LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

________________________

Địch Nhạc nói: "Lâm ẩn chi phong? Vậy càng không thích hợp."

Thẩm Đường hiếu kì: "Làm sao không phù hợp?"

Cô cảm thấy cái tên này rất có ngụ ý rất tốt.

Ngoại trừ nghe không giống tên cô nương, cái khác đều được.

Địch Nhạc muốn nói lại thôi.

Thế đạo hiện tại, ngay cả vương thất còn khó đảm bảo tự thân, điển hình như vương thất Tân Quốc, chớ nói chi là người bình thường.

Tình huống thân thuộc nữ lang thế nào còn chưa biết. Có lẽ nhanh chóng có thể liên hệ được, người ta cũng nguyện ý trông nom trẻ mồ côi cố nhân, cho cô bé nơi che mưa che gió. Nếu thân thích không có lương tâm, khác nào bước vào một cái hố lửa. Nhưng càng có thể hơn là tìm không thấy.

Dù sao, dưới thời loạn thế, mạng người còn rẻ hơn cỏ rác.

Địch Nhạc xích lại gần Thẩm Đường nói nhỏ, không cho cô bé nghe được: "Nữ lang đi theo bên người Thẩm huynh, mặc kệ tương lai có tạo hóa gì, trước mắt khẳng định là thân phận nha hoàn. Cái tên 'Lâm ẩn chi phong' này quá lớn, tại hạ sợ đỡ không nổi, bạc mệnh chết yểu."


Thẩm Đường buồn cười nói: "Tiếu Phương còn mê tín cái này?"

Địch Nhạc nói: "Thà rằng tin là có, không thể tin là không."

Thẩm Đường lại làm trái lại với cậu ta: "Ngược lại ta không đồng ý với cái nhìn của Tiếu Phương. Tình huống hung hiểm tuyệt vọng như vậy, muội ấy còn có thể nhặt về một cái mạng, có thể thấy là trời không tuyệt đường người. Thường nói 'Bế tắc cực điểm, lạc hướng tắc thái', làm sao biết sau này không phải là một đường phẳng lặng?"

Địch Nhạc thấy cô kiên trì cũng không còn giội nước lạnh.

Thẩm Đường đánh nhịp quyết định: "Được, về sau liền gọi Lâm Phong."

Cảm xúc cô bé đã ổn định rất nhiều, thi lễ hạ mắt, nói khẽ: "Lâm Phong bái kiến lang quân."

Thẩm Đường nói: "Về phần chữ à, về sau rồi lấy."

Lời vừa nói ra, Địch Nhạc và Lâm Phong đều kinh ngạc nhìn cô.


"Nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai chỗ nào sao?"

Bàn tay nhỏ của Lâm Phong nắm chặt ống tay áo, mím môi không nói.

Địch Nhạc im lặng: "Cập kê lấy chữ, nữ lang còn nhỏ tuổi đó."

Thẩm Đường: "Hai mươi đội mũ, chẳng phải cậu cũng chưa hai mươi đã có chữ?"

Địch Nhạc nói: "Cái này không giống."

Thế giới này nam có thể ngưng tụ văn tâm võ đảm, mà xem như một trong tiêu chí, chữ ký văn tâm và hổ phù võ đảm sẽ khắc ấn tục danh chủ nhân tỏ rõ thân phận. Cũng không biết là ai mở đầu trước, cho rằng sớm lấy chữ có trợ giúp ngưng tụ văn tâm võ đảm.

Bởi vậy hơn hai trăm năm nay, mặc kệ niên kỷ nhiều ít, chỉ cần có thể cảm ứng được linh khí thiên địa, đồng thời thuận lợi dẫn linh khí thiên địa tiến vào kinh mạch, khai phá đan phủ, liền có thể lấy chữ. Bình thường là phụ mẫu sư trưởng ban chữ, cũng có tình huống đặc biệt —— Tự mình lấy.


Nữ thì không giống.

Nếu đến tuổi cập kê còn chưa hứa gả, chính phụ mẫu lấy cho. Nếu trước cập kê đã hứa gả hoặc là đã lấy chồng, bình thường là vị hôn phu lấy. Thẩm huynh khẳng định không phải phụ mẫu nữ lang, không thích hợp lấy chữ lắm, không hợp với lễ nghi.

Nếu Thẩm huynh có ý với nữ lang, thì coi là chuyện khác.

Địch Nhạc cảm thấy, dường như cậu đã nhìn thấu dụng ý của Thẩm huynh.

Đúng, còn là dụng tâm hiểm ác!

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Đường cảm thấy lưng phát lạnh.

Loại trực giác này cũng không tiếp tục bao lâu, bọn côn đồ đã chuyển thi thể đến một vùng, mắt đảo quanh trên thân Địch Nhạc, dường như mang vài phần chờ đợi —— Địch Nhạc đào hố, không chỉ có thể tiết kiệm thời gian, hố đào ra vừa sâu vừa lớn lại rộng rãi.
Địch Nhạc luôn luôn lấy giúp người làm niềm vui: "Được, để ta."

"Đừng vội đào hố." Thẩm Đường đưa tay ngăn động tác của cậu ta lại, hỏi lưu manh, "Đã chuyển hết thi thể tới rồi? Thứ hữu dụng đáng tiền đừng bỏ sót, thịt muỗi cũng là thịt, không thể lãng phí."

Thẩm - am hiểu sâu cần kiệm quản gia nghèo đến bày quầy bán hàng bán rượu - Đường: "Dù chỉ là một nén bạc vụn cũng là tiền, không thể buông tha."

Địch Nhạc: "..."

Bọn côn đồ ngoại trừ chuyển thi, lục soát thi, còn phải chuyển những rương gỗ của Lâm gia. Mỗi một cái rương đều nặng trịch, có chút tán loạn trên mặt đất, có ít thì chồng chất trên xe ngựa. Có số chứa vàng bạc châu báu, có số chứa đồ cổ, có chút thì là "Rương hành lý" của nữ quyến. Thẩm Đường giơ bó đuốc nhìn qua từng cái, Lâm Phong ngón tay niết tay áo, cúi đầu ở sau lưng cô.
To to nhỏ nhỏ, hết thảy hai mươi bảy rương.

Tính cả thổ phỉ cướp đi, nói không chừng có thể có năm mươi rương.

Từ đồ vật sắp xếp trong rương cũng nhìn ra được, Lâm gia quá nửa là nhà đại phú, gia cảnh giàu có còn có nội tình. Nếu không phải hai người Thẩm Đường đè ép, những tên côn đồ này đã nhào lên cướp giật.

Thẩm Đường phân phó Lâm Phong: "Muội tới thu thập những cái rương này đi."

Lâm Phong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đường, muốn nói lại thôi.

Địch Nhạc thay cô bé nói: "Cái này, không quá thỏa đáng..."

Theo lý thuyết đây đều là chiến lợi phẩm, nhưng trước đây không lâu còn thuộc về người nhà nữ lang người ta, hiện tại người nhà vong chỉ còn mỗi nữ lang, Thẩm huynh lại để người ta đi thu thập những vật này...

Không thỏa đáng, không thỏa đáng.
Thẩm Đường liếc mắt: "Có chỗ nào không thỏa đáng? Phần lớn đều là đồ vật nữ quyến dùng, để tên đàn ông thối như cậu đi làm? Làm người đi! Tốt xấu chừa cái danh sau lưng người ta. Với lại, ngày mai còn chưa biết có thể tìm thấy thi thể hay không. Nếu không tìm thấy, xiêm y của bọn họ còn có thể giữ lại xây mộ quần áo."

Địch Nhạc khẽ giật mình, không nghĩ tới Thẩm Đường cân nhắc cái này.

Thẩm Đường cũng mặc kệ biểu lộ kinh ngạc của Lâm Phong, tiếp tục nói: "Về phần đồ vật của muội, chính muội thu, cũng coi như có chút đồ vật bên người."

Cô lại ngừng một chút, căn dặn Lâm Phong: "Về phần đồ đạc của bọn họ, muội cũng lựa một hai vật giữ lại để tưởng niệm, ngày sau cũng tiện nhìn vật nhớ người... Đang tốt mà, sao muội lại muốn khóc?"
Tơ hồng đã lui lại thêm hơi nước óng ánh không ngừng rơi.

Cô bé gạt lệ, xuất phát từ nội tâm cảm kích: "Đa tạ lang quân."

Thẩm Đường chột dạ: "..."

Cầm tiền của người ta còn bị người sống sót duy nhất cảm tạ mấy lần, da mặt dù dày cũng không chịu nổi, đành phải xấu hổ xoa xoa đỉnh đầu cô bé, mất tự nhiên nói: "Chớ nói 'Tạ', đi thôi."

Đợi Lâm Phong xoay người sang chỗ khác, Thẩm Đường một tay che mặt.

Địch Nhạc than thở, ca ngợi nói: "Thẩm huynh quả là chân quân tử!"

Là cậu ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Xấu hổ, xấu hổ.

Cô cải thành hai tay che mặt, trầm trầm nói: "Đừng nói nữa."

Không thấy cô xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống sao?

Địch Nhạc: "? ? ?"

Tốn gần nửa canh giờ, mới tính thu dọn đồ vật xong.

Rương lần nữa chỉnh lý để vào xe ngựa, ngày mai liền có thể vận chuyển xuống núi, Thẩm Đường để bọn côn đồ sửa sang "Doanh địa", chuẩn bị ở đây quá tạm một đêm. Bởi vì của không trên trời rơi xuống, Thẩm Đường cũng hào phóng không ít, cho phép bọn côn đồ ăn lương khô những hộ vệ kia chuẩn bị.
Muốn người ta làm việc, cũng phải để người ăn no không phải sao?

Về phần Lâm Phong tuổi còn quá nhỏ...

Trong rừng nhiều muỗi, Thẩm Đường bảo cô nhóc tiến vào toa xe ngủ, đặc biệt căn dặn: "Chờ một lúc mặc kệ phát sinh cái gì, đợi ở trong xe đừng có chạy lung tung."

Lâm Phong nghe vậy, lo lắng ngẩng đầu nhìn cô.

Lại vượt qua cô nhìn những tên côn đồ kia.

Thẩm Đường hiểu ý của cô bé, giải thích nói: "Không phải những tên côn đồ này, bọn hắn không có lá gan ấy, là thổ phỉ. Trong núi này có trại thổ phỉ, trước đó hẳn là bọn họ cướp bóc những rương đồ. Kẻ nhiều tiền khó có đi ngang qua, động thủ liền có thể ăn ba năm, làm sao chịu để vịt béo chạy? Bọn họ quen thuộc địa thế rừng núi, vừa rồi lại ầm ĩ lớn như vậy, không có khả năng không có phát hiện. Chậm nhất nửa đêm đến sáng, tuyệt đối sẽ đến đánh lén."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi