LƯỠI DAO NGÀY DIỆT VONG

Kỳ Tâm Bảo hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước chân trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động bò lên một tảng đá ngầm màu đen dữ tợn, lặng lẽ thò đầu nhìn qua.

Trong đêm tối, đôi mắt sắc bén trong suốt, hàn quang mờ ảo lấp lánh tựa như một con báo săn mồi. Trước hắn năm mét đang nằm sấp một người đàn ông, bóng dáng trong đêm tối rất mơ hồ, nhưng Kỳ Tâm Bảo vẫn từ trong thân ảnh này phân biệt được đối phương là ai.

Nhậm Nghị, đội trưởng của bọn họ. Không nghĩ tới mình sờ lung tung lại sờ tới tuyến đường của người đội trưởng này.

Kỳ Tâm Bảo vươn bàn tay ra, đem thân thể lại cúi xuống vài phần, từng chút một, cẩn thận đi tới, sau đó mạnh mẽ nhảy lên người Nhâm Nghị.

Nhâm Nghị rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật mình bị phục kích, không có kinh hô, không có chửi bới, trong nháy mắt bị khóa chặt khớp tay, Nhâm Nghị dùng gáy hung hăng đụng vào người tới một cái.

"Ai..." Mũi Kỳ Tâm Bảo bị đụng rất đau, trong mắt trong nháy mắt hội tụ một mảnh nước mắt s1nh lý, đầu óc đầu óc quay cuồng lên, nhưng theo bản năng càng khóa chặt chẽ người ở phía trước, dùng sức mạnh toàn thân.

Tiếng hít thở của Nhâm Nghị trở nên thô ráp, thắt lưng mạnh mẽ vặn vẹo, nương theo lực lượng đất đai dưới thân, thật sự xoay người một nửa, đem sau lưng đè lên, nam nhân có chút đầu óc đầu óc xốc xuống.

Kỳ Tâm Bảo rất ảo não mắng một tiếng "Ch3t tiệt! ", hắn nhanh chóng bò dậy, cùng Nhâm Nghị cách mình hai thước cẩn thận nhìn nhau. Nam nhân dưới màn đêm ngũ quan mơ hồ, trong đêm tối quỷ dị đến mức ngay cả sao cũng không nhìn thấy, Kỳ Tâm Bảo cơ hồ có thể xác nhận nụ cười trên mặt Nhâm Nghị có bao nhiêu thiếu đánh.

Cũng đúng, mình trong điều kiện tốt như vậy tiến hành phục kích, dĩ nhiên thất bại, đây quả thực là sỉ nhục, nhất là đối với một gã trong đội đột kích mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục!

Kỳ Tâm Bảo siết chặt nắm đấm, trong lúc nhất thời không dám lên, người đàn ông đối diện mặc dù nhìn không rõ lắm, cũng có thể xác nhận giờ phút này toàn thân đều là gai, không cách nào xuống tay.

Nhậm Nghị cũng vậy. Khi đối mặt với tiền đạo tấn công số một trong đội, anh cũng phải thận trọng.

Khi hai người đang giằng co, trong tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói của Nguyễn Nham: "Mọi người mau xem, phía bắc, bầu trời phía bắc! "

Kỳ Tâm Bảo và Nhâm Nghị theo bản năng đều muốn quay đầu nhìn qua, nhưng tròng mắt vừa mới động một nửa, lại cường ngạnh kéo trở về, tiếp tục đem tất cả lực chú ý tập trung trên người đối phương.

"Màu đỏ! Không đúng! Nó màu xanh lá cây!Ôii ch3t tiệt! Tại sao lần này nó lại chuyển sang màu trắng? " Lần kêu to này chính là giọng nói của Tề Hiên Dật dáng người nhỏ nhắn, một bộ ngữ khí tận thế sắp đến.

Nhậm Nghị giơ tay lên, làm ra ý bảo tạm dừng, đè lại công tắc máy thông tin treo trên lỗ tai, không vui nói: "Tình huống gì đang xảy ra vậy? "

"Đại úy! Đại úy! Nhìn kìa! " Vẫn là Tề Hiên Dật đang kêu.

Kỳ Tâm Bảo nghe ra thanh âm Tề Hiên Dật không đúng, hắn và Nhâm Nghị cùng nhau chuyển ánh mắt về phương bắc, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, một tảng đá ngầm khổng lồ che khuất tầm nhìn của bọn họ.

Kỳ Tâm Bảo đè tai nghe lại, đang muốn nói chuyện, Tề Hiên Dật đột nhiên kinh hoảng thất thố kêu lên: "Lại đây! Lại đây! Nó đang đến! Nó sắp đến đây..."

"Ong ——"

Trên thực tế khi tất cả phát sinh không có thanh âm, nhưng Kỳ Tâm Bảo quả thật có một loại cảm giác đầu bị thứ gì đó đập mạnh một chút.

Thật kỳ lạ.

Không có cảm giác đau.

Không có cảm giác thực tế.

Nhưng mà, Kỳ Tâm Bảo chỉ cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đụng vào hắn một cái, sau đó tư duy của mình tựa hồ đã thoát ly thân thể của mình, tựa như... Giống như... Giống như linh hồn bị trục xuất ra khỏi cơ thể vậy.

Quá trình này kéo dài bao lâu?

Kỳ Tâm Bảo không biết.

Có lẽ thật sự chỉ trong nháy mắt, khí lực thân thể của hắn giống như trong nháy mắt này hoàn toàn rút ra, trực tiếp ngã trên mặt đất. Trong tầm nhìn xóc nảy, đội trưởng cách đó không xa cũng giống nhau

Như thế, giống như giẻ lau rách nát, liệt trên mặt đất.

Kỳ Tâm Bảo nghiêng mặt chống bùn đất, một tảng đá bén nhọn xẹt qua da thịt trên mặt, hắn biết mình bị thương, nhưng lại không có cảm giác đau đớn nửa phần. Thân thể giống như bị tiêm vào một thứ thuốc nào đó, thậm chí ngay cả thần kinh cũng trở nên tê dại, ngày xưa thân thể có thể dễ dàng tự nhiên khống chế thế nhưng ngay cả ngón tay nhẹ nhàng khẽ động một chút cũng không được. Đương nhiên, còn có dây thần kinh, còn có ngũ tạng, Kỳ Tâm Bảo không xác định trước mặt mình còn đang thở hay không.

Thật khó chịu...

Kỳ Tâm Bảo cứng ngắc ngã xuống đất, loại cảm giác giống như búp bê rách này làm cho hắn khó chịu muốn mắng ra tiếng.

Qua không biết bao lâu, có lẽ chỉ trong nháy mắt, Kỳ Tâm Bảo phát hiện loại cảm giác này lại tới.

Có thứ gì đó đụng vào hắn một cái, cảm giác nôn mửa choáng váng cuốn tới, trong nháy mắt có cảm giác này, hắn đang một mực thử ngưng tụ khí lực toàn thân, mạnh mẽ lăn một vòng trên mặt đất, nhảy lên, sau đó tầm nhìn lắc lư xóc nảy lại ngã xuống.

"A... Ha ha..." Kỳ Tâm Bảo nhìn bầu trời bắt đầu thở hổn hển, đại não phát ra mệnh lệnh, hệ thần kinh bắt đầu khôi phục công việc, thân thể có cảm giác.

"Ách... Ừm..." là giọng nói của đội trưởng.

Kỳ Tâm Bảo cố gắng xoay cổ, quay đầu nhìn qua, nhưng cái gì cũng không thấy rõ, mặt trăng vốn còn treo cao, không biết từ khi nào đã biến mất, bầu trời tối tăm, giống như là bị bao bọc trong hộp tối tăm vô hạn, áp lực đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Kỳ Tâm Bảo hít thở từng ngụm, bắt đầu cố gắng cướp lấy quyền khống chế thân thể mình, bắt đầu từ đầu ngón tay, hoạt động từng khớp xương.

Ước chừng qua nửa phút, cảm giác khống chế tay rốt cục chậm rãi trở lại, đang lúc hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn ánh mắt trên bầu trời, đồng tử chợt co rụt đến kích thước như mũi kim.

Đau đớn và ngạc nhiên!

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

Đúng vậy, đột nhiên!

Các ngôi sao và mặt trăng xuất hiện đột ngột như vậy.

Mặt trăng trong vắng.

Ngôi sao toả sáng.

Giống như bị một bàn tay to mạnh mẽ kéo đi tấm vải đen che chắn trước đó, đột nhiên xuất hiện trước mắt. Làm cho thần kinh thị giác đã quen với bóng tối đột ngột bị loại ánh sáng này k1ch thích rất là thống khổ.

Bầu trời đêm như vậy...

So với ký ức trước đó bầu trời trong vắt, trong sáng hơn rất nhiều...

Những ánh sáng này tựa hồ mang theo cảm giác chữa trị khó có thể nói thành lời nào đó, Kỳ Tâm Bảo phát hiện mình rất nhanh có thể hoạt động từng tấc cơ thể.

Hắn mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm đội trưởng cách đó không xa, nhìn Nhâm Nghị xoay đầu một chút, sau đó một tay chống mặt đất ngồi dậy, cùng mình nhìn nhau, nốt ruồi hẹp dài khóe mắt trái kia chiếu rọi ánh trăng, dưới ánh trăng, quỷ dị rõ ràng.

Đội trưởng có đôi mắt thật đẹp.

Đây là ý nghĩ đầu tiên kỳ Tâm Bảo ban đầu nhìn thấy Nhậm Nghị, xinh đẹp khó nói, giống như là nam nhân từ trong bức tranh cổ phong đi ra, trong tuấn dật phóng khoáng còn mơ hồ hàm chứa một loại cảm giác mị hoặc bắt mắt người khác.

Giờ phút này, hai mắt kia híp lại, đang cùng ánh mắt của mình giao triền cùng một chỗ, có thể nhận thấy được sự kinh ngạc.

"Tình huống gì thế này?" Nhâm Nghị nhíu mày từng chút một, mở miệng hỏi một câu, thanh âm khàn khàn xé rách, giống như đã lâu không nói chuyện.

Kỳ Tâm Bảo lắc đầu.

Nhâm Nghị chuyển tay lên tai nghe, tỉnh lại cổ họng, mở miệng nói: "Xác nhận tại chỗ. "

..." Tảng Đá báo danh, hoàn thành!" Giọng nói của Nguyễn Nham.

..." Tôi Muốn Sáu báo danh, hoàn thành!" Tề Hiên Dật thanh âm.

..." Bình minh báo danh, hoàn thành!" Thanh âm của Thượng Hiểu.

..." Đông Tử báo danh, hoàn thành! " Thanh âm Cốc Thần Đông.

..." Đá Ngầm báo danh, hoàn thành! " Thanh âm của Tiêu Tuấn.

..." Võ Nhân báo danh, hoàn thành! " Thanh âm của Quan Vũ.

Sau khi liên tiếp báo danh xong, trong máy thông tin quỷ dị an tĩnh vài phần, Tề Hiên Dật đột nhiên kinh ngạc kêu to: "Bảo nhi!? Bảo nhi đâu!?"

Kỳ Tâm Bảo vội vàng mở miệng: "Tôi đang ở bên cạnh đội trưởng. "

Nhâm Nghị nhìn hắn một cái, nghiêng đầu, làm cho nếp gấp phía đuôi mắt càng thêm rõ ràng, giống như là nổi lên.

Kỳ Tâm Bảo có chút phân tâm.

Nhâm Nghị nói: " Tập hợp ở khu vực G32, Thượng Hiểu, giữ đường dây thông tin liên lạc thông suốt với trung tâm liên lạc."

"Vâng." Thượng Hiểu trầm giọng đáp.

Kỳ Tâm Bảo vội vàng đứng lên kéo Nhậm Nghị, thấp giọng hỏi một câu: "Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Nhâm Nghị lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sau đó lại lắc đầu, giữa hai hàng lông mày có chút lo lắng nhíu lại, nói: "Mặc kệ nói như thế nào, huấn luyện nhất định phải chấm dứt, chúng ta tập hợp trước rồi nói sau. "

"Được." Kỳ Tâm Bảo phân biệt phương hướng một chút, dẫn đầu đi ra ngoài.

Trong tai nghe vẫn truyền ra tiếng nghị luận của mọi người, đề tài đều không thể tách rời khỏi tình huống quỷ dị vừa rồi.

Tề Hiên Dật sao lại khoe khoang tất cả những gì mình nhìn thấy, nói: "Các cậu hẳn là thấy rồi chứ? Ánh sáng đó nhìn quá kỳ lạ, màu sắc gì cũng có. Nhưng nhìn kỹ lại không phải là một loại màu sắc cụ thể nào, trọng điểm còn không chói mắt.

Thượng Hiểu nói: "Tình huống này thật quỷ dị, vừa rồi giống như bị thứ gì đó trói buộc."

Tiêu Tuấn nói: "Không đúng! Không đủ chính xác! Nếu nói linh dị một chút, tôi cảm thấy là bị thứ gì đó vây khốn linh hồn. "

"A!" Tề Hiên Dật cười một tiếng, "Tôi bảo cậu ít đọc tiểu thuyết đi thì cậu không nghe, đông nghĩ tây nghĩ cái gì? Theo tôi là thứ gì đó ảnh hưởng đến lực hấp dẫn của trái đất, từ trường của Trái Đất đã thay đổi, chúng ta sẽ xuất hiện loại cảm giác này. "

Cốc Thần Đông chê cười hắn: "Còn cậu đây là xem nhiều phim bom tấn Hollywood, chính là một ít biến hóa thời tiết, nếu như cậu chưa từng thấy mưa, đột nhiên mưa, chẳng lẽ còn tưởng rằng tầng ozone trên bầu trời bị thủng lỗ sao? "

"Cái này không giống nhau có được không?" Tề Hiên Dật giống như bị người giẫm đuôi, kêu to biện giải, "Địa cầu vận chuyển như thế nào, có biến hóa thời tiết gì, đó đều là khoa học, tôi từ góc độ khoa học phân tích thì làm sao vậy? Có gì sai không? "

"Vậy cậu nói xem, cái gì có thể ảnh hưởng đến từ trường của trái đất?" Cốc Thần Đông hỏi.

Tề Hiên Dật nói: "Làm sao tôi biết? "

Kỳ Tâm Bảo nghe đến đây, giữ tai nghe lại, nói: "Các anh có ai nhìn thấy bầu trời vừa mới thay đổi không? Một khắc trước còn không có bầu trời gì, đột nhiên cái gì cũng có."

Tề Hiên Dật nói: "Tôi thấy như vậy."

Tiêu Tuấn nói: "Tôi cũng thấy như vậy. "

"Tôi cũng vậy..."

"Còn có tôi..."

Các đội viên "Du Lâm" cơ bản đều lên tiếng, Kỳ Tâm Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Nhâm Nghị, nói trong micro: "Có phải rất kỳ quái hay không? Ánh sáng bay ở phía bắc, chúng ta không thể kiểm soát cơ thể, còn bầu trời…?"

Tề Hiên Dật kết luận: "Cho nên tôi nói từ trường địa cầu xuất hiện biến hóa, mắt nhìn không thấy có thể là võng mạc ở trong mắt đột nhiên tạm thời tăng lên khiến chúng ta tạm thời rơi vào trạng thái mù lòa, khi trở kết thúc, tất cả mọi thứ lại trở về. "

"Không đúng." Kỳ Tâm Bảo nhíu mày, không tán thành, "Trong bóng tối tôi mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy cái gì đó. "

"Đó là cảm giác." Tề Hiên Dật nói, "Thị giác và trí nhớ còn sót lại của não bộ. "

Tề Hiên Dật nói lời thề son sắt, Kỳ Tâm Bảo cũng không tìm được lời nào để phản bác, Tề Hiên Dật là nhân viên y tế của tiểu đội, hiểu biết về cơ thể con người quả thật sâu hơn bọn họ rất nhiều, huống chi Tề Hiên Dật rất thích xem một ít sách khoa học, mọi người theo bản năng bắt đầu nghiêng về đáp án của hắn.

Nhâm Nghị thấy đề tài kết thúc, vì thế đè tai nghe lại mệnh lệnh: "Không nói gì lên tiếng. "

Nguyễn Nham và Quan Vũ cool ngầu đồng thời mở miệng: "Tại đây."

"Giữ vững liên lạc." Nhâm Nghị ra lệnh.

"Vâng."

Dừng lại hai giây, Nhậm Nghị lại nói: "Các cậu tìm người gần nhất hội hợp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi