LỤC THIẾU PHU NHÂN YÊU EM NHẤT ĐỜI


Anh đỡ cô xuống ghế, người cô mệt mỏi tựa lên cơ thể săn chắc của anh, hai cơ thể trần trụi nhớp nháp đầy mồ hôi dính lấy nhau, da kề da, cô thoải mái nghịch ngợm mấy múi cơ rắn rỏi.

"thích không?"
"thích"
"bà xã, thực sự muốn có bảo bối nhỏ? sẽ rất cực" anh ôm chặt cô vào lòng thủ thỉ
"ừm, ba mẹ mong cháu rồi mà, chị Chi và Vương tổng cũng có em bé rồi, em cũng muốn"
"em vẫn còn đi học, không cần vội"
"bảo lưu là được, sinh xong học tiếp"
"không cần học nữa cũng được, anh có rất nhiều tiền, tiền anh không thiếu" Lục Triệt Hạo hôn chụt lên môi cô
"không thèm" Mặc Hân Nghiên bĩu môi
"10 đứa anh cũng có thể nuôi"
"nếu anh đủ khoẻ" cô nhướng mày
"bà xã, tới lúc đó em sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình" bị Hân Nghiên động chạm tới sĩ diện của đàn ông, anh hung hăng đứng dậy đè cô xuống bàn
"ưm! từ từ"
"không từ từ"
"vào phòng, em muốn vào phòng, làm ngoài đây rất mỏi"
"vào phòng ông xã sẽ bức chết em"
Cứ như vậy, trong phòng ngủ, cuộc hoan ái lại tiếp tục diễn ra kịch liệt không biết bao giờ mới kết thúc, hai thân thể trần như nhộng quấn lấy nhau.

Ánh đèn vàng mập mờ trong phòng tạo nên một khung cảnh hết sức huyền bí hoà với những tiếng thở dốc, tiếng kêu rên khiến người ta đỏ mặt
"ưm! a.


.

ư ư.

.

hức.

.

đừng" Lục Triết Hạo mạnh bạo rồi đổi lại tư thế, để cô ngồi lên đùi mình, từ nãy đến giờ anh hành cô mệt chết, đổi hết tư thế này đến tư thế khác
"ôm chặt lấy cổ anh"
"ưm.

.

a sâu! sâu quá.

.

hơ" cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh để anh ôm lấy, liên tục lên xuống không ngừng nghỉ
"ưm! hơ!.

ha aa!.

mệt, hức" Mặc Hân Nghiên vật vã bấu víu lấy cổ anh
"không xin tha" Lục Triết Hạo bợ mông cô nhấc lên nhấc xuống, liên tục tìm tới điểm G của cô mà thúc mạnh vào sâu bên trong
"ưm.

.

a hơ hơ ư.

.

ưm á"
"Hạo! ư! hức hức" Mặc Hân Nghiên cô bây giờ như bị rút cạn hết sức lực, chỉ biết gật gù tựa vào vai anh mà nức nở xin tha
"gọi ông xã"
"ưm! ông xã, chướng! ư! bụng hức" Từ nãy tới giờ, hiệp nào anh cũng xuất thẳng vào bên trong khiến bụng cô bây giờ chứa đầy **** ****, đang rất chướng

"ngoan, anh sắp ra rồi"
"ư! ưm! a! hức! hức"
Ra vào thêm hơn chục cái nữa, anh lật người cô nằm sấp xuống giường rồi gầm một tiếng chạy nước rút, bắn hết tinh hoa vào bên trong cô.

"tha cho em" Lục Triết Hạo yêu chiều hôn lên tấm lưng mảnh khảnh, mịn màng của cô rồi lật người cô nằm ngửa lại
"5 phút" cô thều thào nói, vươn tay ôm chặt lấy Triết Hạo, một chân gác giơ cao gác lên đùi anh
"bà xã, không phải rất chướng?" anh nhăn mặt nhìn cô
"bảo bối nhỏ" Mặc Hân Nghiên nhắc nhở
"anh không yếu như vậy"
"ưmmm, 5 phút" Mặc Hân Nghiên lắc đầu mè nheo, dụi mặt vào ngực anh sống chết không rời
"ông xã yêu thương em chưa đủ?"
"không không, đủ rồi" thôi thôi, đủ rồi, cô biết anh khoẻ cỡ nào rồi
"5 phút thôi mà ông xã"
"được" Lục Triết Hạo bật cười hôn chụt lên môi cô, giúp cô nâng cao hông để dễ thụ thai hơn.

Mặc Hân Nghiên cô đây là muốn có con đến nỗi nào rồi?
"chốc anh có cuộc họp?" Mặc Hân Nghiên đang chui rúc trong ngực anh ngước mặt lên
"có giám đốc Phó lo, không có anh cũng không sao" anh vuốt tóc cô
"không được, chốc anh phải dậy họp"
"bà xã, người em cứ mềm mịn, quyến rũ như vậy, thật không muốn dậy tí nào" tay anh mớn trớn khắp người cô
"anh không đứng đắn gì cả" Mặc Hân Nghiên giữ cái tay đang giở thói hư hỏng của anh lại
"em muốn anh không đứng đắn nữa không? Hử?" Lục Triết Hạo tiếp tục nằm đè lên người cô hôn hít
"ưm, không được, em mệt" Mặc Hân Nghiên cố đẩy anh ra
"là em chưa quen, làm nhiều hơn sẽ không mệt nữa"
"còn lâu ấy" cô đánh bụp một cái lên ngực anh.

Gì chứ? Còn muốn cô làm nhiều hơn nữa sao?

"thật mệt chết đi được? Rốt cuộc anh làm mấy hiệp thế?"
"năm hiệp sao? Sáu hay bảy nhỉ"
"aaa lưu manh, cầm thú, đáng ghét" Mặc Hân Nghiên đánh túi bụi vào ngực anh
"ông xã, sao anh lại khoẻ như vậy?"
"hử? Hai mươi mấy năm tinh lực đều dành cho em"
"không thèm, mệt chết em rồi"
"anh thấy em từ nãy đến giờ đánh rồi đấu võ mồm với anh, chắc chắn chưa mệt"
"rất mệt, anh mà còn làm em sẽ cho anh ăn chay một tháng, à không, hai tháng"
"em dám sao?" Lục Triết Hạo bóp một cái thật mạnh vào mông cô
"aaa, sao anh cứ suốt ngày bóp linh tinh?"
"ai bảo nó cứ to tròn rồi mềm mại như vậy? Nhất là ngực em"
"đáng ghét"
"ông xã à" cô siết tay chặt hơn, ôm lấy cơ thể săn chắc, rắn rỏi của anh
"hửm?" Lục Triết Hạo cũng kéo cô vào lòng, ôm chặt cô hơn, cúi xuống dùng mũi mình cạ cạ vào mũi cô, yêu chiều
"anh muốn bảo bối nhỏ là con trai hay con gái?" Mặc Hân Nghiên hỏi anh, ánh mắt không dấu khỏi niềm hạnh phúc-
"trai hay gái đều là con của em với anh, anh đều thích"
Mặc Hân Nghiên nghe vậy thì mỉm cười hạnh phúc, hôn nhẹ lên môi anh rồi nói
"em sẽ sinh cho anh đủ nếp đủ tẻ, anh muốn nhiều hơn cũng có thể"
"một đứa là đủ, sẽ rất cực"
"không cực, có nhiều mới vui, em sẽ yêu thương chúng thật nhiều"
"anh cũng sẽ chăm sóc, yêu thương mẹ con em hết mực".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi