LƯỢM ĐƯỢC VƯƠNG PHI TỔ TÔNG


Hồng Nương vì cú sốc mất con kia mà cơ thể vốn đã yếu nay càng yếu hơn, nàng nằm trên giường nhưng lệ không ngừng rơi, đôi mắt luôn long lanh nước mắt chực chờ trào ra khoé mắt nàng cố gắng nhớ về những ký ức vụn vặt thuở xưa rõ ràng Hầu Vương gia rất tốt với nàng bây giờ lại biến thành kẻ bạo lực không quan tâm sống chết của nàng liệu nàng đã sai khi đặt tâm tin tưởng y? Từng cuộn phim ký ức chạy liên tục trong tâm trí nàng, chạy đến hình ảnh Tỷ Nhi nàng tự hỏi bản thân sao lại tin tưởng cô ấy đến như vậy nhưng khi hỏi về số độc dược cô ấy lại vờ như không điều này khiến Hồng Nương dấy lên nghi ngờ, nàng ngồi dậy bình tĩnh áp đôi ngọc thủ lên gò má gầy đi nhiều của mình mà lau lệ cẩn thận suy nghĩ lại về " tình bạn " cùng Tỷ Nhi.

Quả thật nàng đã quá vội vã khi nhận định cô ấy là bằng hữu của nàng.
Vinh Tỷ Nhi vẫn thản nhiên như không, mặc cho Mạn Nguyệt nghi ngờ bản thân nàng vẫn cứ tỏ vẻ thanh giả tự thanh đánh lừa Mạn Nguyệt, từ sáng sớm Tỷ Nhi đã đến bờ sông ngắm bình minh nàng ngâm đôi chân trắng nõn xuống dòng nước trong mát lạnh, vấn tóc thanh nhã đã rất lâu mới thấy lại dáng vẻ mộc mạc này của mình Tỷ Nhi có chút không quen, nhìn dung mạo dưới mặt nước phản chiếu nàng tự thương xót bản thân mình: " Nhất thiết phải thế sao? " Tỷ Nhi muốn nhờ dòng nước lạnh làm cho mình tỉnh ra thì Trường An bất ngờ xuất hiện khẽ chạm vai nàng: " Sớm như vậy đã ra sông.

"
- Tạ công tử tìm tiểu nữ có việc gì sao? Nếu là chuyện tỷ tỷ tiểu nữ thì Tạ công tử muốn nghe lời Hồng Nương hay tiểu nữ đây?
- Mạn Nguyệt không thể hạ độc.
- Vậy công tử nghi là tiểu nữ?
- Cô cũng không thể? Hay là...?
- Ngài xem mới đó đã lại nghi ngờ tiểu nữ, Tạ Trường An ngài chinh chiến sa trường thông suốt thấu đáo từng chiến lược như thế nhưng tình trường lại mê muội vậy nhỉ?
- Cô đang chê cười ta sao?
- Haha, tiểu nữ không dám.

Chẳng qua là, việc hạ độc đương nhiên tiểu nữ không nhúng tay vào.

- Đứa bé là con Hầu Vương?
- Hầu Vương ăn chơi thế nào lẽ nào trong lòng bằng hữu như ngài không hiểu y?
- Cô...
Trường An á khẩu, Tỷ Nhi mỉm cười nhìn đối phương nàng vốn dĩ không hề có tình cảm với người này nhưng nếu không tìm một bằng chứng ngoại phạm cho chính mình thì nàng rất dễ tự mình hủy hoại chính mình.

Trông chàng cũng tuấn tú lắm nhưng tiếc là nỗi hận trong lòng quá sâu nên chỉ có địa vị mới khiến nàng cảm thấy an toàn nếu không có thể nàng sẽ cân nhắc Tạ Trường An.
Trường An quả thật đang rất do dự, đứng giữa bạch nguyệt quang Diệp Mạn Nguyệt và cô gái bên cạnh lúc này Vinh Tỷ Nhi trong lòng rối như tơ vò, không muốn nghi ngờ cả hai nhưng càng không có cách chứng minh Mạn Nguyệt không hạ độc vì nàng ấy tiếp xúc hương liệu từ sớm.

Mạn Nguyệt lại từ chối gặp Hầu Vương gia, có thể si mê ái nhân nhưng không có nghĩa nàng yêu đến ngu mà không ý thức được đứa bé Hồng Nương nhắc đến là con của Hầu Vương gia, càng nghĩ lệ càng chảy nàng hết lần này đến lần khác vuốt gương mặt đang rửa mặt bằng lệ đắng này nhưng vẫn không kìm được.

Tề Tùng đã phạm phải điều cấm kị của nàng, có mối quan hệ mờ ám sau lưng nàng.


Vẫn đang suy nghĩ lan man thì Lạc Mai vào phòng, Mạn Nguyệt sợ nha hoàn thấy cảnh này nên nhanh chóng khôi phục vẻ ban đầu: " Lạc Mai có chuyện gì? "
- Tiểu thư, Diệp lão gia muốn gặp tiểu thư.
- Được, dẫn đường đi.
Mạn Nguyệt theo chân nha hoàn thân cận của mình hướng phòng khách mà đến, trông thấy Diệp lão gia và Diệp phu nhân mà không thấy Tỷ Nhi đâu nàng cũng hơi lấy làm lạ nhưng vẫn hít một hơi tươi cười di gót vào trong: " Phụ thân mẫu thân gọi con.

"
- Tiểu Nguyệt con đến rồi, phụ thân đã bàn cùng mẫu thân con một việc.
- Việc gì ạ? - Mạn Nguyệt vừa hỏi vừa ý tứ an toạ nơi đôn mộc.
- Phụ thân con sẽ dạy con bí tịch.
- Bí tịch? Người quyết định dạy con? Vậy còn muội muội?
- Chuyện này chính là chuyện ta và mẫu thân con muốn nói.
- Phụ thân chỉ dạy con vì vậy con không được nói với Tỷ Nhi.
- Mẫu thân người nói gì vậy? Muội ấy biết sẽ buồn lắm.
Mạn Nguyệt vẫn lo cho muội muội, tuy có nhiều nghi vấn nhưng suy cho cùng nàng ấy đã xem Vinh Tỷ Nhi là một phần gia đình nàng nhưng bí tịch quả thật không thể chia sẻ cho cả hai càng ít người biết càng tốt.

Trông thấy Phiến Sương và Diệp Hạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nàng hiểu ra dù có thân đến mấy thì vẫn khác họ mà Mạn Nguyệt mới là người mang họ Diệp, Tỷ Nhi cuối cùng chỉ mang họ mẹ.

Cú sốc kia đã làm tâm tư Mạn Nguyệt đi một vòng trầm luân hiện tại nghe đến bí tịch cô hiểu được mình cần làm gì, không phải chỉ có mỗi gặp Tề Tùng là xong một ngày mà cô còn nhiều nhiều việc khác Mạn Nguyệt tâm tâm niệm niệm thời gian tới sẽ chuyên tâm học bí tịch nhất định hạn chế gặp Tề Tùng.
Nói là làm, Diệp Hạo Thiên bắt tay dẫn con gái vào thư phòng ông đứng trước tủ sách nhờ con gái cầm một cây đèn soi sẵn sau đó nhẹ nhàng xoay cuốn sách bên phải ô thấp nhất, ngay lập tức tủ sách trước mặt từ từ xoay phía sau là lối đi vào tầng hầm Mạn Nguyệt kinh ngạc nhìn, ngọc thủ nâng cao đèn theo phụ thân vào trong.

Tầng hầm khá tối, càng bước sâu xuống bên dưới nàng càng kinh ngạc không ngờ thư phòng bình thường lại ẩn chứa một tầng hầm chỉ dành riêng cho việc luyện bí tịch.

Nàng nâng đèn lên để phụ thân châm nến, một cây hai cây ba cây một chốc ánh sáng đã toả ra khắp hầm, bên dưới này cất chứa sổ sách quan trọng lẫn nguyên liệu điều chế bí tịch Mạn Nguyệt cẩn thận xem từng chút từng chút một nàng không khỏi cảm thán một câu: " Phụ thân, nữ nhi thật không ngờ tầng hầm lại ẩn chứa nhiều thứ như vậy.

"
- Rất bất ngờ đúng không?
- Phải, hoá ra Diệp gia chúng ta điều chế bí tịch đều ở đây.
- Ừm, cuối cùng cũng đến lượt con rồi.

Mạn Nguyệt rất phấn khích, treo đèn lên nàng lấy đủ các sách cần thiết cùng nguyên liệu Diệp Hạo Thiên thấy con gái sốt sắng cũng không nỡ chối từ mà bắt đầu dạy luôn, hai cha con miệt mài trao đổi bên dưới tầng hầm một lúc thật lâu.
Cứ thế ngày qua ngày, hầu như không ai gặp được Mạn Nguyệt vì nàng đã tự hứa không bước ra đường nên muốn gặp cũng khó Tề Tùng không gặp nàng hắn còn thấy tốt duy chỉ Trường An là bứt rứt trong lòng tuy nhiên cảm giác này cũng rất nhanh vì bên cạnh chàng sớm tối dạo này luôn có Vinh Tỷ Nhi, hai người họ phát triển đến mức Trường An đưa Tỷ Nhi về Tạ gia chơi.

Khi gia nhân đi thỉnh Tạ lão gia và Tạ phu nhân đến thì Trường An đã đứng sẵn trong phòng tay nắm lấy tay Tỷ Nhi, trong lòng chàng vẫn đang đắn đo chàng không biết lòng chàng đang hướng về ai? Nhưng người trước mặt này đây lại đem đến cảm giác muốn trò chuyện hàng ngày, Tạ phu nhân cùng Tạ lão gia bước ra.
- Phụ thân mẫu thân
- Trường An, đây là?
- Tiểu nữ Vinh Tỷ Nhi ra mắt Tạ lão gia Tạ phu nhân.
- Vinh tiểu thư là khuê nữ nhà nào?
- Phụ thân mẫu thân, đây là Tỷ Nhi nàng ấy là con nuôi của Diệp bá bá.
- Diệp Hạo Thiên có con nuôi mà ta không biết? Hahaha.
Ông vừa ngẩng đầu lên cười đột nhiên ông ngừng lại chợt nhớ ra trước đây hình như bằng hữu của ông từng có mối tình bị chia cách...
Ừm, ông bảo đôi trẻ trước mắt ngồi xuống, để Tạ phu nhân hỏi han còn ông bắt đầu tìm mạch ký ức trong đầu, năm đó Diệp Hạo Thiên cùng Vinh Tố Cầm yêu nhau nhưng bị cấm cản người trước mặt lại tên Vinh Tỷ Nhi đại khái ông đã suy ra đây là kết quả tình yêu bọn họ.

Ông khẽ chậc lưỡi một cái nói thầm trong lòng: " Ai cũng được miễn đừng là Mạn Nguyệt.

" vì ông biết rõ sự dây dưa này có mặt Tề Tùng - Hầu Vương gia mà ông không hề muốn đụng vào.

- Vinh tiểu thư, Diệp lão gia và Diệp phu nhân thế nào rồi? Cô ở chỗ họ có quen không?
- Bọn họ vẫn khoẻ.

Tiểu nữ ở đó rất tốt, phụ thân và kế mẫu đều tốt.
- Ta rất bất ngờ khi tiểu tử nhà ta quen biết cô.

Tiểu tử nhà ta say mê Diệp tiểu thư như điếu đổ.
- Kìa phụ thân, đó là trước kia hiện tại Tỷ Nhi là người con chọn mà.
Trường An vội cắt ngang, chàng nhìn vào mắt Tỷ Nhi như một lời hứa kiên định dù trong lòng lại sinh ra một cảm giác mà chính chàng không giải thích được.
- Vinh tiểu thư ở tốt là được rồi, ta chỉ e..

- Tạ lão gia Tạ phu nhân, xin hãy gọi con là Tỷ Nhi không cần câu nệ là Vinh tiểu thư.

Con biết nghi ngại trong lòng hai người nhưng hãy từ từ gỡ bỏ nó, gọi con là Tỷ Nhi.
- Được, sau này thường xuyên đến chơi nhé.

Tỷ Nhi.
Tạ phu nhân nói ra những lời này cảm thấy vẫn không quen nhưng bà cũng dễ chịu hơn so với Tạ Tốn nên việc dần dần chấp nhận Tỷ Nhi có lẽ sẽ nhanh hơn phu quân bà.

Về phần Tạ Tốn, cả đời ông cũng không nghĩ được Tố Cầm lại để lại món quà lớn cho Diệp Hạo Thiên, ông càng không ngờ được Trường An lại dây dưa với hai tỷ muội Diệp gia nhưng thôi vậy, chuyện đã lỡ thật không thể phá hạnh phúc của con trai.

Họ trò chuyện một lúc nhưng trời đã tối sầm lại, Trường An đưa Tỷ Nhi về nhưng nàng từ chối một mình từ Tạ phủ đi bộ, buổi tối ở kinh thành quả là nhộn nhịp nàng vừa đi vừa ngắm đèn ngắm những đôi uyên ương sánh bước trên đường thì tiếng vó ngựa dồn dập phi đến, Tỷ Nhi quay đầu nhìn chưa kịp né đã bị Tề Tùng phi ngựa vươn tay ôm eo nàng đưa lên yên ngựa.

Nàng kinh ngạc nắm bàn tay đang giữ chặt dây cương kia cả người Tề Tùng che lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng cứ thế phi về Hầu Vương phủ.
- Hầu Vương gia làm vậy là có ý gì?
- Có ý gì? Dạo này yêu đương cùng Tạ Trường An vui nhỉ?
- Đa tạ Hầu Vương gia, yêu đương với huynh ấy rất vui.

Huynh ấy rất tốt với tiểu nữ.
- Có tốt bằng bổn vương không? - Hắn đỡ nàng xuống ngựa ép nàng vào mà hỏi
Mặt đối mặt khiến tình huống càng ám muội hơn, gia nhân nhìn cảnh này tự động lấy tay che mắt.
- Người khác đang nhìn, Hầu Vương gia không sợ tỷ tỷ biết sao?
- Nàng mà cũng sợ bị phát hiện?
- Tiểu nữ không vô liêm sỉ như Hầu Vương gia.
Khá khen cho câu " vô liêm sỉ " Tề Tùng nhếch mép lên trực tiếp bế bổng nàng vào trong, hung hãn thả nàng xuống giường mà đè lên: " Bổn vương vô liêm sỉ với ai chứ? Nàng nói đi bổn vương và hắn nàng chọn ai? "
- Hầu Vương gia người rõ ràng biết.
Tỷ Nhi bắt đầu đưa tay ôm lấy cổ y cọ sát người mình vào hắn không chút ý tứ, đúng vậy hành động này rõ ràng đang khơi gợi mời gọi sói ăn thịt thỏ.
- Chấm dứt với hắn ta đi, bổn vương không chịu nổi khi thấy muội cùng hắn đi chung đâu.
- Huynh có chấm dứt với Mạn Nguyệt được không? Huynh với cô ta còn chưa chấm dứt.
- Bí tịch, lấy được bí tịch bổn vương liền chấm dứt.
- Vậy thì huynh cứ từ từ xem muội và Trường An bên nhau.
- Muội thích hắn rồi?
Tề Tùng gấp gáp hỏi người dưới thân, đáp lại lời của y là nụ hôn sâu của Tỷ Nhi.


Cả hai ôm hôn dây dưa môi lưỡi mút lấy mật ngọt của nhau một cách thuần thục, Tỷ Nhi rời môi lưỡi nhìn gương mặt anh tuấn này mà điểm lên mũi: " Người muội thích là người này.

"
Tề Tùng đạt được ý nguyện, hung hăng ôm hôn siết chặt eo Tỷ Nhi hắn muốn một tay đem nàng thành người chung chăn gối ngay bây giờ nhưng đã bị Tỷ Nhi cản lại, nàng ngồi dậy sửa lại trâm cài.
- Chưa phải lúc, đợi huynh lấy được bí tịch đợi muội trả thù Diệp gia chúng ta lấy nhau.
- Được, bổn vương giúp nàng.
- Hồng Nương huynh định thế nào?
- Thân thể cô ta sao rồi?
- Độc muội cho rất nhiều, xác định cô ấy sắp không xong rồi.
- Vậy thì nên hạ màn với cô ta không sớm thì muộn.
- Không lưu luyến?
- Không.
- Huynh đáng sợ thật đấy, Hồng Nương mang thai con huynh huynh nhẫn tâm hạ độc.
- Có một tay của muội giúp sức đấy.
Vinh Tỷ Nhi hôn Tề Tùng lần nữa rồi dứt khoát xoay người đi.
Hồng Nương cảm nhận được cơ thể càng ngày càng yếu lại hay bị thổ huyết, nàng đã mời đại phu đến khám.

Nhìn gương mặt đại phu bắt mạch cho mình nàng lo lắng quan sát, từng cái nhíu mày từng tiếng thở dài và lắc đầu khiến trái tim nàng như bóp nghẹt lại: " Đại phu, sao rồi? "
- Hồng cô nương thứ cho lão phu nói thẳng, thân thể cô bị nhiễm độc rất nặng rồi.

E là..
- E là?
- Không sống được lâu, thời gian này cô cứ dưỡng tâm tính vui vẻ đi không biết được sẽ đi khi nào.
Hồng Nương nghe thấy như sét đánh ngang tai, nàng ta đuổi đại phu về không tin những gì mình vừa được nghe.

Cái gì mà thân thể nhiễm độc nặng? Cái gì mà sắp không qua khỏi chứ, cô phải sống sống để điều tra ai là người hại mình trong đầu cô xẹt qua Vinh Tỷ Nhi, chỉ có cô ấy là thân cận.
Ha~ Hồng Nương nở nụ cười ba phần thất vọng bảy phần bất lực, nàng không ngờ người hại nàng lại là Tỷ Nhi, phải chỉ có cô ấy mới siêng đem bánh trái đến thăm nàng thấy kinh hãi chạy ra sau nhà điên cuồng móc họng nôn nhưng đổi lại nàng chỉ nôn ra được nước bọt, bụng nàng co thắt lại khiến nàng đau điếng: " Vinh Tỷ Nhi, Tề Tùng.

Hoá ra là hai người.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi