LỤC TỔNG THÁNG NGÀY SAU XIN ĐƯỢC CHỈ GIÁO


Từ ngày cô đi, tính tình hắn cũng có chút thay đổi, dễ nổi nóng nhưng cũng lạnh nhạt hơn với tất cả mọi người.

Lăng Khả Hân nhiều lần tiếp cận, cũng có ý xin hắn về làm vị trí thư ký đều bị hắn gạt bỏ.

Hắn có phản ứng như vậy khiến ả không dám làm càn, không dám lại gần lại càng không dám nói tới chức thư ký.

Tất cả mọi thứ chỗ này đều in rõ hình bóng của cô, hắn nhìn đâu cũng là dáng vẻ của cô chạy lăng xăng hay xù lông khi bị hắn trêu chọc.

Ngày nào hắn cũng trước toà nhà nhìn cô tan làm, nhìn dáng vẻ vội vã của cô, chỉ là cô không biết thôi.
Cô cũng thế, cả ngày cô vùi mình vào công việc để không có thời gian nghĩ về hắn nữa, nhưng đêm về thì cô không thể làm chủ suy nghĩ mình được.

Cô nhớ lần hắn đã từng nói với cô:” Đừng sợ, anh tin em!”, vẻ mặt lắng của hắn lần cô bị bỏng và còn nụ hôn đầu của hai người nữa.

Tất cả ùa về mỗi đêm như những gì đau đớn nhất mà cô không thể nào kháng cự.

Cô đi pha cà phê, thấy cốc cà phê lần trước cô pha cho hắn, mở tủ lấy quần áo đi tắm lại nghĩ tới hắn từng bị cô nhét vào đây.

Mọi thứ đều như mới ngày hôm qua, như vừa mới đây.
Người ta nói một trong những cảm giác đau đớn nhất của đời người là yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau, hai người này thì còn đáng đau lòng hơn.

Cả hai còn chưa kịp nói ra được tình cảm của mình nữa.
Hắn cuối cùng không chịu được cảm giác nhớ nhung nữa, hắn lái xe đi đến trước khu phòng trọ nhà cô.

Hắn dừng xe, đặt tay lên vô lăng ngồi đó rất lâu, cuối cùng vẫn không dám bước vào.

Hắn sợ cô gặp hắn lại buồn, hắn cũng sợ cô từ chối gặp hắn thì hắn sẽ phát điên lên mất.

Cuộc đời Lục Thiên Hạo trước giờ có bao giờ phải đau lòng vì một người con gái như này chứ, ý hắn là trước khi gặp cô.

Hắn sau một lúc ở trước khu nhà trọ cô thì đến quán bar.

Quán bar.
Ánh sáng chói mắt, lập loè cùng âm thanh nhức óc chính là đặc thù quán bar.

Hắn tìm cho mình một góc tối ít người lui tới mà uống rượu.

Hắn uống hết ly này tới ly khác, hết chai này đến chai khác.

Cổ nhân nói uống rượu giải sầu đúng là lừa người mà.

Từng ngụm rượu qua bờ môi lạnh của hắn thì trở thành thứ nước uống nóng đến cháy ruột gan, hắn có thể cảm nhận từng luồng nóng đi trong cơ thể mình.

Càng uống hắn càng tỉnh, hắn lại càng nhớ cô.
Reng reng reng.
-Nói!
-Lục tổng, ngài đi đâu rồi?
-1985.
Tút tút tút.
Kẻ làm trợ lý như Tiểu Lưu đúng là mệt mỏi mà, hết người này đến người khác hỏi hắn Lục Thiên Hạo đi đâu, bản thân cậu cũng có biết sếp mình đi đâu đâu.

Cậu cũng lo Lục Thiên Hạo gặp chuyện chẳng lành, tốt nhất là vẫn ở bên hắn cho đỡ phải lo lắng.
Trong quán bar, một vị cô nương không hiểu sự đời, nhìn thấy Lục Thiên Hạo đúng dáng vẻ của người có tiền, lại thấy hắn gặp chuyện không vui nên muốn tiếp cận, lấy cớ là tâm sự.
-Vị công tử này có tâm sự gì sao? Uống với em một ly chứ, em sẽ tâm sự với anh.
-Cút!
-Công tử, ngài có chuyện gì cứ nói ra, em giúp người giải toả.
Bàn tay ả sau lời nói không ngoan ngoãn mà đến mân mê vùng ngực săn chắc của hắn.

Hắn đẩy nàng ta ra, cầm chai rượu trên tay đập mạnh xuống đất khiến những mảnh sành bay tứ tung cùng tiếng loang choang của mảnh vỡ.
-Tôi nói cút! Cô nghe không hiểu sao?
Mấy người quanh đó nghe thấy tiếng động khác lạ thì dừng lại hành động của mình mà đổ hướng nhìn về họ.

Quản lý quán bar cũng nhanh chóng ra chỗ hai người.

Đúng lúc này Tiểu Lưu kịp thời đến chỗ hắn, đưa cho quản lý danh thiếp của Lục Thiên Hạo.
-Thì ra là Lục tổng, mạo phạm rồi.
-Không có gì.

Ngào đi làm việc của mình đi, tôi ở đây với Lục tổng được rồi.
-Được, có việc gì cứ gọi tôi.
-Được.
Tiểu Lưu nhìn hắn uống hết ly này đến ly khác cũng không đành lòng.

Cậu quay hướng lưng về phía hắn, nhấn mỗi dãy số rồi bấm gọi.
Reng reng reng.
-Alo?
-Đồng tiểu thư.

Thật phiền cô quá, muộn thế này vẫn gọi cho cô.
-Tiểu Lưu? Có chuyện gì vậy?
-Là thế này, Lục tổng đang ở quán bar, uống rất nhiều, có lẽ đã say rồi.
-Lục tổng...anh ấy say sao? ...!Tôi đã không còn là thư ký của anh ấy rồi, có việc gì cậu gọi cho Vãn Vân nhé.
-....Đồng Oanh Lạc, Oanh Lạc.

Hic, Oanh Lạc, tôi nhớ em, rất rất nhớ em.

Không phải là tiếng Tiểu Lưu, là tiếng của Lục Thiên Hạo, nghe giọng hắn cũng đủ biết hắn say đến thế nào rồi.

Cơ thể và trái tim cô bây giờ còn run hơn giọng hắn nữa.
-...
-Đồng tiểu thư, cô qua 1985 giúp tôi đưa Lục tổng về với.

Làm ơn.
-Cậu đợi tôi lát, tôi qua ngay.
-Được.
Cô lấy vội một chiếc áo khoác mỏng phi ra ngoài lấy xe tới quán bar.

Trên đường đi cô đã nghĩ ra bao cảnh tượng, suy diễn ra bao nhiêu trường hợp.

Cô còn nghĩ có khi nào hai người họ cùng Vãn Vân hợp lại đùa cô không? Có thể lắm.

Nhưng cô vẫn muốn đến đó, đến vì lo lắng, vì muốn thấy hắn đang như thế nào.
Quán bar.
Cô nhanh chóng tìm ra hắn cùng Tiểu Lưu trong một góc khuất.

Làm thư ký hắn bao lâu cô chưa từng thấy hắn như thế này.

Mái tóc hắn rối, xoã bên mái dài qua đôi lông mày, chiếc áo sơ mi đen nhàu nát, cà vạt xộc xệch cùng chiếc cúc đầu bị mở bung ra.

Ít ai nhận ra hắn của bây giờ chính là Lục Thiên Hạo ngày ngày cao ngạo của Thiên Tầm.

Xung quanh hắn chai rượu, cốc rượu ngổn ngang chồng chất.
-Đồng tiểu thư, cô đến rồi.
-Đưa anh ấy về thôi.
-Được.
Cô đến cầm điện thoại hắn cùng chìa khoá xe ô tô, giúp Tiểu Lưu dìu hắn ra ngoài xe.

Hắn cao hơn hai người, thêm lại người đang say, mềm như sợi bún, khó khăn lắm mới dìu được hắn ra đến xe.

Tiểu Lưu lái xe còn cô với hắn ngồi ở ghế sau.

Trên xe hắn không ngừng gọi tên cô, nói nhớ cô khiến cô muốn nổ tung luôn.

Cái cảm xúc vừa đau khổ vừa hạnh phúc này là cái gì đây.

-Tiểu Lưu, cậu lái xe...!về nhà tôi?
-Vâng.
-?
-Giờ Lục tổng thế này cũng không về Lục gia được, chỗ khác không ai chăm sóc.

Vẫn là để cô Đồng chăm sóc ngài ấy một đêm.
-? Cậu đã hỏi tôi chưa?
-Đến nơi rồi, để tôi giúp hai người vào trong.
-Này! Này!
Xe đã đến tận đây rồi cô còn biết khước từ như nào nữa.

Cô khổ quá mà.

Lại một đợt khó khăn nữa đến với cô và Tiểu Lưu khi đưa hắn vào nhà cô.

Cả hai dìu hắn đến giường của cô.
-Phần còn lại nhờ cô rồi.
-Hay là cậu ở lại đây chăm sóc anh ấy, tôi qua chỗ Thanh Loan ngủ.
Tiểu Lưu rút điện thoại ra vội vàng đưa lên tai.
-Alo? Sao ạ? Vâng, tôi đến ngay.
...
-Phiền cô rồi, tôi còn có việc đi trước.

Lục tổng giao lại cho cô.
-Này! Này!
-Tôi đến ngay ạ, vâng, vâng...
-Cậu cầm điện thoại ngược rồi kìa.
....
“Lục tổng, tôi giúp ngài đến đây thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi