LƯỠI DAO DỊU DÀNG

Lê Tranh không có chút kháng cự nào trước sự dịu dàng của Phó Thành Lẫm, cô lấy lại bình tĩnh, không tránh khỏi giẫy cổ tay ra, lúc này Phó Thành Lẫm mới ý thức được mình vẫn giữ chặt cô, anh lập tức buông ra.

Đến tầng 20.

Lê Tranh đứng cạnh cửa, dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Thành Lẫm gật đầu với Quan Tử Viên, đôi chân dài bước nhanh ra ngoài.

Quan Tử Viên liếc nhìn bóng lưng dài thêm mấy lần, cửa thang máy khép lại.

Lê Tranh quay đầu, chỉ có một mình Phó Thành Lẫm, thang máy tiếp tục đi lên.

Hóa ra Quan Tử Viên mới đến sống ở đây.

Phó Thành Lẫm nhận ra những gì cô đang suy nghĩ: “Cô ấy sống ở lầu trên.”

Lê Tranh “Ừ” một tiếng, lúc nãy trong thang máy đầu óc cô không đủ tỉnh táo, không chú ý nhìn các phím số tầng.

Cô xoa xoa cổ tay, vừa bị Phó Thành Lẫm siết chặt, khiến cổ tay đỏ ửng lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Thành Lẫm nhìn cổ tay của cô thấy vết thương không nhẹ, anh làm cô đau, cô cũng không kêu lên.

“Đến lấy đồ à?” Anh hỏi.

Lê Tranh bởi vì động tác đẩy gọng kính của anh, giọng nói bình thản hơn nhiều: “Vâng, mẹ em mang đến rất nhiều trái cây, em sẽ cầm về nhà thuê.”

Đang nói chuyện, đã đến trước cửa nhà.

Lê Tranh vẫy tay với anh, muốn nói rồi lại thôi.

Phó Thành Lẫm không đi về hướng nhà của mình, dừng lại bên cạnh cô, “Một lát nữa tôi sẽ đưa em về. Vốn dĩ tôi muốn đợi cho đến khi em nguôi giận rồi tôi mới đến gặp em.”

‘Ding ding’, khóa vân tay được mở.

Lê Tranh mở cửa nhưng không bước vào, quay người lại, “Trước đây em đã từng nói anh đừng xuất hiện trước mặt em, khiến anh nghẹn họng, ném bia anh mua, cúp điện thoại của anh, vậy vì sao anh vẫn muốn gặp em? Anh không sợ em sập cửa vào mặt anh à?”

Phó Thành Lẫm: “Em vẫn chỉ là một đứa trẻ, tôi chấp nhặt cùng em để làm gì?”

Lê Tranh nắm chặt tay nắm cửa, mỉm cười, nói không chút che giấu: “Nhưng đứa trẻ này lại trăm phương ngàn kế muốn có được anh, cho dù là trong giấc mơ.”

Phó Thành Lẫm không trả lời, quay mặt nhìn vào góc hành lang theo tiếng cửa mở.

“Đùa thôi.” Lê Tranh mở cửa, “Vào đi.”

“Anh có chuyện gì muốn nói với em à?” Cô thay giày, trong tủ rượu cạnh cửa ra vào còn chai rượu đỏ do chú cô mang tới, cô còn chưa uống hết, vào đêm hôm sinh nhật cô đã uống nửa ly.

“Anh có uống một ít không?” Cô đi ra với hai cái ly.

Phó Thành Lẫm: “Không uống, lát nữa tôi còn phải lái xe.”

“Vậy để em lấy nước cho anh.” Lê Tranh đi đến phòng khách mới nhìn thấy một thùng trái cây và một túi lớn đồ ăn vặt, còn có vài túi xách, bên trong toàn là quần áo.

Mẹ sợ cô không có ăn không có mặc.

Trong tủ lạnh cũng có một vài chai nước soda và trà đen, nước soda không phải là nhãn hiệu Phó Thành Lẫm thường uống, vì vậy Lê Tranh đã lấy một chai trà đen.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trước quầy bar, Phó Thành Lẫm rót rượu cho Lê Tranh, “Uống ít thôi.”

Lê Tranh cầm lấy ly, nói thẳng: “Sao cũng được, em không nghiện rượu, lúc anh dạy dỗ em, nếu thấy xấu hổ thì em có thể cầm ly rượu để ngăn lại.”

“Không ai dạy dỗ em cả.” Phó Thành Lẫm rót một chút vào đáy ly cho cô, chai rượu đỏ này là của một người bạn đưa cho anh, anh vốn không muốn uống, nhưng Tưởng Thành Duật lại là người mở ra.

Lê Tranh vặn mở nắp chai, rót trà cho anh: “Nói về chuyện đời cũng là một dạng dạy dỗ.”

Điều mà Phó Thành Lẫm không thích nhất chính là nói về cuộc sống của người khác, chính vì vậy anh sẽ không áp đặt cho Lê Tranh những gì mà anh không thích.

Lê Tranh không ngồi, đứng dựa bên cạnh quầy bar, như vậy có thể so với anh cao hơn một chút, để không bị khí thế của anh áp bức. “Em biết, trong mắt anh em chưa trưởng thành. Nói đi, em nghe.”

Cô đứng kiểu tư thế như rửa tai lắng nghe.

Phó Thành Lẫm xoay chiếc ly, màu của trà đen trông hơi giống rượu vang đỏ. “Bây giờ em sẵn sàng nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh, em đã thay đổi không ít, để trưởng thành hơn là chuyện không phải một sớm một chiều.”

Lê Tranh nhìn ly rượu, “Em rất trẻ con khi giải quyết mọi việc, đặc biệt là chuyện tình cảm, phải không? Sau khi bị anh từ chối, em sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa.”

Phó Thành Lẫm: “Những trải nghiệm tình cảm ở độ tuổi của em là hoàn toàn bình thường. Tôi sẽ không thể nào dùng sự điềm tĩnh mà tôi đã rèn giũa trên thương trường ở tuổi ba mươi để yêu cầu em phải hành xử trưởng thành và lý trí được.”

Lê Tranh liếc nhìn anh một cái, cho nên anh không thèm so đo với cô sao?

“Ông chủ Phó, anh đều kiên nhẫn như vậy với những người theo đuổi anh mà bị anh từ chối sao? Sau khi bị anh từ chối, anh vẫn còn muốn đi an ủi họ à?”

Sau khi hỏi, cô lại tự chế giễu bản thân, “Câu hỏi này vừa nghe đã biết là của một người chưa trưởng thành.”

Rượu đỏ trong tay cô lúc này có tác dụng như một chỗ dựa giúp cô chống lại sự bối rối, cô nhấp một ngụm nhỏ.

Phó Thành Lẫm thẳng thắn: “Không có.”

Điều đó có nghĩa là anh chỉ áy náy đối với cô à? “Cảm ơn.” Lê Tranh tự mình hiểu ra: “Em đã xem nhẹ chú mình rồi.”

Phó Thành Lẫm uống trà đen, “Vấn đề của Hà Dập, tôi cùng chú của em đều nghĩ rằng em sẽ không tiếc công sức sử dụng các mối quan hệ, để thanh minh cho Hà Dập.”

“Em cũng muốn làm như vậy, nhưng thầy Hà không đồng ý. Thầy ấy nói không cần thiết phải tranh cãi, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cuối cùng không sao kết thúc được. Thầy Hà nói phải học cách giữ bình tĩnh.”

Lê Tranh nghe thấy điều đó, đây là lần đầu tiên trong đời cô chấp nhận thỏa hiệp.

Hôm nay khi rời khỏi đài, thầy Hà còn đưa cô về đến dưới lầu phòng cô thuê, trước khi chia tay còn nhắn lại cho cô một câu: “Tri thế vì vậy không phải là thế giới, lịch trơn tru và ngây thơ.”

(Có nghĩa là: Nói làm người phải hiểu đạo lý làm người, hiểu rõ nhân tình thế cố, nhưng cũng sẽ không thế mà gian trơn thế cố, chỉ biết trượt râu vỗ ngựa, ngay cả sau khi trải qua rất nhiều thế giới trơn tru, vẫn giữ được sự ngây thơ trong trái tim mình.)

Phó Thành Lẫm chạm ly với cô: “Trưởng thành một chút rồi, chúc mừng.”

Lê Tranh nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của anh, cô chỉ trưởng thành một chút.

Nhưng trong mắt anh, cuối cùng cô đã trưởng thành một chút.

“Hy vọng rằng trước khi em thực sự trưởng thành, anh vẫn là một mình, nói không chừng dần dần cũng sẽ thích em.” Dường như là ý nghĩ kỳ lạ.

Cô khẽ mím môi, “Có lẽ đến lúc đó em đã không còn thích anh nữa.”

Lê Tranh uống một ngụm rượu vang dưới đáy ly.

Uống một cách vội vàng, thiếu chút nữa thì bị sặc.

“Ông chủ Phó, không phải anh muốn đưa em về sao, những thứ đó đều phải mang về, làm phiền anh.” Cô chỉ vào thùng đồ ăn nhẹ và trái cây ở phía bên kia phòng khách và một số túi quần áo.

Lúc xuống lầu, Lê Tranh chỉ cầm lấy mấy bộ quần áo, một thùng trái cây và một túi lớn đồ ăn vặt đều do Phó Thành Lẫm ôm.

“Quan Tử Viên thích anh.”

Cô nói với giọng điệu chắc chắn.

Phó Thành Lẫm nhìn thẳng vào cô: “Ừ.”

“Anh biết à?”

“Em có thể nhìn ra, còn tôi thì không nhìn được sao?”

“…”

Lê Tranh nhịn xuống không muốn nói thêm về Quan Tử Viên, nếu không cô sẽ trông rất nhỏ mọn và chanh chua.

Hôm nay Phó Thành Lẫm tự mình lái xe, Lê Tranh ngồi lên ghế lái phụ.

Giờ cao điểm buổi tối còn chưa kết thúc, cô hy vọng đường càng tắc càng tốt, như thế cô có thể ở lại cạnh anh thêm chút nữa.

Cô cúi xuống nhìn cổ tay mình, dấu vết nơi cổ tay bị đỏ lên do Phó Thành Lẫm nắm chặt đã sớm biến mất.

“Ông chủ Phó, hôm nay ở trong thang máy anh đã siết cổ tay em, anh không quên chứ?”

Phó Thành Lẫm nhìn cô một cái: “Bị siết gãy xương à?”

“…Không đến mức đó, em không phải là người giả dối như vậy.” Lê Tranh lấy kính xuống cất đi, cô không muốn nhìn anh qua lăng kính.

“Nếu không phải trải qua việc thầy Hà phải rời đi, em đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ, chắc rằng tối nay em sẽ cho anh một lần nữa mất mặt.”

Cô nghiêng đầu nói, “Chuyện anh nắm chặt lấy cổ tay em, em định sẽ dùng cách suy nghĩ của người chín chắn và lý trí của anh để giải quyết.”

Phó Thành Lẫm không biết loại chuyện này còn có gì phải giải quyết, “Bằng cách nào?”

Lê Tranh: “Nắm lại lần nữa.”

Ngón tay Phó Thành Lẫm gõ lên tay lái, bị chọc giận mỉm cười bất đắc dĩ.

Nếu là trước đây, Lê Tranh nói được sẽ làm được, khẳng định phải nắm chặt lấy cổ tay anh, có khi còn nhân cơ hội này trêu chọc anh thêm một chút, nhưng bây giờ thì không.

Đến đầu ngõ, Lê Tranh tháo dây an toàn ra, Phó Thành Lẫm dừng xe, cô liền đẩy cửa bước xuống: “Anh không cần xuống đầu, trời mới tối, vẫn còn nhiều người, nhỡ đâu có ai đó nhận ra anh.”

Cô mở cốp xe, lấy túi đồ ăn vặt khoác lên khuỷu tay, túi xách quần áo khoác lên một cánh tay khách, cúi người xuống nhấc thùng trái cây lên.

Suýt chút nữa cô không nhấc được nó lên, không nghĩ tới lại nặng như vậy, mẹ cô chắc hẳn đã mua tất cả các loại trái cây có sẵn trong cửa hàng.

Phó Thành Lẫm dừng xe lại, “Cái thùng này nặng quá, để tôi mang nó lên cho em.”

“Không sao.” Lê Tranh mỉm cười, “Sẽ khiến anh mất rất nhiều thời gian, anh nhanh trở về đi, hẹn gặp lại.”

Phó Thành Lẫm đưa tay ra, “Đưa cho tôi.”

Lê Tranh không buông tay, “Nếu hàng xóm lỡ nhìn thấy anh, người ta lại buôn chuyện. Em ngày nào cũng cầm máy quay quen tay rồi, cánh tay rất có lực.”

“Em không nói chuyện với anh nữa, phải tiết kiệm chút sức lực.”

Cô sải bước đi về phía trước, ba bước gộp lại thành hai bước.

Phó Thành Lẫm vẫn không yên tâm, chờ cô đi xa, anh vẫn đi theo phía sau, để xác nhận cô đã vào nhà.

Lối đi công cộng của ngôi nhà cổ nằm ở phía bắc, nhiều hộ dân cùng sinh sống trên một tầng.

Khi Phó Thành Lẫm đi về phía bắc của tòa nhà, anh chỉ có thể nhìn thấy lối đi trên mỗi tầng.

Ngay sau đó, bóng dáng của Lê Tranh từ cầu thang đi lên.

Vừa đến cửa nhà, Lê Tranh giống như có linh cảm đột nhiên ngoảnh mặt lại nhìn về phía dưới lầu, bước chân cô có chút dừng lại, trong nháy mắt nhận ra bóng dáng dưới ngọn đèn đường.

Cô phát hiện mình vẫn thích nhất những lúc anh mặc áo sơ mi trắng, giống như trong giấc mộng xuân mà cô từng có.

Không thể nói lời chào, cũng không tốt nếu la hét, Lê Tranh huýt sáo về phía Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm: “…”

“Tới rồi tới rồi.” Giang Tiểu Nam nhìn thấy Lê Tranh từ mắt mèo, còn tưởng rằng cô ấy là người bị huýt sáo.

- -

Phó Thành Lẫm nhận được điện thoại của ông nội trên đường về nhà, hỏi anh đang ở đâu, “Chờ cháu về để ăn cơm cùng cả nhà.”  

“Có chút chuyện nên chậm trễ, ông nội bà nội cứ ăn trước đi, cháu sẽ đến sau.” Anh kiểm tra lại thời gian, còn phải về nhà lấy cần tây, đến nhà ông nội cũng phải mất ít nhà một tiếng đồng hồ.

Hướng Thư và Phó Thành Lẫm đến tới dưới lầu chung cư gần như cùng khoảng thời gian, cô không quen thuộc với nơi này, đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời, chờ Quan Tử Viên xuống lầu đón cô ấy.

Biển số xe của Phó Thành Lẫm rất dễ nhận ra, Hướng Thư nhìn thấy chiếc xe của anh đang lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Quan Tử Viên và Phó Thành Lẫm đang ở bên nhau?

Ý tưởng nực cười này hiện ra trong đầu cô ấy.

Không nên như thế.

Nếu bọn họ ở cùng nhau, cô ấy hoàn toàn không nhận ra điều đó, Quan Tử Viên cũng sẽ không giấu giếm cô ấy.

Trong lúc Hướng Thư đang còn bàng hoàng, có người gõ lên cửa sổ, Quan Tử Viên mỉm cười với cô ấy qua tấm kính và móc ngón tay với cô ấy.

Quan Tử Viên mở cửa xe, “Lẩu tớ đặt được mang đến rồi, tớ đã nêm nếm lại gia vị, chỉ đợi cậu đến là bắt đầu ăn.”

Hướng Thư tối này sẽ ở lại đây, đồ đạc đều chuẩn bị xong trong một vali nhỏ, Quan Tử Viên đẩy vali cho cô, “Ngày mai mấy giờ cậu đến đoàn làm phim?”

Cô ta đưa Hướng Thư đi về phía căn hộ.

Thấy cô ta vẫn như mọi khi, Hướng Thư phủ nhận hoàn toàn ý nghĩ vẩn vơ lúc trước.

Cô ấy quay lại nói với Quan Tử Viên: “Năm giờ rưỡi sẽ chạy sang bên đó.”

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện.

Mãi cho đến khi lên đến trên lầu, Hướng Thư cũng không thấy bóng dáng của Phó Thành Lẫm.

Cô ấy nhìn một vòng căn hộ, “Nơi này không rộng rãi như biệt thự của cậu, trong sân biệt thự còn có hoa và cây cỏ, nhìn thấy tâm trạng sẽ rất thư giãn.”

Quan Tử Viên: “Căn này có tầm nhìn rộng, ngắm cảnh đêm sẽ đẹp hơn.”

Cô ta chỉ về phía đó, “Còn có lẩu để ăn.”

Hướng Thư đặt túi xách xuống và đi ra ban công.

Tất cả các món Quan Tử Viên gọi hôm nay đều dành cho Hướng Thư, cô ta cố ý đem cái bàn ra ban công, ăn lẩu, hóng gió đêm, ngắm cảnh đêm của khu trung tâm.

“Hai món nước sốt của cậu.” Cô ta đặt dĩa trước mặt Hướng Thư.

“Cảm ơn bạn yêu.” Hướng Thư lúc này không rõ Quan Tử Viên có biết Phó Thành Lẫm sống ở đây hay không, cô ấy cũng không chủ động nhắc đến đề tài này.

“Đúng rồi,” Quan Tử Viên giống như sực nhớ ra, “Hôm nay tớ gặp Phó Thành Lẫm khi đi thang máy về nhà, không ngờ anh ấy cũng sống ở đây, trên tầng hai mươi.”

“Hả? Anh ấy sống ở đây sao?” Hướng Thư giả vờ kinh ngạc, “Chết tiệt, thật là có duyên! Trước đây tớ hỏi anh ấy sống ở đâu, nhưng anh ấy không nói, tớ cũng không thèm hỏi nữa.”

Quan Tử Viên tự mình bắt đầu bóc vỏ tôm, “Duyên phận khá tốt, sau này hai nhà có thể đến chơi và ăn cơm cùng nhau, lát nữa ăn xong tớ sẽ đến nhà anh ấy ăn đồ ăn vặt.”

Hướng Thư bốc một miếng trái cây để ăn, khoảng thời gian này Quan Tử Viên đang muốn tìm Phó Thành Lẫm để đầu tư, lại chuyển đến đây sống, ngày hôm đó ở buổi tiệc cô nhanh chóng lau bia trên bàn ăn, hơn nữa còn chủ động giặt giẻ lau, đêm nay lại phải một hai muốn cô ấy đến đây ăn lẩu.

Cô ấy đã đóng rất nhiều bộ phim thanh xuân đô thị, muốn cô ấy nghĩ rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thật là sự ngớ ngẩn và ngọt ngào.

“Tớ không đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ không mở cửa cho tớ đâu.”

Quan Tử Viên hoạt động tay một hồi, sau đó đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào nồi, “Sao anh ấy lại không mở cửa? Đây là lần đầu tớ nghe nói đến việc đối xử với bạn bè như vậy.”

Hướng Thư nhân cơ hội này khiến cho Phó Thành Lẫm đau đến chết đi sống lại, “Còn vì sao nữa, do phát rồ chứ sao. Anh ấy nói cái gì mà nhà anh ấy là không gian riêng tư, không chào đón tớ.”

Cô ấy gắp mấy miếng lá cải thả vào trong nồi, buổi tối cô không dám ăn thịt chỉ có thể ăn mấy lá rau cải.

“Chỉ có Tưởng Thành Duật mới có thể vào được nhà anh ấy, những người khác thì mơ đi.”

Quan Tử Viên làm như không có việc gì nói: “Sống quá nguyên tắc, theo cách nói của cậu thì thật là điên rồ.”

“Tôm trong nồi bền cậu ăn được rồi đấy, ăn một con đi, yên tâm, cậu không béo được đâu.”

Hướng Thư bị nước chấm đánh bại, ăn nhiều hơn bình thường.

Trong lòng cô ấy rất phiền muộn, cô ấy rất chân thành với Quan Tử Viên, nhưng Quan Tử Viên lại đề phòng cô ấy, thậm chí không muốn nói cho cô ấy biết sự thật.

Sau bữa ăn lẩu, cô ấy vẫn chưa nghĩ ra được tại sao Quan Tử Viên lại nói dối mình.

Xem ra cái gọi là tình bạn này, cũng không hơn nhựa cứng là mấy.

- -

Lúc này, Phó Thành Lẫm vừa đến nhà ông nội, đến trà còn chưa kịp uống.

Lúc đến đây anh sợ nước sẽ tràn ra khỏi ly, nên đã đổ hết nước đi.

“Thành Lẫm, cháu làm gì ở trong bếp thế?” Bà nội tò mò hỏi.

Phó Thành Lẫm vừa xắn tay áo vừa đi vào hướng phòng bếp, “Đổ thêm chút nước ạ.”

Anh mở vòi nước ra, mở đến mức nhỏ nhất, đặt phần rễ cây cần tây dưới dòng nước rồi cẩn thận rửa sạch, mùi hôi thối bốc lên xộc vào mũi.

Buổi sáng anh đã rửa sạch nó một lần, ngâm cả một ngày thối hơn khá nhiều.

Mấy ngày trước lá cây còn xanh non mơn mởn, bây giờ lá đã rũ xuống ỉu xìu.

Phó Thành Lẫm rửa chiếc ly sạch sẽ từ trong ra ngoài, rót vào một ít nước.

“Đây là cây cháu chăm sóc à?” Ông nội Phó bưng cái ly lên, đánh giá mấy chiếc lá cần tây lác đác thiếu sức sống không khỏi có chút ngậm ngùi.

Ông còn nghĩ nó được trồng trong một chiếc bình mỏng manh, hóa ra chỉ là một ly nước.

Bà nội cũng ngồi lại đây, cho rằng nếu Phó Thành Lẫm thật sự muốn đầu tư vào lĩnh vực sản xuất nông sản, “Trước khi quyết định đầu tư cháu còn muốn nghiên cứu, cháu đã tự trồng nó như thế nào? Làm sao cháu có thể chăm sóc cho thứ này trong khi cháu bận rộn cả ngày vậy được.” 

Ông nói Phó nói với ý tứ sâu xa, “Chính mình trồng lên mới có ý nghĩa, người khác trồng thì còn liên quan gì đến cháu nó nữa?”

Phó Thành Lẫm có thể nghe ra ý nghĩa của lời nói đó, thì ra ông nội đã sớm biết anh không phải vì đầu tư gì, thế mà ngày đó ở trong nhóm cũng không vạch trần anh.

Cũng không sao cả, anh chẳng thể giấu được gì với ông nội.

“Hai người ăn cơm trước đã, có gì vừa ăn vừa nói chuyện.” Bà nội đứng dậy rồi đi vào phòng bếp.

Phó Thành Lẫm đáp lại, không vội vàng qua đó.

Điều anh quan tâm lúc này là: “Ông nội, cái này còn có thể cứu chữa được không?”

Ông nội Phó buông cái ly xuống, tháo kính đọc sách ra, nhỏ giọng nói: “Rau cần tây có cứu được hay không, ông không rõ. Nhưng cháu thì khẳng định không cứu được nữa.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi