LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Không như lần trước, lần này Lục Ngạn Thành được nằm trên đùi Tịch Nghi nên...!nhịp tim của anh cũng lạ hơn.
Ngoại trừ mẹ anh và ngoại anh ra thì đây là lần đầu tiên anh được nằm trên đùi một cô gái và cho cô ta sờ vào mái tóc của mình.

Nghĩ lại thì...! chuyện này thật vô lí, một tổng tài bá đạo như anh vậy mà lại trở nên ngoan ngoãn thế này.

Anh thật sự...!là vì không ngủ được nên mới...!dễ dàng bị thuần phục như vậy hay sao? Hình như không hoàn toàn như vậy!!
- Anh...!hút thuốc sao? Còn uống rượu nữa??
Lục Ngạn Thành vừa nhắm mắt vừa lên tiếng.
- Lúc chiều tôi có đi gặp đối tác nên uống khá nhiều, vì là đối tác nước ngoài nên không có cách nào từ chối.

Còn hút thuốc hả? Chậc! Lúc nãy tôi lại gặp ác mộng, hút thuốc sẽ giúp tôi bình tĩnh lại hơn.


Phải rồi...! tôi đã định uống thuốc an thần đấy, rồi còn định ra ngoài đi dạo, nhưng, ha, cũng không hiểu sao bây giờ lại ở chỗ của cô.

Nực cười thật!!
Tịch Nghi nhẹ giọng.
- Vậy sao?? Thế...!sau này anh không ngủ được cứ đến chỗ tôi đi!!
Lục Ngạn Thành ngồi bật dậy nhìn cô.
- Tại sao? Cô đang có ý đồ gì? Đừng hòng giở trò với tôi, cô nghĩ cô nhìn thấy được quá khứ đáng thương kia thì cô đã nắm được thóp của tôi sao? Cô đừng quên, tôi, có thể giết cô bất cứ lúc nào đấy!!
Tịch Nghi im lặng nhìn anh ta, đôi mắt vô hồn dẫn trĩu nặng rồi cô bật cười.
- Vậy thì anh cứ giết tôi đi!! Ha! Anh cũng nhại cảm quá rồi đấy, anh nghĩ ai cũng muốn hại anh hả? Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, tôi...! cũng như anh vậy...!cũng muốn trốn tránh quá khứ, tôi không muốn nhìn lại những kí ức đau khổ mà anh đã gây ra cho tôi đâu.

Tôi không hận anh...!cũng không muốn trả thù, cũng chẳng thèm chống đối, nhưng anh nên nhớ...!không phải là tôi không thể, nếu tôi thật sự ra tay....!thì anh đã bị tôi đâm chết bởi nhát kéo lần trước rồi.
Rồi Lục Ngạn Thành cười tà, cũng không hiểu tại sao lại cười.
- Ha...!ha ha ha..

ha ha! Cô nhân từ ra phếch đấy! Nghe cô nói vậy....! thì tôi là một kẻ độc ác, tàn bạo rồi còn gì.

Đúng! Tôi là ác quỷ, không so sánh được với thiên thần, nhưng mà như vậy thì sao chứ? Tôi cứ thích như vậy đấy thì sao??
Tịch Nghi lười biếng trả lời anh, cô cảm thấy...!con người này đã bị thù hận ăn mòn rồi, thật sự không có thuốc chữa.
- Đương nhiên là không sao rồi, anh có tiền, có quyền, làm gì chẳng được, đâu ai dám ngăn anh.

Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh thêm một câu....! chúng ta đều là người trong cùng một thế giới...!tại sao lại không thể thấu hiểu, cảm thông cho nhau?
Chìm vào im lặng một lúc, Tịch Nghi lại là người mở lời trước.
- Vẫn là câu nói đó, nếu anh không ngủ được hay cần người tâm sự thì có thể đến tìm tôi.


Không phải tôi muốn tìm cơ hội hại anh hay là tìm hiểu sâu về điểm yếu của anh đâu.

Tôi chỉ vì ngoại của anh thôi, ngoại anh đối với tôi rất tốt, nên tôi đâu thể phụ lòng ngoại anh được.

Tuy tất cả là một vở kịch nhưng...!ngoại anh đã nhờ tôi chăm sóc anh là thật.

Tôi...!không thích cảm giác bị áy náy cho lắm.
Lục Ngạn Thành tặc lưỡi rồi xì một tiếng.
- Xì! Tiếp tục đi!
Song, anh lại nằm lên đùi Tịch Nghi, nhắm mắt lại.
- Nhưng mà...!sau này anh đừng uống nhiều rượu hay hút thuốc nữa.

Không tốt cho sức khỏe đâu.

Lúc anh về, tôi có nghe quản gia nói thoáng qua rằng anh để bụng đói uống rượu, như vậy càng không tốt đâu.


Một khi anh ngã bệnh thì người lo lắng nhất, buồn nhất không ai khác là ngoại anh đó.
- Này!!! Sao hôm nay cô lại nói nhiều như vậy!! Thật phiền phức!! Đừng tưởng dạo này tôi tốt với cô một chút thì cô có thể làng càng rồi muốn nói gì thì nói.

Định dạy đời tôi sao????
Nghe anh ta nói thế Tịch Nghi liền không nói nữa và tiếp tục hát ru.
"Đúng là mình hơi bị nhiều chuyện rồi.

Cũng không hiểu sao hôm nay mình lại thích lo chuyện bao đồng đến vậy.

Chỉ là...!ngoại anh ta thật sự là một người bà hiền hậu, bà ấy khiến mình...!cảm nhận được cảm giác của một gia đình khiến mình phút chốc lại nghĩ bà ấy thật sự là ngoại của mình."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi