LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

_________________________

Mấy ngày nay Kỳ Thiện đối Thẩm Đường cũng có chút hiểu biết, nhìn ánh mắt cô lấp lóe là biết trong bụng cô nhưỡng ý xấu, lúc này liền cười nói: "Đó đã là chuyện khá cũ rồi, sau này nếu có cơ hội có lẽ sẽ nói cho cậu."

Nói bóng gió, anh ta có thể chủ động nói nhưng Thẩm Đường không thể dò hỏi.

Thẩm Đường hừ một tiếng, gỡ cái cây chống đỡ cửa sổ xuống, cửa sổ mở ra quạt ầm một tiếng khép lại. Kỳ Thiện mơ hồ còn nghe được Thẩm tiểu lang quân nói thầm —— "Không nói thì không nói, ai hiếu kì đống chuyện nát của huynh" —— không khỏi buồn cười lắc đầu.

"Vẫn còn tâm tính trẻ con ôi trời."

Kỳ Thiện yếu ớt cảm khái, bắt tay mở bọc hành lý ra.

Vừa thu xếp một nửa, trên cửa in bóng bà lão.

Bà đưa tay gõ nhẹ ba lần, Kỳ Thiện lên tiếng: "Vào đi."

Bà lão đẩy cửa ra, đưa bàn ăn thấp chân đựng bữa tối còn có dầu thắp dùng ban đêm, Kỳ Thiện thấy thế liền vội vàng đứng lên tiến đến đón: "Những việc này sao có thể để người đi làm? Giao cho ta đi."

Bà lão cười nói: "Kỳ lang quân vẫn nhiều lễ như vậy."

Kỳ Thiện lấy mấy vụn bạc lớn từ túi tiền giao cho bà lão: "Đây là chi phí sinh hoạt hai người bọn ta ở nhờ..."

"Cái này không được đâu ——"

Bà lão không chút nghĩ ngợi liền đẩy bạc trở về.

Nếu không có người thanh niên trước mặt, thi cốt lão phu thê bọn họ đã lạnh bốn năm năm, nơi nào còn có thể sống yên ổn ở đây?

Không chỉ như vậy ——

Tiền đồ vị lang quân cũng bị hủy cùng.

Bà nói: "Số tiền này dù sao cũng không thể nhận."

Kỳ Thiện kiên định đẩy tiền bạc trở về, nói: "Một ngựa về một ngựa, nếu lão phu nhân không thu, hai người bọn ta cũng không tiện tiếp tục yên tâm thoải mái ở." Nói xong chuẩn bị đem hành lý sắp ra đóng gói về lại.

Nói hết lời, bà lão mới nhận lấy tiền bạc.

Ban ngày đi đường có hơi mệt mỏi, Thẩm Đường dính lấy gối gỗ liền nằm ngáy o o, ngược lại sát vách thắp ngọn đèn một đêm.

Ngày hôm sau, đình đồng* mọc ở đằng đông.

_Đình đồng: Mặt trời

Thẩm Đường dưới đồng hồ sinh lý triệu hoán đúng giờ mở mắt ra, cô cầm ống trúc, lấy nước sạch từ đình viện, đặt mông ngồi dưới hiên. Kỳ Thiện vừa trở về liền thấy Thẩm tiểu lang quân tư thế ngồi phóng khoáng, đang cúi người lau răng súc miệng. Anh ta giơ lên một túi đồ vật.

"Đây, đồ ăn sáng. Nhân lúc còn nóng ăn, còn nóng hổi."

"Đa tạ." Thẩm Đường dùng nước lạnh dội mặt, buồn ngủ còn sót lại tại giật mình bay sạch sành sanh, cô ngậm một cái bánh mì bốc hơi nóng, ánh mắt dư thừa thoáng nhìn Kỳ Thiện ngồi xuống bên người mình, cô nói, "Nguyên Lương có biết giáo phường Hiếu thành ở đâu?"

Đang muốn mở miệng Kỳ Thiện: "... ? ? ?"

Kém chút đoạn một hơi.

Anh ta đen mặt hỏi: "Thẩm tiểu lang quân mới bao lớn, đã muốn đi giáo phường tầm hoan mua vui rồi? Đó không phải chỗ cậu nên đi."

"Nguyên Lương suy nghĩ thứ không lành mạnh gì đấy? Ta chỉ muốn đi giáo phường tìm người, hỏi một chút tình hình gần đây của một người." Thẩm Đường cười hì hì nói, "Dù sao không có nàng ta, ta đại khái chưa sớm mạo hiểm trốn đi như vậy. Có điều cũng may nhờ nàng, ta mới có thể gặp Nguyên Lương."

Kỳ Thiện nhìn lên hơi suy tư liền biết ý tứ Thẩm Đường.

"Cậu muốn tìm người gây xúi quẩy?"

Quá nửa là xúi quẩy đám nữ quyến Cung thị bị lưu vong kia.

Anh ta mở miệng nhắc nhở, miễn cho Thẩm Đường lỗ mãng lật thuyền trong mương: "Theo ta được biết, Cung thị còn một tên ngũ đại phu đào vong bên ngoài, một ngày hắn chưa sa lưới, người Cung thị lưu đày sẽ bị nhãn tuyến nhìn chằm chằm một ngày. Cậu tùy tiện tới gần, không sợ rước họa vào thân?"

Đừng tìm người xúi quẩy không thành, mình bị bắt.

"Có thù không báo không phải phong cách của ta." Chân mày Thẩm Đường nhíu chặt. Cô để tay lên ngực tự hỏi, mình không tính là tính cách có thù tất báo, nhưng cũng không phải chị gái ngốc bị người đẩy hố lửa còn cười hì hì không thèm để ý —— Đây không phải lòng dạ rộng rãi, kia là ngu!

Kỳ Thiện cho đề nghị: "Cậu có thể đi đường vòng."

Thẩm Đường hỏi: "Như là?"

Kỳ Thiện: "Chính cậu nghĩ."

Là Thẩm Đường báo thù chứ đâu phải anh ta báo thù, ngay cả báo thù đều cần người khác bày mưu tính kế, thù này dù có thể báo cũng không khoan khoái vui vẻ tràn trề.

Thẩm Đường hơi suy tư, lắc đầu lẩm bẩm: "Biện pháp này không được..."

"Biện pháp gì không được?" Kỳ Thiện bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, ngược lại anh ta muốn biết vị Thẩm tiểu lang quân này sẽ làm sao trả thù người.

Thẩm Đường lúng túng dời ánh mắt, không chịu nói.

Không phải biện pháp kia chưa đủ độc, mà là không thích hợp.

Đặc biệt là thế đạo hiện tại không còn pháp lý, lấy đạo của người trả lại cho người, thay mình lấy lại công đạo vốn là hợp tình hợp lý —— Cùng một sự kiện, không có đạo lý người hại làm vậy người bị hại, người bị hại không thể dùng thủ đoạn tương tự phản kích trở về. Không hợp pháp, nhưng hả giận! Nhưng cừu nhân là nữ tính mà Thẩm Đường bản thân cũng là nữ, thủ đoạn đồng dạng trả thù lại, không khỏi bỉ ổi.

Biện pháp gì?

Đương nhiên là dùng tiền tìm người chiếu cố vị kia làm ăn.

Cho nên ý nghĩ này vừa ló đầu ra liền bị cô bóp tắt.

Cái thao tác này vẫn tồn tại một vấn đề ——

Thẩm Đường là người nghèo rớt mồng tơi.

Giáo phường cũng khác câu lan ngõa xá bình thường, giá mặt bằng chung không thấp.

Cô thở dài: "Tính toán —— Để cô ta sống thêm mấy ngày, đợi vị ngũ đại phu Cung thị kia bị bắt, ta lại đến cửa thỉnh giáo cô ta."

Kỳ Thiện cười lắc đầu.

Ngũ đại phu thuộc võ đảm đệ cửu đẳng.

Nào dễ bị bắt đến vậy?

Nhoáng một cái cho tới trưa, Thẩm Đường rảnh rỗi không việc gì, những quyển trục kia của Kỳ Thiện cô đã lật qua lật lại xem toàn bộ, có nhìn thêm cũng tốn thời gian. Không có chuyện để làm, với người có chứng rối loạn năng động nhẹ như cô quả là khó chịu. Không chỉ có cô khó chịu, Kỳ Thiện cũng khó chịu.

"Nếu Thẩm tiểu lang quân nhàm chán, có thể đi trên đường giải sầu một chút."

Đừng có lượn lờ trước mặt anh ta, than thở.

Cả buổi sáng, anh ta bị quấy nhiễu nhìn không vào một chữ.

Thẩm Đường nghe xong lập tức cao hứng.

Đúng vậy, toàn bộ Hiếu thành với cô vẫn còn xa lạ. Cô luôn có thể tìm được việc vui gϊếŧ thời gian, vây ở một chỗ có ý nghĩa gì? Cô bước vào gian phòng, lấy túi tiền nhỏ của mình ra —— Dọc theo đường rao hàng mơ, bánh bột ngô, đường mạch nha cũng tích được một số tiền nhỏ.

Kỳ Thiện chỉ kịp căn dặn cô cẩn thận sai dịch, đừng lạc đường, Thẩm tiểu lang quân đã giống như một cơn gió chạy mất dạng.

"Chậc, vẫn là tính tình trẻ con."

Kỳ Thiện lại ngồi xuống, lần nữa nhìn mặt bàn suy tư xuất thần —— Phía trên bàn phủ một tờ quyển trục đầy bút ký tâm đắc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy "Quốc tỷ", "Chư hầu chi đạo" mấy chữ nhãn, và toàn bộ bố cục thành phòng phụ cận Hiếu thành.

Cùng lúc đó, Thẩm Đường cũng nắm Mô-tơ chạy trên đường phố.

Một tường bên ngoài đất hoang ngàn dặm, một tường bên trong khói lửa lượn lờ, sinh khí bừng bừng, bên đường cách mỗi mấy bước là có bán hàng rong rao hàng.

Thẩm Đường nhìn cái gì cũng hiếu kỳ, lục tục mua không ít đồ chơi vụn vặt, bất tri bất giác túi tiền nhanh thấy đáy.

"Vẫn phải tìm cách kiếm ít tiền thôi..."

Trong lòng Thẩm Đường kêu rên.

Nghèo như quỷ, cô làm mất thể diện nữ xuyên thật.

Hổ thẹn hổ thẹn _(:з" ∠)_

Nhưng một đường đi dạo, quả thực không thấy nghề nghiệp tốt.

Bánh bột ngô, quả mơ, đường mạch nha, những cái này Hiếu thành không thiếu, áp lực cạnh tranh lớn, buôn bán không khá khẩm lắm. Thẩm Đường nắm Mô-tơ đi dạo một vòng, dư quang thoáng nhìn một thứ, từ từ đảo về.

"Thư phường Chính Quang? Thu bản tranh vẽ?"

Hắc hắc, cô đột nhiên có cái ý tưởng hay được bút tiền lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi