Ngày hôm sau, ở công ty của Lục Ngạn Thành.
- Buổi xem mắt hôm qua...!thế nào rồi? Tôi nghe nói vị Cố tiểu thư này rất xinh đẹp và kiều diễm.
Chắc là...!thành công rồi chứ hả?
Đúng vậy! Cuộc xem mắt này đáng lẽ là được thành công viên mãn, nhưng, là cô ta tự làm tự chịu, trách ai được? Vã lại,....
- Hiện tại tôi không muốn nhắc đến cô ta, cũng không muốn nói đến cuộc xem mắt vớ vẩn đó nữa.
Vì vậy....!cậu đừng có tự rước hoạ vào thân!
Lục Ngạn Thành đùng đùng sát khí nên Tịnh Huy thừa biết là thất bại.
Nhưng, thắc mắc thật đó! Một vị tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành như vậy....!tại sao Lục thiếu lại từ chối!
Cũng không cần biết lí do là gì.
Hiện tại...!anh đang rất đau đầu đây.
Kế hoạch mà anh sắp xếp vậy mà lại tan tành chỉ vì một hành động điên rồ của cô ta.
Bây giờ anh biết tìm đâu ra cô bạn gái như ngoại nói? Tiệc mừng thọ của ngoại anh cũng sắp tới đến nơi rồi!
Người đàn ông chứa đầy muộn phiền này thở dài một hơi đã làm cho bầu không khí ngưng động, anh ta đưa tay lên xoa nguyệt thái dương càng khiến cho Tịnh Huy sợ hãi.
Vì khi anh bực bội mới làm vậy, mà bình thường như thế thì tính tình của anh càng khó hiểu và bất thường.
- Hừ! Tôi cho cậu thời gian một tiếng, tìm ra những cô gái có ngoại hình ưa nhìn, đặc biệt là hiền lành, hoà nhã mang ảnh đến đây cho tôi xem!!
Hả? Chủ tịch...!đã ham muốn có bạn gái đến mức này rồi sao?
- Dạ! Được!
Tịnh Huy xoay lưng đi thì chợt, giọng trầm lạnh của người đàn ông khó chịu kia lại cất lên.
- Phải rồi! Cậu cũng hãy dập tắt cái tin đồn điên rồ trong công ty đi! Làm trợ lí của tôi sao có thể bị ô uế danh tiếng như vậy! Ngày nào vào đến công ty cũng nghe những lời xì xầm, bàn tán, thật khiến người khác phiền não!
Đó! Thấy chưa? Anh ta có bao giờ để ý đến người khác bàn luận cái gì đâu.
Vậy mà bây giờ lại cảm thấy khí chịu bởi những lời hoạt ngôn đó! Đây không phải là muốn tăng thêm việc cho Tịnh Huy tôi sao? Cơ mà...!miệng là ở trên mặt của người ta, việc ngăn cản họ cũng là một điều khó giải quyết!
- Dạ, thưa chủ tịch!
Nhưng...!anh đâu có quyền từ chối!
Cạch!!
- Đúng là bực mình thật mà!
...----------------...
Một tiếng sau.
Cạch!
- Đây là những bức ảnh mà anh cần.
Nếu chọn được ai thì tôi sẽ liên hệ với họ.
Lục Ngạn Thành lướt qua nhanh, cũng không biết là có nhìn rõ mặt người ta không nữa.
- Không có ai được cả! Những xô gái này nhìn vào là biết xa hoa, đua đòi rồi! Hoà ngã ở chỗ nào chứ!? Rốt cuộc cậu có biết nhìn người không vậy!?
Đúng thật là Tịnh Huy anh không biết nhìn người, hơn nữa, còn là phụ nữ...!nên...!anh càng không rõ.
- Là tôi thất trách! Nhưng, những cô gái này đều thuộc dạng ưa nhìn mà xinh đẹp mà! Vã lại, anh không gặp mặt và tìm hiểu thử thì làm sao biết được tính cách họ ra sao??
Đùng!!
Trời đang nắng nhưng không hiểu từ đâu sấm chớp lại nổi lên.
- Cậu dám cãi tôi!?
Ể!? Ai dám chứ?
- Hừ! Nhờ cậu cũng chẳng được tích sự gì!!
Rầm!!
Lục Ngạn Thành tức giận bỏ ra ngoài.
...----------------...
Vừa bước ra thang máy anh liền nghe thấy!
- Chị biết không? Tối hôm qua chồng em vừa đi công tác về đã chạy đến hôn em đó! Nói là nhớ em! Ha ha ha! Anh ây sến thật!
Vô tình nghe thấy những "chị tám" trong công ty nói chuyện, anh chợt nhớ ra gì đó.
Hôn!?!!?
- Nụ hôn tối hôm qua!! Bây giờ nhớ lại...!cũng không đến nổi kinh tởm như mình nghĩ! Nó...!ngọt thật!!
Anh bất giác đưa tay sờ lên đôi môi của mình.
Không đúng! Mình lại điên khùng gì nữa rồi! Cái cảm giác hôm qua chỉ tại tác dụng của thuốc thôi.
Chứ đối với người phụ nữ dơ bẩn đó...!làm sao mà có thể có cảm giác kì lạ được!!
Cơ mà...!người phụ nữ mà ngoại muốn, mình phải kiếm ở đâu đây? Trên đời này...!thật sự có loại phụ nữ đó sao? Vậy thì tại sao...!mình chưa được nhìn thấy lần nào?!
Mình...! chỉ nhìn thấy được...!loại phụ nữ xấu xa thôi! Nhất là cô ta! Các yếu tố đen tối đều hội tụ trên người cô ta.
Không những diễn xuất tốt mà còn hay tỏ ra đáng thương, thuần khiết, tưởng mình ngây thơ trong trắng lắm sao? Ha! Cuối cùng cũng chỉ là loại người giả tạo, mưu mô, ngu ngốc và bẩn thỉu! Cô ta...!chính là thừa hưởng cái huyết mạch xấu xa đó của cha mẹ mà ra.
Hổ phụ sinh hổ tử, chẳng khác tí nào!