LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Từ ngày hôm đó Tịch Nghi bắt đầu trốn tránh Bắc Nghĩa Minh, bởi vì cô không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào, càng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng mà liệu cô có tránh được cả đời hay không??
- Tịch Nghi! Em đang trốn tránh anh sao??
Bắt Nghĩa Minh giữ lấy tay Tịch Nghi, lúc này cô đã không thể chạy được nữa rồi.

Cô từ từ xoay đầu lại nhìn anh.
- Em...!chuyện hôm đó...!thật ra em...
Trong khi Tịch Nghi không biết nói như thế nào thì Nghĩa Minh lại lên tiếng.
- Hắn ta đối với em như thế nào??
- Ưm...!cũng...!cũng khá tốt ạ.
- Còn em? Em thích hắn ta sao? Muốn ở bên cạnh hắn??
Chuyện này...!Tịch Nghi ủ rũ cúi đầu, cô cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, rốt cuộc là cô muốn như thế nào.

Mọi thứ dường như đang rối tung rối mù hết cả lên.

- Anh Nghĩa Minh à! Chuyện của em...!anh cứ để em tự giải quyết đi! Anh...!đừng can thiệp vào nữa được không? Em cũng biết là anh chỉ muốn tốt cho em, nhưng anh càng quan tâm đến em, em lại càng cảm thấy áp lực.
Bắc Nghĩa Minh khẽ cau mày, anh siết chặt tay cô.
- Em nói là anh phiền sao??
- Anh biết là em không có ý đó rồi còn gì.
Rồi Bắc Nghĩa Minh chợt buông tay Tịch Nghi ra, dưới đáy mắt có phần buồn bã khiến Tịch Nghi không nữa nói gì thêm.
- Tịch Nghi!! Anh mong là em có thể đưa ra quyết định đúng đắn, tuy em...nghe theo trái tim mình mách bảo không phải là sai nhưng đôi lúc em phải lí trí một chút.

Một kẻ như Lục Ngạn Thành có thể yêu em thật lòng đến đâu? Xung quanh hắn nhiều cô gái tốt và xinh đẹp như vậy tại sao hắn lại chỉ nhìn trúng mỗi mình em?? Thế nên, em hãy suy nghĩ kĩ đi!!
Nói xong Bắc Nghĩa Minh quay lưng bỏ đi, bỏ lại Tịch Nghi đứng bơ vơ, cũng ngay lúc này mà cảm xúc cô bắt đầu bấn loạn.
- Em cũng không biết Lục Ngạn Thành anh ấy đang nghĩ gì nữa, nhưng mà...! hiện tại hình như em bị dao động mất rồi.

Phải làm sao đây??
...----------------...
Đáng lẽ vào giờ này thì Lục Ngạn Thành phải đi ăn cơm trưa rồi nhưng không, anh ấy vẫn đang ở phòng làm việc.

Dạo này công việc ở công ty có rất nhiều, nhiều đến mức không đếm xuể, cho dù có làm hoài làm hoài những vẫn không hết việc.
Cũng vì thế mà dạo này Lục Ngạn Thành ít đến tìm Tịch Nghi hơn, tần suất gặp nhau cũng không nhiều nữa.

Nhưng dù vậy lòng anh lúc nào cũng nhớ đến cô, hình bóng của cô luôn luôn ẩn hiện trong đầu anh khiến anh muốn phát điên mà đi đến tìm Tịch Nghi, nhưng, biết làm sao bây giờ...!anh là chủ tịch, vào lúc này làm sao mà bỏ bê công ty không lo được.
Cạch!!
- Chủ tịch! Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi! Bây giờ cũng trễ lắm rồi, giờ cơm cũng sắp hết.
Lục Ngạn Thành vẫn không ngừng xem tài liệu, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn Thạch Quyên Cầm một cái cũng không có.
- Cô cứ đi đi! Tôi không đói!!
- Ngạn Thành!! Anh thật sự không đói hay là vì ham công tiếc việc!? Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
Lục Ngạn Thành tạm dừng bút, anh liếc mắt lên nhìn Thạch Quyên Cầm.
- Cô vượt quyền rồi đấy! Tuy cô làm việc tốt, có năng lực nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không phạt cô hoặc đuổi việc.
- Em....

- Phải rồi, hơn nữa tôi thấy cô cũng vẫn còn chưa bỏ cuộc nhỉ? Vẫn còn tốn công phí sức, bỏ tâm tư vào tôi?? Tôi nói cô nghe, vô ích thôi.
- Không phải anh chia tay rồi à? Em đương nhiên có quyền tự do theo đuổi anh.
- Chậc! Đúng vậy, cô có quyền theo đuổi thì tôi cũng có quyền cự tuyệt.

Hơn nữa tôi nói với cô này, cô nghĩ cô yêu tôi sao?? Không phải đâu, đấy chỉ là sự rung động đầu đời của tuổi thiếu niên thôi, bây giờ...!cô đối với tôi chỉ là một thứ tình cảm bị hiểu lầm.

Cô thử nghĩ xem, năm đó tôi cứu cô, cô sùng bái tôi, thích tôi, được, tôi đồng ý, nhưng thứ tình cảm đó chỉ tăng dần lên khi cô tiếp tục tiếp xúc cới tôi và tìm hiểu ra con người thật của tôi thôi, còn đằng này chúng ta không hề qua lại với nhau, hơn nữa còn chẳng gặp nhau trong bao nhiêu năm.

Sự rung động đó vốn đã không còn rồi, bây giờ...!cô chỉ đang ép bản thân cô thích tôi mà thôi, đây chỉ là một thứ tình cảm nhầm lẫn.

Cô nên sớm hiểu ra đi!!
Thạch Quyên Cầm đứng ngơ người ra, cô cẩn thận suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều Lục Ngạn Thành nói có vẻ rất đúng.

Hình như hiện tại ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì cô cũng không cảm nhận được gì.
- Thạch Quyên Cầm, dạo gần đây cô đang qua lại với Cảnh Thần đúng không??
- Ừmm...!đúng, em và thanh tra Cảnh có thường xuyên nói chuyện rồi đi ăn này nọ.

Nhưng sao vậy??

- Cô không cảm thấy con người cậu ta rất tốt sao? Rất chân thành! Tôi nghĩ cô nên mở lòng với cậu ấy một chút!!
- Mở lòng?? Đúng là anh ấy rất tốt, rất chu đáo cũng rất chân thành và ấm áp, em cũng có hảo cảm với anh ấy, nhưng mà...!tính chất công việc của anh ấy khá nguy hiểm, cũng khá bận rộn, em sợ...!sau này...
Lục Ngạn Thành lại cầm cây bút lên, tiếp tục xem xét tài liệu.
- Sợ gì chứ?? Cứ thử xem sao?? Thật ra nó không đáng sợ như cô đã nghĩ đâu!! Khi đã yêu nhau thật lòng thì cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải là vấn đề.

Được rồi, tôi chỉ nói với coi vậy thôi, giờ cô ra ngoài được rồi.
- Vậy....!em ra ngoài trước!!
Cạch!!
Khi Thạch Quyên Cầm ra ngoài chưa được bao lâu thì...
Cạch!
Bộp! Bộp! Bộp!
- Tôi phải vỗ tay khen cậu đấy! Vậy mà lại hiểu nhiều về tình yêu như này! Cậu còn là Lục Ngạn Thành lạnh lùng, tàn bạo không vậy? Khí tin thật đấy!!
Lục Ngạn Thành bực bội không thèm liếc mắt nhìn Trịnh Tấn Thăng một cái, anh chỉ hạ thấp giọng lạnh lẽo bảo.
- Hừ! Ai cho cậu đến đay vậy? Khôn hồn thì cút khỏi tầm nhìn của tôi ngay lập tức đi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi