LUI LUI LUI LUI RA

Tiêu Trường biết phế Thái hậu sớm hay muộn gì cũng chết nhưng nàng không nghĩ tới đột nhiên lại nhanh như vậy.

Nàng ngủ không được, nằm trằn trọc trên giường. Đến nay Cẩm Y Vệ như rắn mất đầu, Thái hậu lại đã chết, hai tòa núi lớn đè trên người Tiêu Hoàn đều ầm ầm sụp đổ, từ nay về sau vị đế vương trẻ tuổi này sẽ như rồng gặp nước không còn cái gì có thể trói buộc lực lượng của hắn được nữa.

Làm tỷ tỷ ruột của hoàng đế nàng nên cảm thấy cao hứng vì đệ đệ nhưng lại không ngăn được cảm giác lo lắng trong lòng. Nàng lo lắng Tiêu Hoàn còn quá trẻ, nếu uốn cong thành thẳng thì sẽ mất phương hướng như diều đứt dây.

Sau khi xuống giường nàng vừa có tâm sự nặng nề vừa mặc quần áo chỉnh tề, thẳng đến khi qua giờ ăn sáng mới thấy Thẩm Huyền một thân mãng bào Đề đốc cầm đao đi tới.

Hắn vừa đi vừa nghiêng đầu nói gì đó với Phương Vô Kính, thẳng đến khi thấy được Tiêu Trường Ninh đứng chờ ở cuối hành lang thì lệ khí giữa mày mới tiêu tán một chút, hắn phất tay để mọi người lui ra rồi đi nhanh về phía nàng.

Hai người chỉ đơn giản ôm một cái sau đó Tiêu Trường Ninh lệnh Đông Tuệ bưng chén cháo gà nóng trong phòng ăn lên, lúc này mới vào phòng cùng Thẩm Huyền.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Huyền, hai tay ôm eo hắn hỏi: "Chuyện tối qua xảy ra lúc nào?"

Thẩm Huyền biết nàng đang hỏi chuyện của Thái hậu liền nói: "Ước chừng là vào canh bốn, khi Việt Dao tuần đêm thì phát hiện bà ta đã chết bên trong thủy lao nên vội báo cáo hoàng đế."

Việc lớn giống như này đều yêu cầu Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng thẩm tra xử lý, cũng khó trách nửa đêm Thẩm Huyền lại vội vàng chạy tới ngục giam.

"Là do bị nghiêm hình bức cung mà chết sao?" Tiêu Trường Ninh nghe được hai chữ "thủy lao". Nàng vẫn chưa đi qua nơi đó nhưng cũng có nghe được chỗ đáng sợ của nó, ngoài cảm giác vui sướng trong lòng khi trừ bỏ được kẻ thù thì nàng càng thêm lo lắng cho thiên tử hơn.

Áp dụng khổ hình không phải là việc minh quân nên làm.

"Cũng không phải tất cả đều do khổ hình." Lời nói của Thẩm Huyền làm trái tim căng thẳng của nàng thoáng thả lỏng một chút: "Trong nước quá lạnh bà ta chịu không nổi liền cắn lưỡi tự sát."

Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, duỗi tay xoa cánh môi lạnh lẽo hỏi: "Hoàn nhi không có làm khó dễ chàng chứ?"

Thẩm Huyền ngẩn ra, ngay sau đó lại cười nhẹ như tuyết đọng tan rã trong gió xuân, thấp giọng: "Lo lắng cho ta?"

"Từ trước đến nay Hoàn nhi đều giả heo ăn thịt hổ, nếu không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định sẽ tổn thương gân cốt, ta tất nhiên lo lắng cho chàng." Tiêu Trường Ninh hôn cằm hắn: "Ai nói bổn cung thích chàng như vậy."

Ánh mắt Thẩm Huyền hơi sâu, đề tài lại chuyển sang một phương hướng kì quái: "Đêm qua nàng có thoải mái không?"

Tiêu Trường Ninh nghẹn họng, nhu tình mật ý trong mắt hóa thành tức giận vội đứng dậy cách xa hắn chút ôm cánh tay tức giận nói: "Ta đang nói chuyện đứng đắn với chàng."

Thẩm Huyền dựa sát vào nàng, tay nâng cằm lên mang theo khí thế không cho người khác phản bác: "Là nàng câu dẫn ta trước."

Tiêu Trường Ninh trừng mắt nhìn hắn, Thẩm Huyền ngược lại lại khẽ hôn lên mi mắt nàng: "Thế lực của Đông Xưởng đã ăn sâu bén rễ nhưng cũng không làm việc thương thiên hại lí gì, hiện tại căn cơ của hắn chưa ổn không thể động đến ta. Vả lại hắn cũng hổ thẹn với nàng nên rốt cuộc cũng sẽ cố kỵ vài phần."

Tiêu Trường Ninh cảm động trong lòng nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt: "Nếu hắn thật sự bận tâm tới ta thì lúc trước sẽ không coi ta như lợi thế tặng cho chàng."

"Ta cũng không phải giải thích cho hắn." Thẩm Huyền nắm tay nàng cau mày: "Nhưng mà Cẩm Y Vệ thật ra lại có động tác lớn."

Sau khi Hoắc Chất chết Cẩm Y Vệ Nam Trấn phủ tư cùng chức vị Chỉ huy sứ vẫn luôn để trống. Tiêu Trường Ninh suy nghĩ hỏi: "Chàng muốn an bài người của mình tiến vào Cẩm Y Vệ?"

"Lần trước ta đã xếp người vào Binh Bộ nhưng lần này lại không thể động vào Cẩm Y Vệ tiếp." Thẩm Huyền nói: "Ban đầu là muốn nâng đỡ Việt Dao thống lĩnh của Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư nhưng sáng nay nghe ý tứ của Hoàng thượng hiển nhiên cũng không muốn đề bạt Việt Dao."

"Hắn biết Việt Dao có quan hệ tốt với bổn cung nên tất nhiên sẽ không yên tâm dùng nàng, hẳn là sẽ chọn một tâm phúc khác." Tiêu Trường Ninh đối với mưu kế của vị đệ đệ này rõ như lòng bàn tay suy đoán: "Hắn không thể động đến chàng nên chỉ có thể đề bạt Cẩm Y Vệ lên để đối phó, chỉ là không biết ai lại may mắn có thể trở thành tân Chỉ huy sứ đây?"

"Người được chọn trong đó ta đã biết được." Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Trường Ninh khóe miệng Thẩm Huyền khẽ cong lên, dán vào tai nàng thấp giọng: "Nhìn ta làm gì? Thái giám Đông Xưởng cũng không phải chỉ biết ăn cơm trắng."

Cũng phải thái giám Đông Xưởng trải rộng khắp thiên hạ, làm sao có tin tức nào mà Thẩm Huyền không biết?

Thấy ánh mắt Thẩm Huyền không quá thân thiện Tiêu Trường Ninh lại càng thêm tò mò với vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tương lai này, vội hỏi: "Chàng nói thử xem tân Chỉ huy sứ sẽ là ai?"

"Nhị công tử Ôn gia." Ánh mắt Thẩm Huyền sắc bén cười nhạo một tiếng rồi chậm rãi nói: "Hầu thế tử Tấn Dương Ôn Lăng Âm."

"Ôn Lăng Âm! Có chút quen tai."

Vừa vặn Đông Tuệ bưng cháo nóng cùng đồ ăn sáng lên, Tiêu Trường Ninh cũng tự mình chia thức ăn cho Thẩm Huyền. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới cái gì động tác múc cháo hơi dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Vị Ôn thủ lĩnh mười sáu tuổi chém giết giặc, mười tám tuổi bình hải loạn, trấn thủ Nam Cương năm năm, Ôn thiếu tướng quân bách chiến bách thắng?"

Tiêu Hoàn vậy mà lại triệu hồi một sát thần từ phương Nam vào kinh thành?

Thẩm Huyền gật đầu trên mặt cũng không có thần sắc lo sợ ngược lại lộ ra nụ cười mờ ám có vài phần rất hứng thú: "Ta đã lâu rồi chưa được hoạt động gân cốt, chỉ mong tiểu tử Ôn gia này sẽ không làm ta thất vọng."

Tiêu Trường Ninh nhíu mày: "Tuy rằng Ôn gia trung nghĩa dũng mảnh, thanh danh luôn không tồi nhưng ta vẫn có chút lo lắng."

"Nam Cương hẻo lánh, dù Ôn Lăng Âm ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành cũng là chuyện của đầu xuân năm sau." Thẩm Huyền ôm chặt Tiêu Trường Ninh xoa lỗ tai nàng, hơi thở giao triền: "Hiện tại Hoàng thượng sợ là có chuyện đau đầu hơn cần phải xử lý, không phân tâm được."

Mới sáng sớm nhưng Tiêu Trường Ninh đã bị Thẩm Huyền làm cho mặt đỏ tai hồng, nàng xấu hổ buồn bực đẩy hắn ra: "Ăn cơm."

"Trước tiên phải nếm thử hương vị của nàng." Thẩm Huyền liếm vành tai nàng, ấm ách nói: "Khai vị."

Mà trong thâm cung Tiêu Hoàn xác thật rất đau đầu, ngay cả khi Thái hậu bức vua thoái vị mưu phản hắn cũng chưa từng tâm hoảng ý loạn như này.

Hắn không dám nhìn tới đôi mắt đỏ bừng ướt át của Lương Ấu Dung chỉ hơi đứng thẳng nhìn thiếu nữ một thân áo trắng cô đơn đứng ngoài cửa điện, kêu một tiếng: "Hoàng hậu."

Sắc mặt Lương Ấu Dung không tốt lắm, sau khi bị thương trong tế tổ trở về sau thân mình nàng vẫn luôn rất yếu, lúc này môi nàng càng trắng đến đáng sợ run rẩy hỏi: "Thái hậu.... là chết như thế nào? Ta nghe nói bà không phải bệnh chết ở Từ Ninh Cung giống lời chàng nói mà là chết trong.... ngục giam ở Bắc Trấn phủ tư."

Trong lòng Tiêu Hoàn có chút khó chịu nhưng hắn biết bản thân không có sai, báo thù vốn chính là một việc không thể quay đầu lại.

"Hoàng hậu bên ngoài gió lớn nàng lại đây trước đi."

Tiêu Hoàn duỗi tay kéo Lương Ấu Dung đi vào, nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng như muốn cho nàng chút ấm áp.

Lương Ấu Dung nhắm mắt, nước mắt dưới đáy mắt chung quy vẫn không nhịn xuống được thấm ướt cả gương mặt. Nàng từng chút rút đầu ngón tay ra khỏi lòng ban tay Tiêu Hoàn, động tác rất chậm nhưng lại quyết tuyệt, chỉ trong chớp mắt nhưng Tiêu Hoàn cảm thấy trong lòng mình như có cái gì càng lúc càng trống rỗng.

"Dung tỷ tỷ...."

"Bệ hạ vẫn luôn không chịu để ta đi gặp bà, thì ra là đã đưa bà tới loại địa phương đó."

Lương Ấu Dung nghẹn ngào nói: "Vì cái gì vậy? Ngài dùng cách khuất nhục như vậy giết chết bà ấy vì sao phải cố tình để lại một mình ta chịu tội? Ngài biết không bệ hạ, mỗi một ngày sống lâu hơn ta đều cảm thấy tội ác của mình càng chồng chất...."

"Trẫm đã nói rồi đó không phải là nàng sai, nàng không có tội."

"Nhưng ngài giết cô cô ruột của ta, Lương gia từ danh gia vọng tộc bị phế thành thứ dân, mà ta cũng không nên ở lại đây." Lương Ấu Dung lắc đầu run rẩy nói: "Bệ hạ ta không phải chỉ trích ngài, chỉ là như này khiến ta quá thổng khổ, ngài thả ta đi đi, để ta có thể chuộc tội."

"Không được." Đôi mắt Tiêu Hoàn đỏ lên cắn răng nói: "Trừ bỏ bên người trẫm nơi nào Hoàng hậu cũng không thể đi."

Sắc mặt Lương Ấu Dung tái nhợt cắn môi đến bật máu. Một chút màu sắc đỏ tươi đó tô lên đôi môi tái nhợt của nàng càng tăng thêm vài phần quỷ dị.

Tiêu Hoàn lại nhớ tới tình cảnh khi thấy nàng vào mùa đông năm trước: Một cái áo choàng đỏ bừng như mai hồng nở rộ giữa tuyết, tươi tắn đầy sức sống như vậy mà hiện giờ lại như một đóa hoa khô sắp héo úa làm người phải đau lòng.

Tiêu Hoàn nghĩ vì cái gì nàng lại cố tình mang họ Lương? Hoặc có lẽ nàng nhẫn tâm thêm một ít thì tốt rồi, cùng tạo phản với Thái hậu thì tốt rồi, như vậy hắn liền có đầy đủ lý do giết chết nàng mà không phải nháo thành cảnh tượng chê cười giống như bây giờ.

"Trẫm không biết tại sao nhưng vẫn luôn luyên tiếc nàng, tưởng tượng đến khả năng nàng rời khỏi trẫm trong lòng luôn buồn đau." Giọng nói Tiêu Hoàn mềm mại không ít tràn đầy khẩn cầu: "Nàng không cần đi, sai lầm phế Thái hậu phạm phải không nên do nàng gánh vác, trẫm không có lý do thả nàng đi."

Đây không phải là mệnh lệnh của đế vương mà là một tên nhóc con tóc còn để chỏm cầu xin thê tử rũ lòng thương xót.

Lương Ấu Dung trợn mắt hỏi lại một câu: "Tội của Thái hậu không đủ để liên lụy thần thiếp vậy thì tội hành thích vua thì sao?"

"Nàng đang nói cái gì...."

Tiêu Hoàn còn chưa dứt lời đã thấy Lương Ấu Dung xẹt tới, rút ra một thanh bảo kiếm sau bàn bỗng nhiên gác trên cổ Tiêu Hoàn.

Lương Ấu Dung vốn có một thân võ nghệ trác tuyệt tốc độ ra tay cực kỳ nhanh, thẳng đến khi Tiêu Hoàn cảm giác được trên cổ có chút lạnh lẽo hắn mới phản ứng được bản thân bị bắt cóc.... bị Hoàng hậu mình âu yếm bắt cóc.

"Hoàng thượng!" Thị vệ ngoài điện nghe được động tĩnh đi vào, bất giác kinh hãi: "Người tới có thích khách!"

Tiêu Hoàn ngơ ngẩn chảy nước mắt, đau lòng dưới đáy mắt là thật. Một lát sau hắn không màng lưỡi dao sắc bén bên gáy bỗng nhiên quay đầu quát: "Lui ra! Không được lại đây cũng không được để lộ ra!"

Bọn thị vệ bị rống đến sửng sốt, cầm kiếm do dự nói: "Nhưng mà...."

"Hoàng hậu đang dạy trẫm múa kiếm, chỉ là đùa giỡn thôi." Tiêu Hoàn đỏ mắt quay đầu miễn cưỡng cười: "Đúng không Hoàng hậu?"

Đáy mắt hắn có sự khẩn cầu hèn mọn, không phải sợ chết mà là sợ Hoàng hậu vạch trần lời nói dối này thì hắn sẽ không thể bảo vệ nàng được.

Đáy mắt Lương Ấu Dung cũng có nước mắt phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo như ánh trăng vỡ vụn, vô cùng tuyệt vọng. Ngay cả khi chém giết cùng thái giám Đông Xưởng kiếm của nàng cũng không có chút không ổn nào mà lúc này lại run rẩy vô cùng lợi hại, giống như không cầm được chuôi kiếm.

Kiếm tuệ màu vàng run rẩy, trong không khí giương cung bạt kiếm nàng gian nan nói: "Thả ta đi."

Tiêu Hoàn khóc, giọng nói tàn nhẫn: "Tuyệt đối không!"

"Bệ hạ rốt cuộc đang cố chấp cái gì?" Lương Ấu Dung vô cùng đau lòng, thống khổ nói: "Đừng ép ta, cầu ngài...."

"Trẫm muốn cùng nàng.... làm phu thê cả đời." Đôi mắt Tiêu Hoàn đỏ lên khôn chớp nhìn chằm chằm Hoàng hậu của hắn: "Trong cung này quá an tĩnh, an tĩnh đến giống như một lăng mộ chỉ có lúc ở bên nàng trẫm mới cảm thấy chính mình có tồn tại. Hoàng hậu trẫm chỉ là.... không muốn trở thành một người cô đơn."

Lương Ấu Dung nghe giọng nói mang theo tiếng nức nở của Tiêu Hoàn tay cũng nhũn ra, trong lòng là từng trận quặn đau. Nàng biết Tiêu Hoàn không có sai, thân thế hắn, gặp gỡ hắn đã định sẵn hắn sẽ đi ngược đường với nàng.

Con đường khác nhau không thể lưỡng toàn trung hiếu, trên lưng nàng đeo tội nghiệt của gia tộc muốn thoát ra nhưng lại bị hãm sâu trong vũng lầy, vậy nên buông bỏ hết tất cả rời đi đều trở thành một loại hy vọng xa vời.

Trong lòng đau khổ vô cùng Lương Ấu Dung bỗng nhiên trợn mắt, tay run rẩy mũi kiếm trong tay nàng thay đổi phương hướng, hung hăng đâm đến ngực mình!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi