LƯỚI TÌNH

Kiến Vũ không nộp bản thảo đúng hạn cho Ngô đại nhân, có thể tưởng tượng được lửa giận của Ngô đại nhân. Nhưng nàng cũng không có tới bắt người là được, dù sao cũng cách thật xa, nàng cũng nhàn rỗi như vậy.

Bất quá nàng rất nóng giận, toàn bộ ban biên đều nghĩ vị này có thể thiêu rụi tất cả ngay lập tức.

Nhưng mà, khi Kiến Vũ đưa bản thảo cho nàng lần này, nàng cũng không đem tất cả tức giận tích góp mà phát tiết ra. Bởi vì khi hắn giao bản thảo thì nói cho nàng, gần đây cảm thấy rất tốt, có thể xong xuôi nhanh chóng, nàng không cần thúc giục.

Ngô đại nhân rất thoả mãn, còn khen hắn làm tốt lắm! Thuận tiện nàng lại hỏi: "Kế tiếp dự định viết cái gì?"

Kiến Vũ suy nghĩ nói: "Còn không biết a, chờ nghĩ ra rồi thì liên hệ ngươi."

Ngô đại nhân cũng suy nghĩ một lúc lâu, dù sao cái loại linh cảm văn chương này không phải lúc nào cũng có. Nàng đặc biệt nói với hắn một tiếng: "Ngươi đừng tắt máy là được, ta tìm ngươi so với gặp Nhị Lang thần còn khó hơn!"

Kiến Vũ cười: "Đó là bởi vì đơn vị các ngươi lúc nào cũng có một Nhị lang Thần Quân." Đừng tưởng rằng hắn không biết chủ biên kia có biệt hiệu là "Nhị lang Thần Quân".

Ngô đại nhân "Thích" một tiếng, nói: "Ngươi cái gì cũng biết, không tán dóc nữa, ta còn kiểm tra bản thảo."

"Chờ!"

"Thế nào?"

"Ngươi lần trước treo điện thoại còn chưa nói xong."

"Thật không? Không có đi."

"Có!" Hại hắn suy nghĩ rất lâu không hiểu tại sao!

"Nga, kia hẳn là để lừa ngươi. Không có việc gì."

"Ngô đại nhân!"

"Có chuyện gì?!"

"Ngươi nữ nhân hỗn đản."

Dập điện thoại! Tắt máy!

Miệng ăn núi lở không phải tính cách của Kiến Vũ, mặc dù cha mẹ để lại cho hắn tài sản khổng lồ.

Hắn viết lách chỉ là vì sở thích của mình. Cha mẹ qua đời, hắn lúc này mới phát hiện bất động sản toàn bộ đứng tên hắn. Lúc đó hắn cũng không nhịn được nước mắt mà khóc lớn. Tài sản thừa kế quá nhiều, có một vị luật sư họ Trương đến, đem khế ước của một nửa công ty cổ phần cùng chi phiếu đến cho hắn.

Vị Trương luật sư hắn biết, đó là luật sư của công ty cha mẹ hắn, cũng là bằng hữu của cha mẹ. Nói cho hắn, cha hắn từ lâu dặn dò tốt, nếu như ngày nào đó gặp bất trắc, công ty liền thuộc về hắn, đem bán sau đó giao tiền mặt lại cho hắn.

Phùng phụ biết con mình không theo nghiệp thương nhân, liền sớm đã đem những... này tính toán chu toàn. Lúc đó Trương luật sư còn hỏi hắn, đang lúc tráng niên bàn đến chuyện này làm gì. Phùng phụ nói gia đình ông luôn chú ý đến khối tài sản này, huống hồ ông cũng không muốn con mình mai sau bôn ba vất vả trên thương trường, mong muốn hắn có thể làm chuyện mình thích, yên bình không ai quấy rối hắn. Ngày trước vốn có ép con học tài chính nhưng sau này đã nghĩ lại, chính vì vậy cũng không có ý muốn ép buộc con.

Trương luật sư cũng nói rất nhiều, làm hết bổn phận với trách nhiệm.

Có lẽ rất nhiều người ghen tị với Kiến Vũ. Tự do tự tại, cả đời không cần lo cuộc sống. Có lẽ ngoại trừ Thẩm Lương với Kim Tuấn Kiệt, không ai biết hắn tình nguyện có cha mẹ ở bên.

Cái cảm giác đột ngột mất đi người thân, tựa như chung quanh đột nhiên bị bao bởi một tầng sương lạnh, làm cho người ta thấy rất lạnh, thế nhưng hoàn toàn không có một chỗ nào để dựa vào. Quay đi vẫn là lạnh, quay lại cũng thế.

Từ nhỏ cũng không thiếu thứ gì, chính vì vậy gia đình đối với hắn là quan trọng nhất. Hắn lúc đầu còn hoài nghi có phải cha mẹ thực đã chết, nhưng kiểm tra đi kiểm tra lại kết quả vẫn như vậy.

Nhìn tiểu Hạ Bảo ngủ say trên giường, hắn nhất định sẽ hảo hảo nuôi dưỡng hắn, chí ít sẽ không để hắn bị lạnh.

Nhà của hắn có bảy chỗ, hiện tại đều cho thuê. Bên này còn ba chỗ ở khu thương mại. Nếu như đem sửa lại một chút có thể cho thuê cửa hàng bán lẻ. Ở vùng này cửa hàng bán lẻ rất hiếm, rất nhiều người đã làm như vậy.

Hạ quyết tâm, hắn đem ba chỗ ra cho thuê. Cũng đề nghị mọi người lưu lại số liên lạc.

Rất nhanh đã có hai người tiếp nhận, một người không thể liên lạc.

Nghĩ rằng có thể người này thay số không báo cho hắn biết, hắn cũng không dự định liên lạc nữa, mai trực tiếp đến.

20 tháng 9 ngày nắng, Kiến Vũ ôm cục cưng tiểu Hạ Bảo mặc một bộ quần áo gấu màu vàng nhạt.

Hắn là quen 10 giờ mới ra khỏi nhà, vì vậy bây giờ ánh nắng đã chói chang, không đến mức sẽ làm hài tử bị lạnh.

Dọc theo đường đi nghĩ, cũng đã đến ngày hắn đi thu tiền nhà. Nếu như nhớ không lầm, người đã đổi số điện thoại kia chắc chắn là học sinh trường nghệ thuật. Hai mươi hai ba tuổi, một người nóng nảy.

Mắt thấy ngày Quốc Khánh sắp đến, nếu như lúc này mà chưa tìm được, chờ đến ngày nghỉ khó có thể tìm được.

Phòng ở tại phía đông, nơi này là khu vực thương mại quan trọng của thành phố A, ngày nào cũng đông đúc.

Hắn gõ cửa hơn nửa ngày cũng không ai ra mở. Thế nhưng trong phòng nhạc mở rất lớn. Hắn xác định là bên trong có người, Vì vậy lại gõ vài cái.

Không bao lâu, hàng xóm nghe được tiếng đập cửa liên tục nên ra xem, nhìn thấy Kiến Vũ liền nói: "Chủ cho thuê nhà, thế nào là ngài a?"

Kiến Vũ bật cười, nhìn trước nữ nhân trung niên trước mắt: "A, Hàn tỷ, như vậy a, ta ngày hôm qua ta đã thông báo người phòng bên chuyển đi, ta không liên lạc được với hắn." Hắn chỉa chỉa biển số phòng 4102.

Nơi này là một tầng hai hộ, hai hộ này đều là của hắn.

Hàn tỷ nghe xong nói: "Người ở đây hình như thường xuyên ra ngoài cả đêm không về. Bất quá ta ngày hôm qua xong ca, khi trở về thấy có người đi vào. Hiện ở trong phòng đúng là có người, nếu không ngài tiếp tục gọi cửa?" Dứt lời nàng nhìn Hạ Bảo một chút: "Tiểu gia hỏa này thật đáng yêu, chúc mừng ngài a." Nàng nghĩ ngay tiểu hài tử này là của Kiến Vũ. Con mắt rất giống.

Kiến Vũ nhìn đứa nhỏ trong lòng một chút, tiểu tử kia vội vàng mút ngón tay. Hắn kéo cái tay nhỏ ra, Hạ Bảo bất mãn nhìn hắn một chút. Hắn cười, đối nữ nhân nói "Hảo, cảm tạ tỷ." Dứt lời, lần thứ hai gõ cửa phòng 4102.

Hàn tỷ nói  "Không làm phiền ngài vội vàng." Liền vào phòng.

Mà nàng vừa mới đóng cửa, cửa phòng 4102 cũng mở. Nói là mở, chẳng bằng giống như bị phá.

"Ai vậy?" Trầm thấp dễ nghe, giống như tiếng vi- ô- lông- xen truyền đến. Tiếp theo là một nam nhân cao 1m8.

Kiến Vũ lùi lại: "Thẩm tiên sinh?!" Khẩu khí nghi vấn, nhớ kỹ người khách trọ không phải bộ dạng này...

Nam nhân lông mày đen bóng, con mắt mở hé, hình như vừa ngủ dậy. Hắn nhìn một chút người gõ cửa: "Thẩm Quang đã chuyển chỗ, ngài là???"

Kiến Vũ nhanh chóng quan sát nam nhân trước mắt: "Ta là chủ thuê nhà, xin hỏi hắn lúc nào dời đi?"

Nam nhân "Nga" một tiếng, mời Kiến Vũ vào nhà. Sau khi nhìn căn phòng không chút bụi bẩn nên không cự tuyệt.

Nam nhân đóng cửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nhanh chóng cầm một tấm vải chạy vào phủ lên bức tranh.

Trong phòng có mùi khói và mùi rượu, sau đó là âm thanh nam nhân khiến Hạ Bảo hoảng sợ, "Ô oa ~" khóc lớn. Tiếng khóc có thể sánh với lôi điện dọa người.

Kiến Vũ dỗ dành tiểu hài tử trong lòng, nam nhân xấu hổ đóng cửa lại  "thật Không có ý tứ."- xin lỗi á ^^

"Xin hỏi ngài quý tính?" Kiến Vũ lấy nước cho hắn hỏi.

"Ta họ Kim, Lợi Đắc." Hắn ngồi vào sô pha, lại nói: "Ngài ngồi đi."

Kiến Vũ ngồi xuống, chỉ nghe Lợi Đắc nói: "Người trọ ở đây vốn là bạn cùng trường nghệ thuật, sau lại hắn cần tiền, mà ta vừa vặn muốn tìm một chỗ ở tạm ba tháng, nên hắn thuận tiện chuyển nhượng cho ta."

Kiến Vũ cuối cùng cũng hiểu.

Vốn có loại sự tình  này khiến chủ cho thuê không được vui vẻ, nhưng hắn nhìn người này dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chỉnh tề.

"Ngài lần này tới là..." Lợi Đắc đoán không được ý đồ của chủ nhà. Dù sao vẫn còn nửa tháng mới đến kỳ hạn.

Kiến Vũ cũng không lòng vòng, nói thực cho hắn: "Phòng này ta dự định thu hồi lại, dùng nó vào việc khác. Vẫn còn nửa tháng, ngài cứ ở lại, ta sẽ liên lạc với Thẩm tiên sinh. Hiện tại tìm một phòng ở không dễ, ta chỉ lo lắng thời gian gấp gáp."

Lợi Đắc gật đầu, đồng thời để lại số điện thoại của mình cho Kiến Vũ.

Kiến Vũ ngồi được một lúc, nói có việc phải đi. Hắn lúc ra cửa nhìn thấy bức tranh Lợi Đắc phủ vải lên. Kỳ thực hắn đã nhìn thấy, hơn nữa còn ngạc nhiên, người kia trong bức tranh cùng Lợi Đắc dáng vẻ rất thân mật.

Hạ Bảo ở trong lòng Kiến Vũ cứ ê a 吖吖, bài ca có vẻ như chỉ có mình hắn hiểu.

Về đến nhà Kiến Vũ cho Hạ Bảo uống sữa, sau đó liền mở máy vi tính.

Lần trước logout một thời gian để hoàn thành bản thảo, cảm giác có vẻ trôi qua rất lâu rồi.

Bạn tốt trong đó chỉ có mỗi "Hạ Bảo tinh nghịch ", nhưng hôm nay cũng không thấy xuất hiện.

Hắn hạ quyết tâm tự làm nhiệm vụ, nhảy lên khoảng không; vào Quảng Châu Động. Trụ trong Động chính là Giả Hầu Ca, chiến đấu rất khó xơi.

Hắn tăng toàn bộ BUFF, sau đó uống tăng công lực.

Hầu ca giận dữ, lấy kim cô bổng ra.

Hạ Bảo cục cưng đang đánh hăng, hệ thống báo Hạ Bảo tinh nghịch login.

Hạ Bảo tinh nghịch: "A, ngươi xuất hiện ~ "

Hạ Bảo cục cưng: "Ngươi tới thật đúng lúc, ta thật xui xẻo a..." Hầu ca không chết!!!

Hạ Bảo tinh nghịch: "???"

Hạ Bảo cục cưng: "Ta đánh Hầu ca. Trời ạ, vì sao mỗi lần đều như vậy!!!"

Hạ Bảo tinh nghịch: "???"

Hạ Bảo cục cưng: "Ta trước đây có thời gian lúc đang đánh hăng, bằng hữu ta cũng đến và nói, ngươi xuất hiện ~" hắn liền hoảng mà phân tâm đánh không được.

Bằng hữu kia chính là Vương Thanh.

Thực sự là... Tên hại người a!

Hạ Bảo tinh nghịch: "Sau đó?"

Hạ Bảo cục cưng: "Sau đó ta chết, hắn đánh tới."

Hạ Bảo tinh nghịch: "..." Không phải đâu, hắn mới nhảy được lên...

Hạ Bảo tinh nghịch đứng sau Hạ Bảo cục cưng.

Vương Thanh xấu hổ không gì sánh được, hắn thực sự không phải cố ý. Hắn chính là không thích nơi quá cao nha!

Hạ Bảo cục cưng: "Ta nghĩ ta lần sau nên gọi là " Như Lai ", bằng không lần nào đánh hầu tử cũng không thành công."

Kiến Vũ nói lời này đúng là vô tâm, nhưng lại nhượng người nghe nội tâm chấn động.

Vương Thanh không hề nghĩ ngợi gọi điện cho Thẩm Quân: "Thẩm Quân, ngươi nhớ kỹ lần trước điều tra nhân vật "Kiến Vũ" không? Ngươi xem ID của hắn vẫn còn tồn tại không, nếu có giúp ta xem ID đó có đăng ký nhân vật mới không. Nhanh lên một chút, ta có việc gấp."

Thẩm Quân nghe xong "OK" một tiếng ngắt điện thoại, quá 15" thì gọi lại.

Vương Thanh trong lòng bất ổn, không hiểu sao, có chút không dám tiếp điện thoại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi