LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

___________________________

Trong lòng Địch Nhạc vô cùng rõ một điểm.

Vừa nãy nếu không có võ giáp bảo hộ, đao đó tuyệt đối có thể chém từ vai phải qua eo trái, chém thành hai phần chỉnh tề.

Phần vai võ giáp xuất hiện vết rạn, tuyệt đối không chịu được đao thứ hai cùng một vị trí! Đao tiếp theo tuyệt đối sẽ nát!

Đến lúc đó ——

Địch Nhạc gần như có thể đoán được cảnh tượng đó —— May mắn chút là mất đi cánh tay này, không may thì tráng niên mất sớm tại chỗ!

Nhưng thế thì sao?

Cậu ta nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng dính đầy máu, cặp mắt đào hoa của thiếu niên sáng rực hơn bất kỳ lúc nào so với dĩ vãng, cậu lần nữa hóa ra một thanh giáo lưỡi liềm tua đỏ.

Cộng Thúc Võ cũng không nhẹ nhõm như mặt ngoài.

Thiên phú của thiếu niên rất kinh khủng.


Có lẽ ngay cả bản thân Địch Nhạc cũng không có ý thức được, từng giây từng phút cậu ta đang tiến bộ, dù cho điểm tiến bộ ấy không rõ ràng, nhưng mỗi lần đều có thể mang cho Cộng Thúc Võ áp lực và bất ngờ bất đồng.

Nếu như Địch Nhạc có thể sống đến trưởng thành, không, chỉ cần chừng hai năm nữa, vượt qua hắn là chuyện ván đã đóng thuyền. Một người có thiên phú có ngộ tính không đáng sợ, đáng sợ là cậu ta còn cố gắng.

Cộng Thúc Võ ổn định hô hấp, thấy Địch Nhạc ý chí chiến đấu sục sôi, không chỉ không có bị tử vong bao phủ mà đê mê, ngược lại càng đánh càng hăng.

Không khỏi cười nói: "Tốt! Đến rất đúng lúc!"

Binh với binh, tướng đối tướng.

Cái sau là bên ta chiếm thượng phong, nhưng cán cân cái trước lại dần dần nghiêng hướng quân địch. Hai người Chử Diệu đối với cái này cũng rất bất đắc dĩ, dù sao phe mình ít người, chủ tướng quân lính võ khí còn đặt toàn bộ tinh thần vào tướng địch, không cách nào tiếp tục bổ sung võ khí cho quân tốt.


Bản thân nhân số chính là thế yếu, quân tốt võ khí chết một cái thiếu một cái, chênh lệch chậm rãi bị kéo giãn, cho nên tổng thể chiến cuộc trông vẫn giằng co bất phân, trừ phi —— Chủ tướng một phương bị chém gϊếŧ!

Hoặc là Địch Nhạc bị chém đầu, hoặc là Dương Đô úy!

Trùng hợp là Địch Hoan cũng nghĩ như vậy —— hoặc là tráng hán mặt sẹo bị gϊếŧ, hoặc là Cửu đẳng ngũ đại phu nộp mạng.

Màu sắc trong con ngươi anh ta và Chử Diệu hơi sâu thêm, một người chuẩn bị giơ tay một người ngón tay trong tay áo thay đổi động tác, đang muốn phát động ngôn linh văn tâm, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một biến cố mọi người không ngờ tới phát sinh ——

Từ chân trời đột nhiên dâng lên một tia sáng tuyết trắng sáng tỏ, trên đường kéo ra vệt đuôi thật dài giống như sao băng.


Nhưng có sao băng nhà ai mà không từ trên trời rơi xuống?

Tia ánh sáng đó từ mặt đất dâng lên, trái ngược với mũi tên Địch Nhạc cảnh báo đám người lúc trước, uy lực không có mạnh như vậy, khoảng cách cảnh báo cũng không có xa như vậy. Ánh sáng lên đến chỗ cao nhất rồi nổ tung thành những tia lửa rồi biến mất, là pháo hoa ư?

Phảng phất muốn được đáp lại, phương xa lại có ánh sáng giống vậy dâng lên ở cùng một vị trí, tia thứ ba, tia thứ tư, tia thứ năm...

Mỗi một tia đều cách nhau một khoảng dài.

Thẩm Đường không quan tâm những thứ này, trước mắt cô chỉ có một địch nhân là Dương Đô úy, tập trung tinh thần cả vào trong đó, vừa nghĩ tới có thể lấy đầu trên cổ địch nhân xuống đã thấy rùng mình.

Xúc động, khát máu, hưng phấn, vui vẻ!

Loại cảm giác này làm toàn thân cô khoan khoái!
Phập ——

Mũi kiếm vào thịt, tóe lên máu tươi bắn tung toé một vùng lớn.

Hóa ra là Dương Đô úy thất thần trong chớp mắt, giáp trên cánh tay bị mũi kiếm chọc phá, để lại một vết thương sâu nửa đốt ngón tay.

Nhói nhói làm ông nhíu mày.

Địch Hoan tức thì thực hiện văn khí hộ thể để ông né tránh kích trí mạng thứ hai của Thẩm Đường, ông ta đột nhiên thay đổi đấu pháp thô bạo liều chết lúc trước, trong miệng đọc một câu ngôn linh, phóng người nhảy lên, cưỡi lên chiến mã từ hư thể ngưng hóa thành ngựa cao lớn.

Thẩm Đường thấy ông ta muốn chạy, tức giận đến đỏ ngầu cả mắt.

Đang khi dễ cô không có ngựa?

Ai nói hai cái đùi không chạy bằng bốn chân?

"Ngươi muốn gϊếŧ ta hay là cướp thuế ngân?"

Thẩm Đường không hiểu: "Có khác nhau?"

Vướng bận trước mắt chính là ác long bảo hộ thuế ngân, gϊếŧ chết ông ta là có thể thu hoạch được kho báu, bản chất giữa hai cái có khác nhau?
Dương Đô úy xanh mặt, không cam lòng trừng mắt nhìn tấm mặt thẹo của Thẩm Đường, hung tợn nói: "Nếu ngươi muốn thuế ngân thì cho ngươi!"

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

Một bên khác, Địch Nhạc và Cộng Thúc Võ cũng ăn ý dừng tay.

Không, nói đúng ra là nhìn thấy mấy chùm sáng theo thứ tự dâng lên kia liền dừng lại, bọn họ rõ ràng cái đó đại biểu cho cái gì.

Là "Khói báo động"!

"Khói báo động" chính là pháo hoa đốt ở tháp canh phòng khi phát hiện địch tình. Nhưng đó chỉ là định nghĩa hơn hai trăm năm trước, bây giờ "Khói báo động" đã có cải biến sơ bộ, tính chất nguyên lý giống với "Tên báo động" Địch Nhạc bắn ra lúc trước.

"Khói báo động" màu sắc khác nhau đại biểu hàm nghĩa khác biệt, địa khu khác biệt, quốc gia khác nhau hàm nghĩa khói báo động cũng khác nhau. Nhưng mặc kệ là cái gì, khói báo động dâng lên liền đại biểu có chiến sự.
Sao Dương Đô úy không biết cho được?

Khói báo động này có nghĩa là quay lại.

Bất kể bất cứ giá nào, dù có tổn thất, quay lại châu phủ!

Lúc này còn trong quận Tứ Bảo.

Châu phủ đại biểu cho thành Hiếu.

Dương Đô úy tức giận đến đỏ mắt.

Nếu là phiền phức bình thường, đâu cần đốt khói báo động cảnh báo? Bởi vậy, nội tâm của ông có không cam tâm cũng chỉ đành lựa chọn vứt bỏ bảo hộ thuế ngân, lựa chọn mang binh trở về xem xét tình huống! Không chỉ có bởi vì quân lệnh khói báo động, còn có người nhà của ông đều ở thành Hiếu.

Một cái khác nặng thì là tiếp tục đánh nữa, kết cục tốt nhất cũng là hai bên cùng thiệt. Thậm chí ông hoài nghi một nhóm người trước mặt cùng một bọn với địch nhân khiến thành Hiếu đốt khói báo động, không thì sao lại trùng hợp như vậy chứ? Bởi vậy, ông cần mở lời dò xét!
Nếu Thẩm Đường đáp ứng sẽ đại biểu không phải.

Nếu kiên trì muốn đánh, quá nửa có chuyện ẩn ở bên trong.

Quanh mình ánh lửa sáng tỏ, trên thân mỗi người đều mang tổn thương, nửa gương mặt Dương Đô úy cũng bị máu đen nhuộm đỏ. Ông nén lửa giận và nỗi đau thương thế, cắn răng nuốt bọt máu: "Ngươi muốn như nào?"

Thẩm Đường hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Dương Đô úy.

Nói thật, cô rất muốn lấy đầu Dương Đô úy.

Nhưng đến bên miệng lại thay đổi.

"Được, người đi, tiền để lại."

Dương Đô úy đỏ hồng mắt, khàn cả giọng hạ lệnh ngưng chiến, thống lĩnh hơn tám trăm người còn lại rút lui về phương hướng lúc đi. Địch Nhạc che ngực, hô hấp hỗn loạn bình phục, nhìn chằm chằm Cộng Thúc Võ và Thẩm Đường, cắn răng, gọi chiến mã ra.

Trên đường cưỡi ngựa vớt đường huynh văn khí sắp thấy đáy đi.
Cộng Thúc Võ không có thừa cơ ra tay, mặc cho cậu ta rời đi. Dù thời điểm tác chiến có đánh thế nào, nhưng khi song phương cùng ngưng chiến, đánh lén chính là hành động tiểu nhân. Không bao lâu, doanh địa tạm thời chỉ còn hai người Thẩm Đường và hơn hai trăm quân lính võ khí.

Lúc hai người Kỳ Thiện tới, Thẩm Đường vẫn không nghĩ ra: "Mới đánh sống đánh chết, sao đột nhiên nói lui là lui?"

"Chắc là bởi vì những khói báo động đó."

"Đó là khói báo động? Bọn họ trở về chi viện?"

Nét mặt Chử Diệu nặng nề: "Sợ là như thế."

Cộng Thúc Võ thu hồi võ giáp và quân tốt võ khí, thở hắt một hơi: "Tình huống ra sao có quan trọng hơn đám thuế ngân này không?"

Chử Diệu hỏi: "Bán Bộ cũng không biết?"

Cộng Thúc Võ cười khẩy.

"Ta biết thế nào?"

Nước Tân diệt quốc, Cung thị bị đày, hắn chỉ từng lĩnh bổng lộc nước Tân, chưa hề dốc lực thay nước Canh, nào có biết các loại khói báo động ở quận Tứ Bảo mà nước Canh thiết lập đại biểu ý nghĩa gì?
Đây là cơ mật trong quân, không được tùy tiện lộ ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi