Trong ánh đèn mập mờ của đêm tối, trong một quán bar đang ồn ào tiếng nhạc, nơi những quý ông, quý bà thượng lưu hay những cậu ấm con nhà giàu hay lui tới, ở một phòng VIP đang có cuộc chia tay thương tâm.
- Chia tay? Trịnh Tấn Thăng, sao lại phải chia tay?!
Trịnh Tấn Thăng cười nhếch mép, anh cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má của Cố Ánh Tuyết trông thật hài hước.
- Đã hai tuần rồi đấy, chúng ta bên nhau hai tuần cô còn chưa cảm thấy đủ lâu sao? Còn tôi thì thật sự cảm thấy quá đỗi nhàm chán rồi.
Hay là cô yêu tôi thật! Ha ha!!
Cố Ánh Tuyết không biết nói như thế nào ngoài...
- Em yêu anh mà!!
Thật hài hước.
- Cô yêu tôi hay yêu tiền, yêu tài sản, dòng họ nhà tôi đây? Cô đừng có bày trò nực cười nữa, người như cô tôi gặp qua nhiều rồi.
Ngoan ngoãn cầm số tiền hoa hồng cuối cùng này mà rời đi đi, dù sao cô cũng là tiểu thư nhà họ Cố, làm ầm ĩ rồi để người khác biết cô là tình nhân của Trịnh Tấn Thăng tối thì không hay đây! Ý tôi là...!danh tiếng của cô!!
Cố Ánh Tuyết vốn không muốn buông chân của Trịnh Tấn Thăng nhanh như vậy, nhưng nghe anh ta nói lời tuyệt tình thế thì...!cô cũng không còn cách.
- Vậy được, nếu em đi có thể khiến anh vui, khiến anh thoải mái, đỡ chướng mắt, khiến anh còn có ấn tượng tốt về em thì...!em sẵn lòng!!
Cô ta cầm số tiền rồi bỏ đi một mạch khiến Trịnh Tấn Thăng cảm thấy thật buồn cười.
- Còn giả vờ nói lời tình cảm, sao lại có người nhàm đến mức này chứ?!
Trong lúc anh đang say sưa uống rượu nghe tiếng nhạc, hưởng thức sự nhàn nhã của cuộc sống thì đột nhiên, có người bước vào.
- Trịnh tổng!!
Trịnh Tấn Thăng ngạc nhiên.
- Lục Phó!!!? Ha! Sao nhà họ Lục ông lại có nhã hứng đến tìm tôi vậy? Chúng ta như nước với lửa, nào có thân đến thế!!
Trịnh Tấn Thăng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ta.
- Sao Trịnh tổng lại nói vậy? Lục Ngạn Thành cới tôi khác nhau cơ mà!!
- Ô! Thế sao? Vậy mục đích của ông đến tôi là có việc gì?!
Ông ta nở một nụ cười nham hiểm.
- Hợp tác.
Không phải Trịnh tổng anh luôn muốn đối phó, hạ gục tập đoàn Lục thị kia sao? Như vậy...!không phải chúng ta có cùng một mục tiêu rồi sao??!
Trịnh Tấn Thăng nheo mắt.
- Người nhà đấu với người nhà?!
- Ô! Sao Trịnh tổng lại nói thế!! Tôi cới nó cũng chả có tí huyết mạch gì mà.
Chuyện thương trường lâu nay là thường tình rồi.
Trịnh Tấn Thăng vốn nhìn thấu ông ta.
- Ông muốn giành luôn tập đoàn Lục thị của nhà họ Lục sao? Ông tham lam quá rồi đấy!!
Ông ta nhếch mép.
- Thắng làm vua thua làm giặc, sao lại gọi là giành.
Sắp tới đây sẽ có một cuộc đấu thầu, chúng ta có thể hợp sức giành lấy lô đất mà nhà họ Lục đó muốn.
- Hừ! Tôi không có hứng thú hợp tác với ông, vã lại, chỉ giành một lô đất tring một trận chiến thì sẽ làm được gì? Dạo gần đây tôi đang có nhã hứng ăn chơi, không rảnh đi tranh giành.
Lục Phó biết rằng mình đang bị khinh bỉ nhưng vẫn cố cắn chặt răng.
- Một lô đất thì không hề hấn gì nhưng nếu chúng ta hợp tác về lâu về dài thì...
Trịnh Tấn Thăng không đợi ông ta nói hết câu đã đứng dậy bỏ đi để lại một câu.
- Không muốn vướn vào chuyện phạm pháp, à phải rồi, chai rượu trên bàn vẫn còn chưa khui, tặng ông đấy!!
Sau khi Trịnh Tấn Thăng bỏ đi, ông ta tức giận đến tím mặt, tay đập xuống bà.
Rầm!!
- Thằng rang con này, mày tưởng mày là ai hả? Không có nhà họ họ Trịnh thì mày là cái thá gì sao với tao?
...----------------...
Trên xe, trợ lú của Trịnh Tấn Thăng hỏi.
- Lúc nãy, Lục Phó ông ta...
- Hừ! Ông ta nói là muốn hợp tác đối phó với Lục Ngạn Thành gì đó.
Ôi trời, làm mất hết nhã hứng!!
- Vậy bây giờ, chúng ta đi đâu?!
Trịnh Tấn Thăng lộ nụ cười đào hoa.
- Đi tìm mỹ nữ!!