LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

_________________

Dạng lưu manh giống người đàn ông, nhìn quen người muôn hình muôn vẻ, bọn họ mò mẫn lăn lộn trong lòng người nắm khống gần như toàn vẹn, chỉ một thoáng là có thể xem thấu người này có chọc được hay không, lừa tới tay ra sao. Giống như tiểu nương tử đơn thuần ngây thơ trước mắt là mềm lòng nhất.

Loại mềm lòng này có thể bị đạo đức lôi cuốn.

Hắn càng hào phóng biểu thị "Chậm trễ làm việc" không quan trọng, vì "An toàn" bồi tiếp tiểu nương tử cùng một chỗ "Chờ", tiểu nương tử sẽ càng áy náy, sau khi áy náy cảm giác tín nhiệm cũng sẽ tăng vọt, buông xuống lòng đề phòng dâng lên tại hoàn cảnh xa lạ, kế đó rơi vào cạm bẫy.

Đúng như người đàn ông sở liệu.

Tiểu nương tử liễm mắt, rụt rè hỏi hắn: "Thật không có gì đáng ngại à?"

Người đàn ông đặt mông ngồi bên người Thẩm Đường.

Tận lực duỗi hai chân, đem bùn bẩn đen dính trên chân và ngón chân từng sinh nứt da lộ ra, để Thẩm Đường có thể nhìn thấy cặp giày cỏ mài mòn nghiêm trọng kia của hắn, ngoài miệng cởi mở rộng rãi: "Không có gì đáng ngại, nhiều nhất bị chưởng quỹ trừ vài cái tiền đồng. Nếu vị lang quân kia không thấy cô đi qua, hẳn cũng sẽ tới."

Biểu lộ Thẩm Đường khẽ biến, con ngươi dao động, giống như nội tâm đang thần tiên giao chiến, người đàn ông nhìn cảm thấy mừng thầm.

Vì sao hắn dám nói như thế?

Bởi vì hắn biết Kỳ Thiện sẽ không mau trở lại như vậy!

Không lo lắng nói dối bị vạch trần.

Hắn bảo trì bình thản, trong lòng đếm số thầm, đến khi đếm tới "Mười lăm", tiểu nương tử ngoan ngoãn ngồi bên trên ghế đứng người dậy, mềm giọng nói: "Nếu là Nguyên Lương để ngươi đến tìm ta, chúng ta vẫn mau mau đi hội hợp cùng huynh ấy. Nếu trễ, không chỉ lỡ việc của ngươi, huynh ấy lại mắng ta. . . Phiền dẫn đường."

Đắc thủ!

Người đàn ông cảm thấy đắc ý, ngoài miệng vội nói: "Đây là tiểu nhân phải làm, không phiền không phiền, tiểu nương tử nói vậy ta không nhận nổi."

"Tiểu nương tử, chúng ta đi bên này." Người đàn ông chỉ một ngón tay vào phương hướng Kỳ Thiện rời đi lúc trước, làm bộ dẫn đường đồng thời còn tri kỷ tiếp nhận dây thừng Thẩm Đường nắm Mô-tơ, lại nói, "Khách điếm Phương Hoa cách đây mấy con đường, tiểu nương tử có muốn cưỡi ngựa đi?"

Toàn bộ quá trình, người đàn ông biểu hiện vô cùng thỏa đáng có chừng mực, trong lúc vô hình cũng tăng cảm giác tín nhiệm của Thẩm Đường đối với thân phận "Phụ việc khách sạn Phương Hoa". Quả nhiên Thẩm Đường không nghi ngờ gì, tốn sức vụng về bò lên trên lưng Mô-tơ. Mắt người đàn ông liếc nhìn Mô-tơ, vừa nắm dây thừng, vừa nói chuyện phiếm cùng Thẩm Đường: "Con này không giống ngựa lắm?"

Tiểu nương tử dịu dàng ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy.

"Mô-tơ là một thớt la."

"Con la?"

Trong lòng người đàn ông thầm nghĩ thớt la này có thể bán bao nhiêu tiền.

Mặc dù là con la không phải ngựa, nhưng dáng dấp thớt la gọi "Mô-tơ" rất đẹp, toàn thân trắng như tuyết, cao gần bằng một người đàn ông trưởng thành, xem giá cả không ít. Mình tìm đường sang tay bán đi, nói không chừng có thể bán giá cao hơn.

Lúc này người đàn ông nắm Mô-tơ đi ở phía trước, chỉ lộ bóng lưng cho Thẩm Đường, tự nhiên không sợ cô nhìn thấy biểu lộ bấy giờ của mình, trên mặt đầy đắc ý tham lam. Tiểu thương vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ quan tâm tình huống bên này thấy thế, thở dài rồi lại thở dài, nói thầm lầm bầm -- Có ít người tìm chết thật sự không cản ngăn được.

Rơi vào trong tay loại lưu manh đó, vị tiểu nương tử này xong rồi.

Có hàng thịt cách tửu quán hai gian.

Đồ tể hàng thịt thấy Thẩm Đường dịu ngoan đi cùng lưu manh, vẻ mặt trải qua biến hóa, khẽ cắn môi, dao róc xương trong tay quăng mạnh lên thớt gỗ một cái, quơ lấy một thanh đao mổ heo khác. Còn chưa bước ra hàng thịt liền bị cha mẹ già phụ việc trong tiệm giữ chặt, nghiêm khắc nháy mắt với hắn.

Đồ tể không giãy dụa, chỉ nhìn bóng lưng Thẩm Đường dần dần thu thành một đoàn nhỏ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

"Nghiệp chướng thật!" Hắn dùng tay vừa dính mỡ lợn lau mặt, đè ý nghĩ lo chuyện bao đồng, lại mắng chửi, "Cái thế đạo chó má!"

Không biết là mắng tên côn đồ kia hay chửi mình.

Điều chỉnh tốt tâm tính, hắn tiếp tục trở lại hàng thịt làm việc.

Vị khách tới mua đồ phút chốc nói một câu.

"Vị tiểu lang quân kia không sao đâu."

Đồ tể khẽ giật mình: "Cái gì?"

Vị khách cười lặp lại.

"Vị tiểu lang quân kia không có việc gì, ngược lại là tên lừa gạt kia, tính mệnh muốn treo."

Đồ tể kinh ngạc trợn tròn mắt, trong tay còn cầm đao, phẫn uất khoa tay nói: "Lão già ông nói hoang đường gì đấy?"

Vị khách không sợ, thong dong cười nói: "Không ngại đánh cược?"

Đồ tể nghe khách nhân nói Thẩm Đường vô sự, thoáng nhẹ thở ra, nghĩ lại cảm thấy khách nhân đang nói mò.

Tiểu lang quân gì cơ?

Bị mang đi rõ ràng là tiểu nương tử xinh đẹp.

Hắn bất mãn khẽ nói: "Già mà không đứng đắn, trông hai mắt ông không còn tinh rồi, đầu cũng hồ đồ, nói lời bịa đặt lừa gạt người, là nam hay nữ đều không phân rõ. Ông nói đánh cược, kia hỏi ông đánh cược thế nào?"

Vị khách nói: "Vị tiểu lang quân kia nửa canh giờ sẽ an toàn trở về. Nếu ta thắng, hôm nay cậu cho ta vài cái nội tạng."

Đồ tể không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

Chỉ là mấy cân nội tạng không ai cần, cược vậy không lớn.

Khách nhân này hắn quen, tạp dịch phụ bếp bị Nguyệt Hoa lâu mua về -- Mỗi lần tới đều mua chút nội tạng hiếm ai muốn, đồ tể thấy ông khác những người trong Nguyệt Hoa lâu, không chút nào khúm núm nịnh nọt, trái lại mang một cỗ nho nhã của người đọc sách, không cầm lòng sinh hảo cảm, mỗi lần bán nội tạng sẽ cho thêm ít.

Hôm nay như thường lệ lại tới, không ngờ đi nói mê sảng.

Đồ tể nói: "Yêm thắng thì sao?"

Vị khách nói: "Ta mua thêm một cân nội tạng."

Đồ tể tức giận nói: "Cái thứ như nội tạng yêm bán nhiều thêm một cân có thể kiếm được mấy hạt bụi? Thành giao, cược thì cược!"

Sau một lát, đồ tể gom nửa cân xương vụn dùng lá sen gói lại, thả chung chỗ với nội tạng trước đó, ngón tay chỉ bàn hàng thịt nói: "Nếu người có thể trở về, nửa cân này cũng cho ông."

Tuy rằng xương vụn không có thịt gì, nhưng cũng có thể hầm lấy nước.

Vị khách này gầy sắp da bọc xương, đồ tể ít nhiều có chút mềm lòng, cũng từ đáy lòng hi vọng khách nhân có thể thắng, vị tiểu nương tử kia bình an, coi cho mình tích âm đức, trong lòng khá hơn một tí.

Khách nhân chắp tay trước ngực thi lễ: "Đa tạ."

Đồ tể nói thầm: "Động tác này cũng ra dáng thật."

Nguyệt Hoa lâu là địa phương nào?

Địa phương trai gái tầm hoan tác nhạc.

Vị khách nhân này nói là phụ việc nhà bếp làm việc nặng, nhưng nô ɭệ bị Nguyệt Hoa lâu mua về, nói khó nghe một chút chính là hạ cửu lưu bên trong hạ cửu lưu. Người như vậy lại học phong phạm người đọc sách, không ít bị chế giễu, đồ tể cũng cảm thấy ông ta ra vẻ.

Nhưng đồ tể không có cười.

Chỉ vì khí chất khách nhân thật tốt.

Nói chuyện với ông dễ chịu.

Nửa canh giờ, đồ tể chờ đến nóng lòng, thỉnh thoảng nhìn phương hướng hai người Thẩm Đường biến mất, hỏi khách nhân: "Lão già, vừa rồi vì sao ông bảo kia là tiểu lang quân? Kia rõ ràng là cô gái. . ."

Khách nhân không đem xưng hô không khách khí của đồ tể để trong lòng, mà cười chỉ chỉ vị trí bên hông mình.

Đồ tể không hiểu: "Thế nào? Ông đau thắt lưng?"

Vị khách nói: "Chữ ký văn tâm."

Đồ tể sững sờ: "Cái gì?"

Vị khách: "Vị kia có một viên chữ ký văn tâm, dù không kịp võ giả tầm thường, nhưng đối phó người bình thường không thành vấn đề."

Đồ tể: ". . ."

Làm người bình thường, dù hắn chưa từng thấy "Chữ ký văn tâm" nhưng đã nghe nói qua, tất nhiên cũng biết sở hữu thứ này ý vị thế nào.

"Sao yêm không nhìn thấy?"

Đồ tể hồi ức, chỉ nhớ rõ gương mặt xinh đẹp tuấn tiếu kia.

Vị khách nói: "Viên chữ ký văn tâm kia vô sắc trong suốt như thủy tinh, nếu không tận lực chú ý, cực dễ bị người coi nhẹ."

Bởi vì văn tâm võ đảm, đương thời lưu hành nam tử ra ngoài đeo phối sức tương tự chữ ký hoặc hổ phù. Chữ ký phổ thông và chữ kí văn tâm khó phân biệt, ít nhất người bình thường khó mà phân chia ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi