LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Anh mắt Tịch Nghi thầm do dự, nhưng thật ra cũng không muốn.
Quyến rũ? Ai? Anh ta?
Anh ta đang xem cô làm trò hề sao? Đang muốn xem cô là một món đồ chơi để giải toả? Ha! Cô không phải là loại phụ nữ đó..Tịch Nghi cô càng không phải là tình nhân của anh ta nên cô càng không có nghĩa vụ khiến anh ta thoả mãn.
- Tôi...!tại sao tôi phải làm theo lời anh nói? Tại sao tôi phải khom lưng, nhỏ giọng để quyến rũ một kẻ luôn hành hạ mình? Anh không cảm thấy nó rất nực cười?
Tuy Tịch Nghi đã bị dao động bởi điều kiện mà Lục Ngạn Thành đưa ra.

Nhưng, suy đi nghĩ lại, hiện tại Tịch Nghi cô đã mất hết tất cả rồi, cô....!chỉ muốn để lại một ít thể diện và lòng tự tôn cho mình.
Nhưng có lẽ...!lời từ chối của cô đã khiến anh ta sôi máu.
- Cô...!từ chối tôi? Hừ! Đây mới là chuyện nực cười đấy! Cô có biết..

có bao nhiêu người muốn trèo lên giường tôi mà không được không? Hiện tại...!tôi đang đưa ra đề nghị cho cô...!thế mà cô lại từ chối! Đừng có không biết điều như vậy!
Anh ta nhìn cô lườm lườm, rồi đột nhiên nhếch mép.

- Hay là...!cô đang định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi? Ha! Trò này xưa cũ cỡ nào rồi mà cô còn dùng?
- Chẳng lẽ...!cô cũng quyến rũ những tên đàn ông khác bằng cách này??
Lời của anh ta..

không ngừng phỉ báng Tịch Nghi làm cho cô rất khó chịu, bấu chặt tay mình đến mức sắp rách cả da.

Nhưng rồi....!cô đã bình tĩnh mà thở ra một hơi dài.
- Tôi đã nói là tôi không quyến rũ ai cả.

Anh không tin thì tôi cũng chịu thôi! Vã lại...!đâu nhất thiết...!tôi phải giải thích với anh.
Cái thái độ buông thả, không màng mọi thứ của cô ya là sao? Đúng là biết cách khiến người ta bực mình.
Cơn thịnh nộ của anh ta lại nổi sóng, anh ta bước nhanh xuống giường, đi đến vồ lấy Tịch Nghi rồi đè cô xuống giường.
Nhanh đến mức khiến Tịch Nghi không rõ chuyện gì đang xảy ra, đến khi cô bình tĩnh lại thì đã nằm dưới thân hình to lớn của anh ta lúc nào không hay.
- Anh...!anh làm gì vậy?!
Tịch Nghi cố gắng kháng cự nhưng chỉ là vô ích.

Không còn cách, cô chỉ đành buông xuông, xoay mặt sang chỗ khác.
- Sao không đánh tôi nữa đi! Hôm nay cô gan lắm mà!! Hừ...!trạng thái của cô như này là đang khinh thường tôi? Ghét tôi? Hận tôi, căm thù tôi phải không?!
Anh giận dữ hét vào mặt Tự Ninh nhưng cô không hề trả lời, gương mặt...!chỉ một biểu lạnh tanh.
- Trả lời tôi đi!!
Anh tiếp tục giận dữ, ghé sát vào mặt cô mà gầm gừ.

- Rốt cuộc là hôm nay anh bị gì vậy? Sao cứ thích tìm đến chỗ tôi mà nổi khùng? Không lẽ...!anh thích người khác cởi hết đồ quyến rũ anh đến thế?

- Nếu vậy thì sao anh không đi tìm những cô siêu mẫu, thân hình đẹp á! Tôi chẳng có gì đẹp đẽ hay thú vị đâu, bởi, tôi là người mà anh ghét!
Người mà tôi ghét!
- Đúng vậy! Tôi rất căm phẫn đối với cô.

Hiện tại cô đã là tù nhân của tôi, nên...!tôi càng không muốn cô giở trò trước mặt tôi.

Muốn lấy lòng những người xung quanh tôi để được thoát thân hả? Đừng có mơ nữa.
- Cho dù cô có quyến rũ được Đỗ Tường An thì sao? Có lấy được lòng thương xót của Tịnh Huy thì sẽ thế nào? Cô khiến cho Trịnh Tấn Thăng thích thú, tò mò về cô thì sẽ được gì? Những người đó...!không ai giúp được cô đâu! Trừ phi tôi chết!!
- Nên, Liên Tịch Nghi! Tôi nói cho cô biết, đừng có mà giở thói bịp bợm, hiến thân cho đàn ông nữa! Chẳng có ích đâu!
- Còn nếu cô thích...!thì tôi...!có thể tìm cô cô những tên đô con, lực lưỡng như lần trước.

Mười thằng được không? Cho cô không dậy nổi luôn!!
Chát!!
Bị khinh bỉ và phỉ báng đến không còn đường mở miệng.

Tịch Nghi tức giận và uất ức đến mức không chịu nổi nữa, cô bạo gan tát vào mặt Lục Ngạn Thành một bạt tay đau điếng.

Điều này...!đã khiến anh như sắp nổi khùng lên, anh xuống giường, trừng mắt vào cô.
- Cô dám đánh tôi? Ha! Còn khóc? Muốn dùng những giọt nước mắt ghê tởm đó để làm gì? Tha cho cô?
- Ha! Đừng mơ! Cô đã dán chọc đến tôi rồi thì đừng khóc.

Phải dũng cảm gánh hậu quả chứ!
Anh gầm gừ như một con quỷ dữ, song, anh gọi người.
- Người đâu rồi! Tịnh Huy! Đem cô ta nhốt vào nhà kho! Bỏ đói ba ngày! Không có sự cho phép của tôi thì không được thả ra.
Nhà kho?
Rầm!!
Anh ta cứ vậy mà bỏ đi! Không hề...!cho cô nói thêm lời nào!
- Không! Đừng!
Nhà kho! Không! Tôi không muốn lại bị nhốt vào đó!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi