LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

_____________________________

 Hai ngày trước.

Quận thủ quận Tứ Bảo mở tiệc khoản đãi hai huynh đệ Địch Hoan.

Yến hội say sưa, vẻ mặt hắn trịnh trọng hành đại lễ, làm Địch Nhạc cả kinh bật dậy, liên tục khoát tay: "Không được không được, phủ chủ đâu cần hạ lễ lớn vậy chứ? Hai ta có thể được phủ chủ tín nhiệm ủy thác trách nhiệm, dĩ nhiên tận tâm tận lực, hộ tống thuế ngân an toàn đến nơi."

Dù Địch Hoan chưa đứng người lên, nhưng cũng chắp tay, hạ thấp tư thái, từ chối đại lễ của quận thủ, nói rõ sẽ phối hợp hết sức.

Quận thủ đạt được lời hứa hẹn của hai huynh đệ, thoáng yên tâm.

Trên yến hội, hắn còn giới thiệu một nhân vật khác cho hai huynh đệ —— Người này là quan bộ hạ của quận thủ, đồng thời cũng là một trong Đô úy thống lĩnh mấy ngàn trú quân phụ cận thành Hiếu. Nhiệm vụ lần này để cho ông thống lĩnh một ngàn tinh nhuệ, phối hợp cùng hai huynh đệ Địch Hoan chấp hành.


Vị Đô úy này trông thân cao tướng lớn, màu da hơi đen.

Mặt chữ quốc, râu quai nón, hai mày thô đậm, mắt đen uy nghiêm, con ngươi lệch trên, trông có mấy phần kiêu ngạo không có tình người.

Không biết là cảm xúc cho phép hay là ông sinh ra đã mang tướng mạo cố chấp hung hãn, làm người ta ôm ấn tượng đầu tiên là ông ta không mấy thân thiện.

Dù là quận thủ nhiệt tình giới thiệu ba người làm quen, ông ta cũng lãnh đạm, tùy tiện chắp tay coi như đã đáp lại, nói chuyện càng tích chữ như vàng, hoặc "Ừ" hoặc "A" hoặc "Ngưỡng mộ đã lâu", Người ngoại giao trâu bò như Địch Nhạc cũng không nhịn được muốn đấm ông.

Quận thủ nhiệt tình một hồi cũng hạ nhiệt.

Cho đến ——

Quận thủ ám chỉ ông để Địch Nhạc chỉ huy, gương mặt chữ quốc tức thời sa sầm, kéo căng hơn, chỉ là không tiện phát tác.


Cái này hoàn toàn không hợp lý!

Hai người Địch Nhạc không phải là người bản địa, không thể tin.

Một tên cùng lắm mới nhược quán, một tên miệng còn hôi sữa, tuổi tác hai nhóc con cộng lại còn không lớn bằng ông, cho dù bọn họ thiên phú xuất chúng, nhưng thiếu kinh nghiệm, không quen những binh lính khác, một khi đụng phải địch nhân, chỉ huy điều hành thành vấn đề lớn.

Làm sao có thể so với mình?

Hừ, lại còn bảo ông ở bên cạnh hỗ trợ?

Bây giờ quận thủ hoàn toàn điên rồi!

Chuyện thuế ngân không giả, nhưng vì chuyện đó bày ra tình thế lớn như vậy, làm ra gì mà đội ngũ thật giả đánh lừa tay mắt, binh lực trú quân chia năm xẻ bảy. Một khi có dân bạo loạn hoặc là địch tình khác, sợ là không phòng giữ được, trong lòng của ông càng sinh bất mãn.

Đương nhiên, trong lòng ông cũng rõ ràng.


Bởi vì ông từng là tâm phúc của quận thủ tiền nhiệm, lại thường xuyên hát ra mấy lời phản bác, vị quận thủ đương nhiệm này nhìn ông cực kỳ không vừa mắt. Mấy năm nay không có việc gì cũng tìm ông gây sự, rõ ràng cố ý giày vò ông.

Lần này càng quá đáng, trực tiếp giẫm mặt mũi ông trên mặt đất.

Địch Nhạc nghe quận thủ nói da đầu cũng tê rần.

Vội vàng đứng dậy chối từ.

Hỗ trợ thì có thể, nhưng nắm quyền quyết định dẫn binh thì thôi.

Cái này không hay ho gì, căn bản là kéo cừu hận!

Quận thủ lại không cảm thấy có vấn đề ở đâu cả.

Người có năng lực xứng đáng giữ vị trí này!

Vị Đô úy tại nhiệm này mấy năm chưa từng phạm sai một lần, nhưng cũng không lập công một lần, nói trắng ra là bình thường! Làm việc rụt đầu rụt đuôi, tính cách do dự, luyện binh vẫn được, nhưng quyết sách thiếu quả quyết. Qua tuổi gầy dựng sự nghiệp, tu luyện lại không tiến bộ.
Nếu không phải thực sự không còn người có thể dùng...

Hừ, thậm chí quận thủ sẽ không nhớ tới ông ta.

Trái lại Địch Nhạc, tuổi còn trẻ đã là Thất đẳng công đại phu. Nhìn da mặt non nớt, nhưng lời nói cử chỉ đều nhìn ra được thực chất bên trong là người quả quyết, lại có đường huynh Địch Hoan ăn ý phối hợp ở bên. Nếu nguyện ý tiếp nhận quyền chỉ huy, hành động không bị cản tay, rõ ràng tốt hơn lão già ngồi bồn cầu rặn không ra phân này nhiều.

Nếu hai bên không muốn, hắn cũng không tiện cưỡng cầu.

Chỉ là một cước hắn chặn ngang vẫn khiến Đô úy sinh lòng bất mãn với hai người Địch Nhạc, đơn phương kết cừu oán.

Quận thủ thu biểu lộ của Đô úy vào trong mắt, nội tâm hừ lạnh.

Hôm sau bữa tiệc lên đường.

Đúng như bọn người Kỳ Thiện dự đoán, quận thủ không chỉ thả ra mười mấy luồng tin tức giả, còn làm năm nhánh đội ngũ thuế ngân bốn giả một thật, chia nhau từ thời gian khác nhau, điểm xuất phát khác biệt, mỗi tuyến đường cũng không giống nhau, nhưng bố trí đội ngũ đại khái tương đương.
Địch Nhạc chợt nghe tin tức này xong.

Theo bản năng chức nghiệp, cậu ta nhíu mày tính toán binh lực.

"Chà —— một nhánh một ngàn, năm nhánh là năm ngàn, tuy rằng thành Hiếu là thủ phủ quận Tứ Bảo, quy mô trú quân lớn hơn các khu vực thông thường nhiều, nhưng tuyệt đối không hơn hai vạn, cẩn thận phỏng đoán cũng chỉ trong vòng một vạn, đây chẳng phải..."

Trong vòng vài ngày điều đi một nửa binh lực?

Chắc quận thủ cũng cân nhắc đến điểm ấy, thế là phân thời gian năm đội ngũ xuất phát.

Chỉ cần có thể thuận lợi đưa thuế ngân đến đường thủy, cơ bản sẽ an toàn, binh mã điều ra cũng có thể thu về. Đi một lần khoảng mười ngày, cách mỗi một ngày sẽ có một ngàn binh lực trở về. Binh lực thành Hiếu yếu kém hơn bình thường, nhưng cũng không yếu quá nhiều.

Trọng yếu nhất là ——
Chỉ có một đội ngũ là thật, bốn cái khác là giả chỉ ra vẻ, vừa có tình huống có thể lập tức quay về.

Quận thủ réo rắt tính toán nhỏ nhặt trong đầu.

Địch Nhạc vô thức nghĩ đến bạo loạn gần Lăng Châu.

Tin tức này...

Quận thủ hẳn phải biết chứ?

Cậu ta suy nghĩ mông lung, nghĩ đến xuất thần, bả vai bị đường huynh vỗ một cái, suy nghĩ phát tán trong nháy mắt yên vị.

"A huynh..."

Địch Hoan cưỡi ngựa sóng đôi với cậu ta.

"Sao vậy?"

Địch Nhạc không xác định nói: "Đệ đang suy nghĩ binh lực thành Hiếu yếu kém, nếu lúc này có ác ôn xuất hiện, chẳng phải rất nguy hiểm?"

Địch Hoan nói: "Cũng có khả năng này lắm."

Theo cái nhìn của anh ta, một nhánh hộ tống điều động hai ba trăm người là đủ rồi, dù sao võ giả võ đảm cầm đầu còn có thể hoá ra binh, giặc cướp bình thường đi đường vòng còn không kịp. Có năng lực ăn cướp, cũng phải nhìn xem cục xương cứng này có thể gặm hay không.
Kết quả một nhánh điều động một ngàn binh lực, tựa như quận thủ chắc chắn nhất định sẽ có vũ lực cường đại đến cướp thuế ngân vậy... Ý vị sâu xa.

Bởi vì vội, đám người đành phải đi nhanh.

Một ngàn binh mã đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đi đường gấp gáp cũng không thấy phàn nàn, trời chưa sáng đã lên đường, thời điểm mặt trời lên cao nhất tìm bóng râm mát nghỉ một chút, dùng nước lương khô bổ sung thể lực, mặt trời hơi chếch tiếp tục lên đường cho đến màn đêm buông xuống.

Chỉ là xe thuế ngân nặng nề, bước chân không nhanh nổi.

Ngày đầu tiên, ra khỏi thành Đông, gió êm sóng lặng.

Ngày hôm sau, vào hẻm núi, biển không dậy sóng.

Ngày thứ ba, lên đường cái...

Thần kinh kéo căng của đám người rốt cuộc nhẹ thả ra.

Hẻm núi đó dễ dàng bị bố trí mai phục nhất, bọn họ đi vào trong lòng run sợ, điệu bộ thần hồn nát thần tính, nhưng cả một đoạn đường đi qua, giặc cướp trộm thuế ngân bọn họ lo lắng không xuất hiện, dù là Đô úy vẫn luôn xụ mặt cũng bắt đầu giãn mày.
Qua hôm nay chỉ còn lại hai ngày lộ trình.

Bởi vì mấy năm gần đây đánh trận, nhân khẩu xác xơ, cục diện chính trị bất ổn, đường cái không có người bảo dưỡng tu sửa, cỏ dại rậm rạp, không ít đá to đá vụn ngáng đường, trở ngại tốc độ của bọn họ rất nhiều. Điều này khiến Đô úy vô cùng bực bội, càng làm người ta tức giận là ——

Trinh sát dò đường phía trước truyền về một tin tức xấu.

Bởi vì mấy ngày trước nơi đây mưa to, dẫn đến đã phát sinh một trận lở đất ngăn chặn đường đi, nếu muốn dọn dẹp cần chí ít nửa ngày.

Mắt Đô úy trừng to: "Nửa ngày?"

Trinh sát khó xử nói: "Vâng, ngọn núi bất ổn, nếu dùng vũ lực cưỡng ép mở đường dọn dẹp, sợ rằng sẽ dẫn đến núi lở lần hai."

Biện pháp tiết kiệm thời gian duy nhất chính là đường vòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi