LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Sau khi lê lết về đến biệt thự như địa ngục đó là một giờ sáng, chân Tịch Nghi đã sắp nát, vậy mà còn phải nghe những lời châm chọc của quản gia.
- Về rồi sao? Thế nào? Một ngày được làm "thiên nga" cảm giác có vui không? Ồ! Nhưng dì có vui ra sao, thích thú đến cỡ nào thì...!vịt vẫn hoàn vịt thôi, vẫn sẽ trở về với cái bộ dạng thảm hại...!giống...!như hiện tại!!
Tịch Nghi không nói gì, chỉ định lẳng lặng rời đi cho êm chuyện, nhưng không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Cô quản gia đó cứ thích kéo cô lại mà kiếm chuyện.
- Thái độ gì đó hả? Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực như vậy để làm gì? Cô tưởng mình là ai hả? Hôm nay đến bữa tiệc, được lão phu nhân yêu thích một chút thì bắt đầu ra vẻ ta đây rồi phải không? Sao? Tưởng rằng đã có người chống lưng? Làm ơn rớt xuống đất giùm cái, đừng có mơ mộng trên trời mây nữa, hàng giả cũng chỉ là thứ khiến người ta cảm thấy buồn nôn mà thôi!
Tịch Nghi biết cho dù cô có phản bác thì cũng chỉ vô ích, nên nhịn cô ta cũng là chuyện tốt.

Nhưng, bây giờ Tịch Nghi không thể chịu nổi nữa rồi, tại sao cô ta cứ thích kiếm cớ mắng nhiếc Tịch Nghi?
- Đủ chưa hả? Quản gia! Cô tự biên tự diễn như vậy là đủ chưa? Tôi có từng nói...!mình đã được bay lên tầng cao đâu, tôi có từng nói từ hôm nay tôi sẽ trở thành chủ nhân của cô chưa hả? Nếu cô thích suy đoán ý nghĩ của người khác như vậy, tại sao cô không đi mà đoán mò "thiên ý" của ông chủ mình đi!!
Tịch Nghi hất tay quản gia ra, định bước lên lầu thì ngay lúc đó Lục Ngạn Thành đứng trên lầu, bỗng nhiên cất giọng trầm.

- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?!
Tịch Nghi không nói gì cũng chả thèm ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cứ vậy mà ngoan ngoãn trở về "tù giam" của mình.

Còn quản gia thì sợ hãi không dám hé răng.
...----------------...
Hai ngày sau, tại quán bar, Lục Ngạn Thành đang vui vẻ tụ tập với bạn.

Khung cảnh ở đây không khác gì thiên cung, có đầy ắp mỹ nữ, rượu thịt hoành tráng.

Mỗi người cứ ung dung trái ôm, phải ấp vô cùng viên mãn như chốn thần tiên.
- Nào Lục tổng! Ăn thêm đi!!
- Lục tổng! Anh muốn ăn đồ ăn hay là ăn em đây?
- Lục tổng! Anh thấy cô ta quyến rũ hơn hay là em? Anh chọn một đi!!
Mỹ nữ xung quanh anh ta cứ một tiếng là Lục tổng, hai tiếng là Lục tổng, nghe êm tai vô cùng, nhưng, nghe nhiều thì lại cảm thấy nhàm chán, chả có tí hứng thú nào!
- Tất cả các cô đều đẹp, đều quyến rũ! Này! Bo cho các cô!!
Anh ta chủ yếu đến đây là chỉ muốn uống rượu vung tiền!
Nhưng bỗng nhiên, một người bạn của anh ta lại lên tiếng mỉa mai.
- Có người yêu rồi mà cậu vẫn như vậy! Bộ...!cô ấy...!không ghen sao? Hả?
Một tên khác cũng cười đùa, vội tiếp lời.
- Ôi trời! Có tiền muốn gì mà chẳng được, huống hồ gì là bạn gái! Nay cô này mai cô khác có gì khó.


Nhìn xem! Trước mắt mà không thấy hay sao? Đàn bà ai cũng như ai, cô gái kia không chừng cũng vì tiền mới đến bên cậu ấy! Thử nghĩ xem, nếu chúng ta mà nghèo mạt thì mấy cô gái xinh đẹp này...!có thèm để ý đến không?!
Có một cậu bạn nữa của anh ta nhăn nhó phản bác, nhưng anh công tử này lạ lắm, chỉ nói chuyện uống rượu chứ không có người đẹp kế bên, hình như là một kẻ chung tình đã có bạn gái.
- Như vậy là các cậu không hiểu gì về tình yêu rồi.

Chưa từng yêu ai, chưa tìm đúng người thì đứng nói bậy! Như cô bạn gái của tôi này có phải đến bên tôi tôi là con nhà giàu lắm tiền đâu, cô ấy xinh đẹp, giỏi giang mà còn yêu tôi, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm rồi đấy mà cô ấy chưa bao giờ vòi tôi mua đồ hàng hiệu hay cho tiền.

Bởi mới nói, các cậu đừng có bi quan về tình yêu như vậy, các cậu chỉ toàn tiếp xúc với gái quán bar hay tiểu thư đanh đá nên mới nói thế!
- Thật sao? Trên đời này có cô gái như vậy hả? Lỡ như cô bạn gái của cậu đang tính kế lâu dài muốn làm bà chủ thì sao?
Lục Ngạn Thành im lặng nghe họ tranh cải rồi cẩn thận suy nghĩ một chút thì cảm thấy quả thật là mình không hiểu yêu đương, cũng không hiểu phụ nữ, trước giờ anh chỉ toàn áp đặt phụ nữ quán bar vào những người con gái khác.

Như Liên Tịch Nghi, bỗng dưng anh lại cảm thấy mình quá đáng.
Ấy mà, khi nhớ về việc ba mẹ cô đã làm với gia đình mình...!anh lại tức giận hỏi chính bản thân mình.

Ba mẹ xấu xa thì con có tốt được không? Trẻ mồ côi không được dạy dỗ đàng hoàng thì sẽ ngoan hiền đến đâu? Thế anh có nên cho cô một đường sống?! Nhưng...!còn hận thù?

Anh vốn không có cách nào buông xuống, anh đã chính mắt nhìn thấy ba mẹ mình nhảy lầu, đau đớn tột cùng, đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng của anh, cũng chính là sự sợ hãi, khó khăn lắm anh mới tìm được một người chịu hành hạ chung, tại sao anh phải nhân nhượng để cho cô sống hạnh phúc còn anh thì bị dìm trong bóng tối??!
Reng! Reng! Reng!
Lục Ngạn Thành chìm vào dòng suy nghĩ, bị sao lãng đến nỗi tiếng chuông điên thoại vang cũng không nghe thấy, đến khi đám bạn anh gọi lớn mấy lần thì anh mới giật mình.
- Bạn gái cậu gọi phải không? Cô ấy cũng quản thúc cậu gớm đấy??
Lục Ngạn Thành trừng mắt, lạnh giọng.
- Cô ấy chỉ là để đối phó với ngoại tôi mà thôi, chả phải bạn gái gì đâu!
Nói xong anh tập trung nghe điện thoại còn đám bạn thì ngơ ngác! Ơ kìa? Bạn gái giả sao?
- Có chuyện gì??
- "Dự án ở khu đất B của chúng ta đã bị Lục Phó cướp rồi!"
Nghe tin từ quản lí, Lục Ngạn Thành nhanh chóng tắt máy, rời khỏi cuộc tụ tập, lập tức trở về công ty.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi