LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Ngày hôm sau, Tịnh Huy đã hẹn được bà chủ shop thời trang nhưng anh lại cảm thấy việc Lục Ngạn Thành muốn thu mua lại shop này không được khả quan cho lắm vì...!bà chủ shop này là một người cứng rắn, không có điểm yếu, cô ấy không những làm trong nghề lâu năm mà còn làm ăn trong sạch không dính một vết nhơ.
- Anh chắc chắn muốn thua mua lại shop đó sao? Hay là anh suy nghĩ lại thử xem!!
Ngạn Thành ngẩng đầu lên liếc nhìn Tịnh Huy, ánh mắt ngập tràn tự tin rằng mình sẽ không thua trước một người phụ nữ.
- Có vấn đề gì sao? Chỉ là một shop thời trang, Lục Ngạn Thành tôi không lẽ không làm chủ được??
Tịnh Huy cũng đành cạn lời không nói gì thêm, anh cũng không khẳng định rằng Lục tổng lần này sẽ phải cúi đầu xin thua một người phụ nữ, nhưng quả thật, làm ăn lâu như vậy rồi, anh nghĩ Lục tổng cũng nên biết mùi bị dằn mặt là thế nào, đừng lúc nào cũng cho mình là cao thượng mà khinh bỉ người khác.
...----------------...
Vào buổi chiều, tại shop thời trang XO, Lục Ngạn Thành đã đợi bà chủ của tiệm cả mười lăm phút rồi nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi của người phụ nữ đó.
- Sao cô ta còn chưa tới?!

- Anh kiên nhẫn hơn một chút đi! Chắc là cô ấy sắp đến rồi.
Từ khi Lục Ngạn Thành lên làm Lục tổng đến nay, cũng đã mấy năm rồi anh không phải chờ đợi người khác như này, vậy mà hôm nay lại phải tốn thời gian chờ đợi một người phụ nữ nên...!anh ta thật sự đã sắp nổi cơn lôi đình.
- Lục tổng! Xin lỗi, lúc nãy tôi có chút bận nên đến trễ, khiến anh chờ lâu rồi!
Cuối cùng vị nữ chủ đó cũng đã đến, nhưng cô ấy mỉm cười tươi tắn một chú rất chuyên nghiệp, nhìn không giống giả trân.

Đặc biệt là cô ấy không hề mang trên người một cảm giác sợ sệt, hấp tấp khi khiến Lục Ngạn Thành phải chờ mình, ngược lại còn ngẩng cao, ưỡn ngực, rất chuẩn một người có quyền lực.
- Bà chủ Khương, cô có khái niệm về thời gian không vậy?!
Lục Ngạn Thành, anh ta phớt lờ cái bắt tay của cô ấy, mặt nặng mày nhẹ.
Bà chủ Khương không nói gì, mỉm cười ngồi xuống đối diện anh ta, vẻ mặt trang nghiêm, tuy miệng vẫn mỉm cười lịch sự nhưng ánh mặt lại lạnh lùng, không hài lòng về Lục Ngạn Thành cho lắm.
- Khái niệm về thời gian? Hôm nay tôi vốn không có thời gian rảnh nhưng vẫn chiết thời gian ra gặp mặt anh vậy mà anh còn cau có với tôi? Tôi nói anh nghe, anh là người hẹn tôi, là người cần gặp tôi, anh vốn ở thế bị động, nếu anh chờ không được thì...!chúng ta có lẽ cũng chả còn gì để nói.

Lục Ngạn Thành hừ lạnh.
- Quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy.

Cô chỉ là một người phụ nữ vậy mà hùng hồn gớm nhỉ? Ra dáng một bậc đế vương lắm đấy!

- Chỉ là một người phụ nữ? Ha! Phụ nữ thời nay không còn chịu lép vế trước đàn ông nữa đâu Lục tổng!!
Lục Ngạn Thành cũng không muốn vòng vo thêm, anh trực tiếp nói thẳng.
- Tôi muốn thu mua lại shop thời gian của cô, đây là bản thoả thuận, cô xem rồi ký vào đi!!
Lục Ngạn Thành cao lãnh cứ như chắc chắn rằng bà chủ khương đây nhất định sẽ ký, trông anh ta cao ngạo và bất cần vô cùng khiến Tịnh Huy đứng kế bên sợ hãi, anh nhỏ giọng.
- Lục tổng, anh hãy từ từ thương lượng.
Rồi quay sang khôn khéo giải hoà với bà chủ shop.
- Bà chủ Khương, chủ tịch của chúng tôi không giỏi ăn nói, ý của anh ấy không phải như vậy đâu.

Chỉ là anh ấy rất ưng shop này của cô, anh ấy muốn thương lượng với cô để thu mua lại nơi này.


Trong bản thoả thuận đã nêu rõ hết, nếu cô thấy được thì chúng ta có thể bàn bạc tiếp.

Chắc chắn không để cô phải thiệt thòi.
Lục Ngạn Thành nhếch mép, cứ nghĩ bà chủ Khương này sẽ nhanh ký vào bản thoả thuận vì sự quyền lực và lợi ích trước mắt của anh, nhưng không, cô ấy lại mỉm cười lịch sự một cách công nghiệp, cầm bản thoả thuận lên liếc nhìn một cái cũng chả có thèm lật ra xem bên trong có đầy rẫy lợi ích gì, rồi cứ thế để mạnh xuống bàn.
Bạch!!
- Cậu không cần phải giải thích nhiều như vậy đâu trợ lí Tịnh, thái độ của Lục tổng đây đã hiện rĩ ra trên mặt tôi còn không hiểu sao? Nhưng thật sự xin lỗi, Shop thời trang này làm ăn đã lâu năm, có tiếng trên thị trường, cho dù anh có cho tôi bao nhiêu lợi ích đi chăng nữa, nhưng xin lỗi, Lục tổng, tôi không thể để nó rơi vào tay anh một cách vô lý như vậy được.
Lục Ngạn Thành trố mắt, anh không thể nào tin được, cũng không hiểu, cô ta chỉ là một người phụ nữ thôi, sao lại không sợ hãi quyền thế, địa vị của anh, sao lại có gan chống đối anh, từ chối anh như vậy??! Thật là quá quắt!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi