lấy được thông tin chuyến bay của Ninh Lập Hạ từ miệng Vệ Tiệp, nhờ đồng nghiệp đứng lớp thay tiết buổi chiều, sau đó chạy đến sân bay đón người.


Trôi qua mấy ngày, tức giận trong lòng Ninh Lập hạ cũng đã sớm tiêu hơn nửa, chuyện không vui tự nhiên sẽ không nhắc lại.

Ninh Lập Hạ đang định đề nghị cùng nhau đi chợ mua đồ về nấu cơm, chuông điện thoại đã vang lên -- phía chi nhánh mới có việc gấp cần cô quay về xử lý.

"Chi nhánh mới gọi điện báo sổ sách tháng này xuất hiện chênh lệch, không thì anh về nhà trước đi, em quá giang xe người khác qua đó." Ninh Lập Hạ vô tình kiếm chuyện với hắn.

Tưởng Thiệu Chinh cười nói: "Tài xế ở ngay đây mà em còn muốn đi nhờ xe người khác?"

Ninh Lập Hạ vờ như không thấy do dự thoáng lướt qua trong mắt hắn, mở cửa xe ngồi vào.

Kiểm tra xong toàn bộ các mục đã gần đến bảy giờ tối, Tưởng Thiệu Chinh và Ninh Lập Hạ bèn dùng bữa tối ngay ở đây. Tưởng Thiệu Chinh không muốn gặp phiền phức, không dám chọn vị trí cạnh cửa sổ, lúc ra ngoài lên xe cũng đi thật nhanh, từ đầu đến cuối chỉ mất vỏn vẹn ba phút. Vốn tưởng là đã không có chỗ sơ hở, không ngờ là vẫn bị Tống Nhã Nhu nhìn thấy.


"Đó là xe của Tưởng Thiệu Chinh mà, ngồi ở ghế phụ là Ninh Lập Hạ đúng không?" Tống Nhã Nhu đang đi dạo thình lình dừng chân.

"Đâu ra xe của cậu ta? Mẹ có thấy đâu." Tống phu nhân bỗng đau đầu.

"Đó chính là xe của Tưởng Thiệu Chinh, không thể sai được!"

"Cayanne đen đi đầy trên đường lớn thiếu gì?"

"Mẹ, mẹ không nhìn thấy sao biết là hôm nay Tưởng Thiệu Chinh lái xe Cayanne màu đen? Cậu ấy đến trường chỉ lái A6."

"..."

"Người bên cạnh chính là Ninh Lập Hạ! Mẹ cũng thấy rồi đúng không? Họ quay lại với nhau rồi? Hay là chỉ nói chia tay để bịt mắt người khác thôi, thật ra Tưởng Thiệu Chinh vẫn giấu ba mẹ ở bên Ninh Lập Hạ?"

"Con lại nghĩ lung tung rồi! Không phải Tưởng Thiệu Chinh đã nói là chia tay rồi sao! Sao cậu ta phải lừa con chứ?"

Tống Nhã Nhu giống như không nghe thấy lục lọi trong túi, sau đó hỏi mẹ: "Mẹ cầm theo điện thoại không? Con gọi điện hỏi Tưởng Thiệu Chinh."
"Gọi điện làm cái gì! Đã nói là cậu ta sẽ không ở bên Ninh Lập Hạ. Ba con đã đủ khiến mẹ phiền chết rồi, coi như mẹ xin con, con bình tĩnh chút được không hả?" Tống phu nhân phiền lòng không thôi.

Thấy mẹ nổi giận, Tống Nhã Nhu không nhắc lại nữa, kiềm chế đến khi về bệnh viện mới nhanh chóng tìm điện thoại gọi cho Tưởng Thiệu Chinh.

Dù Tưởng Thiệu Chinh đã phủ nhận nhưng cô ta vẫn không yên tâm, dứt khoát trốn mẹ tìm đến nhà của Tưởng Thiệu Chinh.

Bấm chuông cửa một lúc mà không có người ra mở cửa, Tống Nhã Nhu nghi ngờ bấm số của Tưởng Thiệu Chinh gọi đi, quả nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong phòng truyền ra...

Ba phút sau, cửa mở ra, nhìn thấy mái tóc ướt sượt của Tưởng Thiệu Chinh, Tống Nhã Nhu mới yên tâm thở ra một hơi.

"Cậu đang tắm hả? Thật không khéo."
"Có việc sao?"

"Ừ, muốn mượn mấy cuốn sách không xuất bản nữa của cậu."

Tưởng Thiệu Chinh khẽ nhíu mày, chậm chạp mấy giây mới nghiêng người để cô ta đi vào.

Hỏi tên sách xong, Tưởng Thiệu Chinh vào bếp rót một chén trà đưa cho Tống Nhã Nhu: "Uống nước đi, mình vào thư phòng tìm cho cậu."

Tống Nhã Nhu cười nói: "Cậu cứ bận việc đi, mình tự tìm được, thuận tiện xem có cuốn nào khác thú vị không."

Tưởng Thiệu Chinh đang muốn ngăn lại, Ninh Lập Hạ đã đẩy cửa thư phòng bước ra, ném mấy cuốn sách Tống Nhã Nhu nói đến trước mặt cô ta.

"Thư phòng của Tưởng Thiệu Chinh hiện tại là của tôi, anh ấy muốn vào còn phải gõ cửa trước chứ đừng nói người ngoài."

Thấy Ninh Lập Hạ, Tống Nhã Nhu lập tức nhìn sang Tưởng Thiệu Chinh, nghi hoặc hỏi: "Không phải hai người chia tay rồi sao? Sao Lập Hạ vẫn còn ở trong nhà cậu? Chia tay là giả đúng không, hai người vẫn giấu mọi người ở bên nhau?"
Không đợi Tưởng Thiệu Chinh trả lời, Ninh Lập Hạ đã nói: "Ngoại trừ chị thì chúng tôi chẳng giấu ai cả."

"Nghĩa là sao? Chị không hiểu."

"Tôi cũng không hiểu nổi chị. Tôi và Tưởng Thiệu Chinh có chia tay hay không thì liên quan gì đến chị? Chúng tôi chia tay là mặt mũi bị mất của chị lại lấy về được rồi? Tôi thật không ngờ mình quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến chị thế đấy."

"Lần trước cậu nói những lời đó chỉ vì muốn an ủi mình sao?" Tống Nhã Nhu quay sang hỏi Tưởng Thiệu Chinh.

Tưởng Thiệu Chinh im lặng không đáp.

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Tống Nhã Nhu rũ mắt nói: "Hóa ra mình lại hèn mọn như thế."

Ninh Lập Hạ cười lạnh một tiếng: "Chị năm lần bảy lượt quấy rầy cuộc sống của người khác lẽ nào rất vĩ đại sao?"

Tống Nhã Nhu không nói nữa, im lặng ngồi một lát rồi ra về.
"Sao phải hùng hổ tính toán với người bệnh làm gì." Đợi cho Tống Nhã Nhu đi xa, Tưởng Thiệu Chinh mới mở miệng.

"Nếu chúng ta chia tay chị ta có thể tốt lên thì chị ta căn bản không phải là bị trầm cảm."

"Anh chỉ nghĩ giúp cậu ấy là một chuyện nhỏ thôi, không ngờ lại khiến em tức giận đến thế."

"Nghe thấy chuông cửa là lập tức giống như một đứa ngốc quơ đồ sạch sẽ giấu vào thư phòng không phải anh, đương nhiên anh sẽ thấy nó là một chuyện nhỏ! Chị ta đáng thương cũng là do ba chị ta gây ra, không liên quan gì đến em. Anh đừng quên chị ta họ Tống, là ba chị ta hại ba em! Trong lúc này em không thẳng tay đánh cho chị ta một gậy đã là nhân từ lắm rồi."

"Thật ra Tống Nhã Nhu cũng rất đáng thương."

"Chị ta đáng thương chỗ nào? Vì có hai người em trai cùng cha khác mẹ sao? Hóa ra anh đã sớm biết rồi! Anh giấu em không nói là vì muốn em nghĩ rằng vì bản thân hại chị ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người mới thành trầm cảm như bây giờ, đúng không?"
"Đương nhiên không phải, con riêng là chuyện rất nhạy cảm của nhà họ, không mang ra ngoài rêu rao là phép lịch sự cơ bản nhất."

"Vậy sao? Em còn tưởng là vì anh muốn lợi dụng sự áy náy của em đó. Em biết anh áp lực khi phải ở bên em, nhưng điều kiện tiên quyết để em thông cảm với anh là anh phải tôn trọng em, chuyện gì cũng phải thương lượng với em."

"Em lại nghĩ như vậy về anh sao?" Kinh ngạc quá đỗi, nhưng Tưởng Thiệu Chinh vẫn thật nhanh đè xuống cảm xúc trong lòng, ôm lấy Ninh Lập Hạ, "Đều là anh không đúng, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?"

Ninh Lập Hạ vẫn rất tức giận: "Em chính là đứa thích hùng hổ chấp nhặt như thế đấy!"

Tưởng Thiệu Chinh nghe thế thì cười thành tiếng: "Là anh lỡ lời."

Ninh Lập Hạ lườm hắn một cái rồi ngồi xuống ghế, muốn uống nước lại nhớ ra lúc Tống Nhã Nhu gõ cửa cái cốc của mình đã bị Tưởng Thiệu Chinh giấu vào thư phòng rồi, thế là lửa giận lại chực bùng lên. Tưởng Thiệu Chinh thấy thế lập tức chui vào thư phòng, cười nịnh nọt đặt chiếc cốc của cô về lại chỗ cũ.
Tưởng Thiệu Chinh vừa đặt đôi giày cuối cùng về chỗ cũ thì chuông điện thoại vang lên, Ninh Lập Hạ thuận tay cầm lên, thấy là Tống Nhã Nhu, không suy nghĩ gì trực tiếp từ chối.

Nửa tiếng sau, Tống phu nhân lại gọi điện đến, Ninh Lập Hạ sắp không chịu nổi nữa, Tưởng Thiệu Chinh bèn dứt khoát tắt máy.

Hai giờ sáng, không ngờ Tống phu nhân đã tìm đến đây.

Tống phu nhân làm như không thấy Ninh Lập Hạ, trực tiếp hỏi Tưởng Thiệu Chinh: "Nhã Nhu mất tích rồi, ba con bé đã báo án, điện thoại của con bé được cửa hàng tiện lợi dưới tầng tìm thấy, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho cậu, cậu đã nói gì với con bé?"

"Anh ấy không nghe, điện thoại bị tôi cúp rồi." Ninh Lập Hạ mặt không biểu cảm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi