LÚM ĐỒNG TIỀN NHỎ CỦA EM

Nhẫn

Edit: Qing Yun

Mặt Tạ Từ bị đánh nghiêng sang một bên.

Anh bị đánh đột ngột đến ngốc nghếch, ngẩn ngơ ngậm miệng.

Nửa ngày sau mới ngơ ngác che lại nửa bên mặt, tủi thân nói: “Hứa U, mặt tôi đau quá.”

Vừa mới dứt lời, lại nhận thêm một bạt tai.

“Còn đau không?” Hứa U hỏi, hai tay rũ bên người, ngón tay run rẩy không kìm chế nổi.

“…” Lần này anh không dám nói lời nào, bởi vì cô lại muốn khóc.

Thật sự, một người đàn ông chưa từng bị một người phụ nữ đánh bại hoàn toàn.

Không thể hiểu được cảm giác này.

Một giọt nước mắt, thậm chí là một ánh mắt.

Chỉ cần là cô cho anh, bất kể điều gì, tốt hay xấu, toàn bộ anh đều cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Từ nhỏ tính tình của Tạ Từ đã kém, thời điểm không hiểu chuyện thì hở một chút là bắt nạt bạn cùng lứa tuổi, chờ khi lớn rồi ai cũng không dám chọc anh. Chính là kiểu đại ma vương đi đến đâu cũng không ai dám chọc, đều là anh đánh người khác chứ nào có chuyện bị người ta tát hai cái mà anh không dám đánh lại.

Chỉ cần mỗi lần đánh nhau, Tạ Từ đều thích đứng bên cạnh nhìn, bởi vì anh rất làm cao, lại muốn thể diện. Chỉ cần có ai chạm vào hoặc kéo anh đánh nhau, anh nhất định phải trả về gấp bội, cho dù là lấy nhiều đánh ít cũng muốn đòi trở về.

Chỉ có lúc này đây, đứng dưới ánh đèn nê ông, ánh sáng màu cam chiếu lên khuôn mặt, làm Tạ Tự không tự giác cong lưng, không dám động dù chỉ một chút.

Hứa U ngẩng đầu, để mọi khổ sở trên khuôn mặt mình rơi vào mắt anh, thất vọng nơi đáy mắt nhanh chóng lan tràn.

“—Tạ Từ, tớ còn đau hơn cậu.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Chưa kịp tiêu hóa xong ý nghĩa của những lời này khiến đại não của Tạ Từ không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì. Anh không rảnh lo này đó, vội đuổi theo: “Hứa U, em đừng khóc có được không, nếu không hết giận thì lại đá tôi thêm vài cái nữa?”

“…”

Nhiều năm không dỗ con gái khiến anh không còn chút kinh nghiệm nào, thật sự rất vụng về.

Đi ngược lại đám đông một đường đuổi theo. Đêm đã khuya, thành phố vẫn luôn có vô số người sinh hoạt về đêm không biết mệt mỏi.

“Cậu đừng nhúc nhích.” Hứa U dừng chân.

Tạ Từ lập tức nghe lời không hề động.

Hai người đứng ở dưới đèn giao thông, ngay phần dành cho người đi bộ sang đường, đèn xanh sáng lên, người bên cạnh tiếp tục bước đi, chỉ còn lại hai người bọn họ đứng tại chỗ.

Cô đưa lưng về phía anh, đứng ôm tay, dường như hơi lạnh. Tạ Từ không nhìn được biểu cảm trên mặt cô.

Lại biến thành đèn đỏ.

“Ngay từ khi chúng ta mới quen nhau, cậu ép tớ làm rất nhiều điều tớ không thích.”

Hứa U cúi đầu, tựa như nói cho mình nghe mà không có lời dạo đầu.

“Tớ nhìn thấy cậu đánh nhau, cậu thật hung, cho nên tớ rất sợ cậu, cũng không muốn đi chọc cậu. Tớ biết chúng ta không giống nhau, cho nên tớ cố gắng không tiếp xúc với cậu. Nhưng mà sau đó cậu rất tốt với tớ, tớ đều nhớ kỹ, cậu đến bãi đỗ xe tìm tớ, cùng tớ về thăm bà ngoại, chạy đến dưới lầu đưa kẹo cho tớ. Tớ cảm thấy cậu thật ngốc, nhưng cuộc sống của cậu rất vui sướng, hoàn toàn ngược lại với tớ. Cậu luôn thích làm rất nhiều chuyện trước mặt tớ, luôn tràn đầy tự tin, lại đều thất bại. Cậu giữ chặt ly nước của tớ, tớ cố ý giả vờ không không biết. Cậu đi về nhà cùng tớ, tớ cũng giả vờ không biết. Lúc đi học cậu nhìn lén tớ, cậu lấy bút của tớ giấu đi, tớ đều giả vờ không biết.”

Nói đến phía sau, chính cô cũng không nhận ra giọng điệu của mình ngày càng mềm mại.

Mọi chuyện qua đi từng chút từng chút, chỉ cần hơi nhớ lại, trái tim lại đau từng cơn.

Còn nhớ rõ có lần đi ăn cơm cùng Vưu Nhạc Nhạc, hai người nói đến quãng thời gian học cấp ba. Vưu Nhạc Nhạc nói đến Chủ nhiệm giáo dục, mấy bạn nam nghịch ngợm trong lớp, còn có chủ nhiệm lớp luôn thích giảng đạo lý. Vừa nói vừa cười ha ha.

Hứa U lẳng lặng lắng nghe.

“Hứa U… Tớ cảm thấy có lẽ bây giờ lớn rồi, càng ngày càng thích nhớ lại chuyện cũ, tớ cảm thấy thời cấp ba đặc biệt vui, tuy rằng mỗi ngày đều rất mệt, nhưng khi đó làm chuyện gì cũng cảm thấy đáng giá.” Vưu Nhạc Nhạc vừa cười vừa thở dài.

“Ừ.”

Cô ấy nói: “Hơn nữa con trai khi ấy tuy rằng ấu trĩ nhưng cũng đơn thuần, thích ai liền toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó.”

“Chỉ là mấy cô gái nhỏ đều tương đối thích con trai lưu manh một chút. Tớ cũng từng thích, nhưng không biết hình dung cảm giác này như thế nào. Lưu manh là khí chất, chính là kiểu vô lại.”

Vì thế, Hứa U đột nhiên nghĩ đến bản thân năm mười bảy tuổi.

Sau giữa trưa oi bức, tiếng ve lười biếng cất vang, thiếu niên ghé lên bàn ngủ say.

Bên ngoài phòng học thường xuyên truyền đến giọng đọc diễn cảm của loa phát thanh toàn trường, lá cây ngoài cửa sổ tươi tốt hơn ánh mặt trời.

Khi đó, Hứa U thường ăn cơm ở nhà ăn của trường học vào mỗi buổi tối.

Bọn họ còn chưa chia lớp. Mỗi lần ăn cơm xong cô đều đi tản bộ dưới sân trường. Cậu luôn là vừa vặn chơi bóng rổ xong, đi lên lầu cũng đám bạn. Bên người Tạ Từ luôn náo nhiệt, một đám người quay quanh. Cầu thang hơi nhỏ, Hứa U đi bên trái, bọn họ đi bên phải. Tạ Từ ôm một quả bóng rổ, vừa đi vừa nói chuyện với người khác, khi đi tới gần cô luôn liếc nhìn cô, cô lại cố ý coi như không thấy.

Ngẫu nhiên mấy ngày, Hứa U cố ý đi nhiều vòng hơn để tránh bọn họ. Tạ Từ luôn ghé vào hành lang, sau lưng là ánh nắng chiều rực rỡ, nụ cười đầy vẻ lưu manh rồi huýt sáo với cô. Lúc này những bạn nam khác đứng sau cậu đều cười ồn ào lên.

Hứa U nhớ tới dáng vẻ khi cười của cậu.

Đỉnh mày hơn nhọn, khóe môi cong lên. Đôi mắt đen nhánh sáng rõ, trẻ con lại mê người.

“Sau đó, tớ cảm thấy cậu có chút đáng yêu, tuy rằng luôn nói những câu chọc cười không đứng đắn. Chỉ là lúc đó tớ luôn cảm thấy cậu quá ngây thơ, hiện tại nhớ lại, lúc ấy tớ cũng còn nhỏ, ngoài học tập thì cái gì cũng không hiểu. Tớ không phải người biết biểu đạt cảm xúc, cho nên khả năng cũng làm cậu hoài nghi tình cảm của chúng ta. Cậu có kiêu ngạo của cậu, tớ có tự tôn của tớ. Cậu cũng không phải không oán không hận, tớ cũng không phải không buồn không vui.”

Tạ Từ nhìn chằm chằm giày của mình, không nói lời nào, cảm giác trái tim của mình bị người cầm trong tay xoa nắn.

Cô là thẩm phán thiện lương.

Mà anh là người chịu lăng trì.

“Tạ Từ, tớ đã từng nghĩ đến thật nhiều lời muốn nói, hiện tại cảm thấy nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mọi chuyện qua đi thì không cần nhớ lại. Nhưng mà lâu như vậy, tớ chưa từng trách cậu điều gì, ngoài việc cậu tự cho là cậu đúng.”

“Qúa khứ của cậu, tớ không đồng tình chút nào, cũng không thương hại, bởi vì đều là cậu lựa chọn. Mặc kệ về sau cậu huy hoàng hay sa đọa, tớ đều chúc phúc cho cậu. Mọi chuyện của cậu tớ đều tôn trọng, chỉ là—”

Hứa U hơi dừng lại, dường như không nói nổi nữa. Cô nâng mu bàn tay lau giọt nước mắt cuối cùng trên khuôn mặt.

Nhẫn nại lâu quá, khiến cô không thể chịu nổi nữa rồi.

Tạ Từ gian nan mở miệng, “Hứa U….”

“—-cậu luôn dùng cách cậu nghĩ là đúng để đối xử với tớ, nhưng tất cả đều không phải điều tớ muốn.”

Tạ Từ.

Cậu đánh bại tớ, không phải cậu vô tội.

Mà là cậu thiên chân.

Thiên chân đến tàn nhẫn, khiến cho người khổ sở.

Đèn xanh sáng, cô chậm rãi đi qua.

Tạ Từ lại không động, chỉ cảm thấy bị đánh đòn cảnh cáo, hít thở không thông khiến đại não thiếu dưỡng khí. Nơi nào cũng đau, ngực khó chịu, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Anh đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng cô ngày càng đi xa.

Giống như đi hết đoạn đường này.

Bọn họ lại về hai thế giới khác nhau.



“Hứa U, cậu không sao chứ?”

Lý Chính An vươn tay quơ quơ trước mặt cô, “Thất thần nghĩ gì thế?”

Anh cầm một cốc cà phê đi ngang qua bàn làm việc của Hứa U.

Trương Lị Lị ngồi đối diện Hứa U ngẩng đầu, cười nói một câu, “Cô ấy đã ngây người cả buổi sáng rồi.”

“Nhàn như vậy, hai người làm xong bản thảo rồi?” Lý Chính An hỏi.

Trương Lị Lị, “Nộp cho chủ nhiệm kiểm tra rồi, hẳn là có thể thông qua lên chủ biên.”

“Hiệu suất cao đấy.”

“Nhờ phúc Hứa U.”

Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Hứa U cúi đầu mở ngăn kéo lấy thuốc cảm ra, cô lấy hai viên con nhộng, cầm cốc nước uống một ngụm.

Không biết tại sao, hôm kia bị dính mưa mà hôm nay mới phát tác.

Sáng nay rời giường cô cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Vưu Nhạc Nhạc đưa nhiệt kế cho cô, bị phát sốt nhẹ.

Lý Chính An đứng bên cạnh thấy sắc mặt Hứa U không tốt thì lo lắng hỏi, “Em bị cảm rồi, có đi truyền nước không, thân thể không tốt cũng đừng cố.”

Đối với quan tâm của anh, Hứa U chỉ lắc đầu, đôi mắt cũng lười nâng lên.

Trương Lị Lị nhìn một màn này thì bật cười.

Trong lòng cảm thán, thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Chỉ tiếc lại là một hồi đơn phương.

Kỳ thật làm cùng Hứa U một khoảng thời gian, Trương Lị Lị phát hiện cô gái này không hẳn là lãnh đạm. Chính là không phải đơn thuần không có cảm giác với đàn ông, mà đơn giản là lười đi tiếp thu người khác.

Lấy Lý Chính An làm ví dụ, diện mạo của anh rất đoan chính, người cũng ôn hòa, làm ở đây đã được một thời gian, mạng lưới quan hệ cũng rộng, nghe nói là phú nhị đại. Lấy ấy vào mảng tin tức xã hội, Lý Chính An đã liên tiếp thể hiện thiện ý với Hứa U, nề hà nhà gái vẫn luôn không đáp lại.

Vốn dĩ trai tài gái sắc, một đoạn giai thoại nhân duyên, kết quả lại là không thành.

Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, Hứa U chọn một chén mì nước, cũng không phải ăn rất ngon.

Cô ngẩng đầu cầm thìa canh, trước mặt đột nhiên có một người ngồi xuống, Hứa U ngẩng đầu lên, là một cô gái trẻ.

Cô gái này tên là Phạm Kỳ, học cùng trường với Hứa U. Chỉ là Phạm Kỳ là tốt nghiệp ngành báo chí chính quy, xem như vừa vào nghề, không phải học cùng ngành với cô, coi như nửa đàn em.

“Chị.” Phạm Kỳ đầy mặt khổ sở gọi cô.

Hứa U ừ một tiếng, “Lại bị mắng?”

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy, Hứa U liền đoán được đại khái.

Phạm Kỳ không nói lời nào, xem như cam chịu. Cô ăn hai miếng cơm, tủi thân nói: “Em thật sự hối hận khi làm biên tập.”

“Làm sao vậy?”

“Chị, em mệt mỏi quá.”

Mở máy hát ra, Phạm Kỳ bắt đầu thao thao bất tuyệt tố khổ, “Mỗi ngày em phải nhận thật nhiều bản thảo, trình bày trang báo, trình bày đầu đề, giúp phóng viên sửa chữa bản thảo. Phóng viên các chị không cần đi làm đúng giờ, có thể tự mình nắm giữ thời gian, đi lại tự do, nhưng bọn em thì khi nào các chị giao bản thảo mới có thể bắt đầu làm việc, tan tầm ngày sau muộn hơn ngày trước, hôm qua còn tăng ca đến rạng sáng, buổi sáng hôm nay còn bị chủ biên mắng, em rất hối hận vì đã không thi lên thạc sĩ, đi học tốt hơn đi làm rất nhiều.”

“Đừng nghĩ như vậy.”

Hứa U an ủi cô, “Vạn sự khởi đầu nan, làm việc gì cũng phải kiên trì.”

“Chị đã nói với em rất nhiều lần, chính em hẳn là nhớ kỹ. Nơi nào ánh mặt trời cũng chạm được đến con người, bất luận ai ở nghề nghiệp gì người ngoài nhìn đến vĩnh viễn cũng chỉ thấy vẻ bên ngoài, kỳ thật bên trong đen tối và vất vả không nhiều người biết đến.”

Cô nói đến thế rồi dừng lại.

Đứng ở bên ngoài cửa chớp, xuyên thấu qua tầng tầng khe hở, bên dưới ngựa xe như nước. Hứa U hơi thất thần, nhớ tới lời Phạm Kỳ vừa hỏi.

“Vì sao lúc trước chị lại chọn làm phóng viên?”

Vì sao lại làm phóng viên.

Phóng viên là một nghề nghiệp khá đặc biệt.

Có lẽ là nhất thời xúc động, chính là nghề nghiệp này cho cô rất nhiều thứ cô muốn. Có thái độ tốt với cuộc sống, tinh thần giàu cảm xúc, càng tiếp xúc, cô càng bội phục những phóng viên có tuổi nghề lớn. Hứa U cũng không hối hận vì quyết định của mình, làm phóng viên mấy năm, cô nhìn thấy rất nhiều, nghe được rất nhiều, cũng quen biết rất nhiều người, học được cách nói chuyện với người xa lạ.

Tuy rằng thường xuyên bôn ba, đưa tin về những mặt tối mà người khác không muốn nhiều người biết. Nhưng giúp đỡ được những người cần được giúp, nhìn thấy tươi cười trên mặt họ, mới là lúc cô vui vẻ nhất.

Chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy mỗi ngày đều là một ngày mới.



Sắp đến giờ tan làm. Hứa U một tay chống cằm, đánh ngáp một cái, mở máy tính ra lướt web.

Trương Lị Lị đi ra ngoài làm việc. Nơi này thật thanh tịnh, vừa qua cuối tháng, đồng nghiệp xung quanh đều nhàn. Phòng nước trà còn có người thảnh thơi nói chuyện trời đất.

Di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Hứa sờ soạng cầm lên, cũng không xem tên người gọi.

“Alo?! Hứa U.”

Nghe thấy thanh âm hơi thô, cô sửng sốt vài giây mới nhận ra, “Lý Tiểu Cường?”

“Đúng đúng đúng, là tôi.”

“Làm sao vậy?”

“Hứa U, bây giờ cậu có vội không, tôi muốn nhờ cậu việc này.”

“….Chuyện gì?”

“Là thế này, cậu đợi một chút.” Lý Tiểu Cường giơ di động ra xa, nói hai câu với người bên cạnh, tiếng nói đột nhiên to hơn, “Hứa U, cậu có thể mua thuốc mang đến chỗ anh Từ không.”

“…”

Hứa U sửng sốt, cô đẩy ghế dựa đứng lên, đi sang một bên, “Tạ Từ? Cậu ấy bị sao vậy.”

“Nghe nói hình như hôm trước anh Từ đi đến nội thành lấy đồ, sau đó vẫn luôn sốt. Chưa bao giờ anh Từ chịu đi đến bệnh viện tiêm cả, A Lực vừa gọi điện thoại cũng không được. Nhớ ra cậu ở gần, có thể đến xem cậu ấy được không, thuận tiện mua thuốc cho cậu ấy.”

“….”

“Alo? Hứa U, cậu đang nghe sao?!”

“….”

Cách vài giây, cô mới hỏi.

“Cậu ấy ở đâu?”

Hứa U siết chặt di động, xoa xoa thái dương muốn ngăn chặn hoảng hốt.

Lý Tiểu Cường nói ra tên một tiểu khu, hỏi, “Cậu biết chỗ này không?”

Hứa U cắn môi. Sau một lúc lâu cô ừ một tiếng, nói hai câu rồi cúp máy.

Sao có thể không biết.

Nơi này chỉ cách nhà cô 50 mét.

Lý Chính An thu dọn đồ trên bàn, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người lướt qua, anh kêu một tiếng, “Hứa U.”

Cô không nghe được, không biết có phải có việc gấp hay không, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Lý Chính An đứng lắc đầu nghi hoặc.

Hứa U xuống lầu, đi đến tiệm thuốc đối diện mua thuốc hạ sốt.

Cô hơi bực bội, cũng không nhìn kỹ mà trực tiếp cầm một túi thuốc lớn đi tính tiền.

Sau khi mua xong, Hứa U đi tìm nhà anh theo địa chỉ. Tiểu khu kia mở chưa lâu, phong cảnh rất tốt.

Hứa U thất thần cầm túi nilon đi đăng ký ở phòng an ninh.

Hoa tường vi và nguyệt quý bên tường đang nở, có bông rơi vào bùn đất.

Thang máy leng keng một tiếng, hai cánh cửa mở ra.

Hứa U đi ra ngoài, đi được hai bước thì hơi dừng lại. Cô nắm chặt tay, thả ra lại nắm vào, vẫn không bước tiếp.

Bên cạnh có một ghế dài, Hứa U bước đến ngồi xuống, để túi thuốc bên người.

Cô cúi đầu, tay đặt trên đầu gối của mình. Đã phát ngốc một lúc lâu, chính cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh mở ra, một dì cầm túi rác đi qua. Tiếng bước chân vang lên giữa hành lang an tĩnh.

Khi trở về, dì kia thấy Hứa U vẫn ngồi đấy, bèn hỏi một câu, “Cháu gái tìm ai à?”

Ngữ khí có chút chần chờ, Hứa U vội giải thích, “Cho hỏi, ở nơi này có ai… Tên là Tạ Từ không ạ?”

“Tạ Từ?” Người này thoáng nhíu mày, “Tôi không quen người này.”

“….” Hứa U cúi đầu xem lại địa chỉ.

Người nọ đột nhiên như nhớ tới cái gì, xoay ngón tay chỉ Hứa U, “A a, cháu nói là thằng nhóc trẻ tuổi kia đúng không, cậu ta ở đối diện, nhưng mà không hay ở nhà, không biết hiện tại có ở đây không.”

Hứa U gật đầu, nói câu cảm ơn.

Người kia nhìn cô một cái rồi đóng cửa lại.



Chuông cửa kêu vài tiếng leng keng.

Cô cầm bao nilon trong tay, chờ tiếng vang dứt lại ấn một lần nữa. Bên trong vẫn yên tĩnh không có phản ứng, Hứa U kiên nhẫn đứng đợi thật lâu.

Qua hồi lâu vẫn không có động tĩnh, cô có chút gấp mà tiến lên gõ cửa, lỗ tai dán lên, “Có người không?”

Bên trong càng thêm an tĩnh, khiến tim cô càng thêm căng chặt.

Rốt cuộc, cửa được kéo ra.

Tạ Từ vốn dĩ đầy mặt không kiên nhẫn, nháy mắt nhìn thấy cô, tất cả hóa thành kinh ngạc.

Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của anh mở to. Khuôn mặt thon gầy thanh tú, nửa người trên trần trụi, chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám. Tạ Từ hơi há mồm, ngây ngốc ngơ ngác nhìn Hứa U.

Hứa U biểu cảm trấn định, trên cổ cô còn đeo thẻ phóng viên.

“….”

Hai người đối diện nửa giây, Hứa U dời ánh mắt sang một bên trước.

Hoảng hốt trong chớp mắt.

Tạ Từ cúi đầu nhìn chính mình sau đó thoáng buông cánh tay đang đỡ cửa. Anh quay người đi về phía phòng ngủ, đi được hai bước lại vội vàng quay về kéo Hứa U vào phòng sau đó đóng cửa lại.

Đầu anh hơi choáng nhưng vẫn cố nâng tinh thần, “Em đừng đi đấy, tôi đi mặc quần áo.”

Hứa U không tiến vào, rũ mắt đứng ở cửa, “Tớ còn có việc nên chỉ mang thuốc đến cho cậu, không đi vào.”

“Từ từ.”

Anh giống như không nghe được, vội mặc một cái áo thun vào người rồi đi ra.

“Tôi đi đây.” Hứa U để túi thuốc lên tủ đựng giày sau đó quay người muốn đi.

Phía sau truyền đến tiếng nói ngăn cản, “—- đừng.”

Cô dừng động tác.

“Cái kia, cái kia.”

Tạ Từ nói nhỏ dần, “Em… em nấu nước giúp tôi, tôi không đủ sức.”



Phòng bếp, hơi nước phun ra, đèn đỏ chuyển sang xanh.

Hứa U rút đầu cắm, cô kéo tủ bát tìm cốc đựng nước nhưng lại phát hiện bên trong không có gì cả.

Đi ngang qua phòng khách, phát hiện nơi đó càng trống rỗng không chút hơi người. Đồ trong phòng rất ít, trừ bỏ một số đồ dùng tất yếu, những thứ khác ít đến đáng thương, cả căn phòng chỉ một cái liếc mắt là có thể xem hết tất cả mọi đồ dùng.

Hứa U nhìn thẳng.

Ánh sáng trong phòng hơi yếu, duy chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt ở đầu giường.

Lần này Tạ Từ đổ bệnh thật nhanh, thân thể vốn đã yếu, lần này còn sốt cao ngoài dự đoán. Có lẽ anh cảm thấy mình sốt đến mơ hồ, không phân rõ cảnh trong mơ hay là hiện thực, chỉ chốc lát đã ngủ say.

Hứa U gọi anh vài tiếng cũng không thấy anh đáp lại.

Cô không nhịn được nhìn quét qua căn phòng bừa bộn, do dự vài giây cuối cùng cũng quyết định bước vào.

Tầm mắt liếc qua mặt Tạ Từ, đầu anh nghiêng sang một bên, đuôi lông mày kéo dài, môi trắng bệnh, gò má đỏ lên, lông mi khẽ rung động.

“Tạ Từ… Cậu cần phải đi bệnh viện.” Cô nhỏ giọng gọi anh.

“Tạ Từ.”

“Tạ Từ….”

“Tạ Từ?”

Hứa U khom lưng đặt tay lên trán anh.

Trán nóng bỏng truyền độ ấm sang lòng bàn tay cô.

Từ Từ hơi cử động, mắt mở to, hoảng hốt vòng tay qua sau cổ Hứa U kéo cô vào lòng mình. Anh cho rằng mình đang nằm mơ, nhẹ giọng nỉ non, lưu luyến vuốt ve cổ cô, “Hứa U, để tôi ngủ thêm một hồi, lát nữa sẽ dậy.”

Cô hơi dừng động tác, vài giây sau mới nhận ra ý thức của anh đã mơ hồ.

Qúa mệt, tay Tạ Từ vô lực trượt xuống rũ ở mép giường. Tóc mái đen nhánh che đậy khuôn mặt anh.

Cô chớp chớp mắt, tầm mắt lơ đãng nhìn đến ánh sáng hơi mờ kia.

Hứa U dời mắt đi, qua hai giây lại đặt tầm mắt lên chiếc nhẫn kia lần nữa.

Làn da bị nhẫn che đậy thấp thoáng có chữ gì đó.

Trong nháy mắt kia, cô không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên duỗi tay kéo nhẫn xuống.

Cổ họng yên lặng rách nát, cô không khống chế được chính mình.

Phảng phất như có người chặt đứt dây thần kinh.

Nhẫn đeo không lâu, kích cỡ cũng không đúng. Dùng chút sức lực là có thể kéo nhẫn khỏi ngón tay.

Nương theo ánh sáng nhàn nhạt.

Hứa U chăm chú nhìn nơi đó.

Anh hô hấp thật nhẹ, trên ngón áp út, có một vòng hình xăm chữ cái tiếng Anh màu đen.

XY.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi