LƯỢM ĐƯỢC VƯƠNG PHI TỔ TÔNG


Từ sau khi Hồng Nương mất con vẫn luôn u buồn ở điền trang tĩnh dưỡng, cô rất mong có thể sinh đứa bé này ra vì nếu như cô sinh được nam hài thì Hầu Vương được trọng dụng hơn bởi vị Nhị Vương gia Tề Chương kia hại Hầu Vương chiêu thật ác mà đến nay cũng chỉ sinh được nữ hài, cô đau lòng mãi không nguôi ngày ngày cầm y phục tự may cho con mà ngắm nghía rồi khóc.
Vinh Tỷ Nhi bắt tay với Hầu Vương thành công nhận được sự chú ý mà tiếp theo đây chắc chắn cô sẽ hoán ngôi Hồng Nương để trở thành nữ nhân mà hắn luôn tìm đến, đương nhiên không chỉ là vì tình dục.

Cô ta muốn sức khoẻ của Hồng Nương suy kiệt đến mức không thể hầu hạ hắn làm cho hắn chán ghét vì thế mà đã bí mật làm vài món ăn chứa độc lượng nhỏ đem đến cho Hồng Nương với lý do thăm bệnh.
Nàng một mình đến điền trang, điền trang này cũng thật xa hoa quá bao quanh là rừng trúc cách đó không xa là suối nhỏ chảy róc rách róc rách rất vui tai, những ngày này Hầu Vương đều cử đến nha hoàn hầu hạ, nàng cẩn thận gõ cửa nha hoàn nghe bên ngoài có người gõ cửa bèn chạy ra mở: " Xin hỏi cô nương là...? "
- Ta là bạn của chủ nhân ngươi.
- Mời tiểu thư vào, Hồng tiểu thư đang ở bên trong.
- Đa tạ, để ta chăm sóc cô ấy cho ngươi có việc thì cứ làm đi.
- Nô tỳ hiểu ý, vậy phiền tiểu thư chăm sóc chủ nhân nô tỳ đi ra chợ mua đồ.
Thành công lấy được sự tin tưởng của nha hoàn Tỷ Nhi hài lòng lắm, cô giả vờ tốt bụng bước vào trong sau khi xác định nha hoàn kia đã rời đi: " Hồng cô nương ta đến thăm cô đây "
- Cô là ai? Ai cho cô vào đây?
Hồng Nương trông thấy Tỷ Nhi vẫn rất kích động
- Chúng ta từng gặp nhau ở Mai Yên Lầu, cô quên rồi sao?
- Ồ thì ra là biểu muội của Diệp tiểu thư.

Hồng Nương vinh hạnh quá.
- Khách khí khách khí rồi, ta là phụng sự tỷ tỷ đến thăm cô.
- Đại tiểu thư Diệp gia không tự đến lại nhờ cô đến sao?
- Tỷ ấy....
Vinh Tỷ Nhi ngập ngừng sau đó vẫn là nói ra điều đối phương không muốn nghe nhất.
- Tỷ ấy có hẹn với Hầu Vương gia.

- Có hẹn sao? Haha, đúng là có lòng, nàng ấy không tự đến lại nhờ cô.
- Tỷ ấy đang yêu đương mà.
Nói rồi Vinh Tỷ Nhi đặt lên bàn giỏ đồ ăn thơm nghi ngút, biết Hồng Nương cũng chưa ăn gì nên cô lấy từ trong ra ba món hấp dẫn nhưng độc không kém lần lượt là: thanh đôn kê khang [ canh gà hầm ], quế hoa đường ngẫu [ củ sen nấu đường ] và mai côi cao [ bánh hoa hồng ] thật ra cô cũng chỉ cho độc vào bánh hoa hồng thôi vì đã lường trước thể nào đối phương cũng bắt mình ăn thử, bánh hoa hồng này thật sự rất thơm bên trên đã cẩn thận rưới mật hoa Đỗ Quyên trộn chung với mật ong thường lên trên bề mặt bánh, làm cách này mật quyện lại vị ngọt là tương đương nhau Hồng Nương sẽ không phát hiện ra.
Tỷ Nhi cẩn thận múc cho Hồng Nương một chén canh gà hầm đưa đến trước mặt y: " Cô thử đi, tỷ tỷ bảo tôi phải tận mắt thấy cô ăn mới yên tâm.

"
- Sao ta phải tin lời chứ?

- Biết sao được nghe tin cô sảy thai....
Vinh Tỷ Nhi chắc mẩm lần này đối phương sẽ điên tiết lên.
- Cô biết ta sảy thai sao?
- Thật ngại quá việc này ta có nghe qua, tỷ tỷ ta rất buồn cho cô.

Nào, mau ăn đi đừng phụ tấm lòng tỷ ấy.
" Choang " Hồng Nương hất vỡ chén canh trên tay Tỷ Nhi, thật ra nàng ta cũng đoán được rồi nhưng không ngờ Hồng Nương phản ứng mạnh như vậy.

Giả vờ bất ngờ.
- Dù gì đây cũng là tấm lòng của tỷ tỷ, cô làm như vậy là không tôn trọng Mạn Nguyệt càng không tôn trọng Hầu Vương gia mà.
- Hầu Vương gia, haha.

Chàng ấy bảo Diệp tiểu thư quan tâm ta? Nực cười, thật nực cười.
- Ta chỉ phụng sự đến, cũng không rõ lắm.

Thôi thì cô ăn miếng bánh hoa hồng này đi, ăn ngọt hạ hoả.
- Không cần, ta không đói.
- Cô không đói thật chứ?
Tỷ Nhi cầm miếng bánh lên đưa trước mặt nàng ta, hương thơm bốc lên xộc thẳng vào mũi nàng khiến nàng không thể kiềm chế.
- Được rồi ta sẽ ăn một miếng, đem đến đây.
Tỷ Nhi ngoan ngoãn đút bánh cho Hồng Nương, tận mắt thấy y ăn bánh phết mật độc thì trong lòng rất vui sướng tuy nhiên ăn mật hoa đỗ quyên phải duy trì vì rất khó có thể nhận ra bị độc và rất lâu người bị hạ độc mới chết, Tỷ Nhi hiểu rõ tính chất nên rất muốn nhanh có danh phận từ Tề Tùng.
Thăm nom xong xuôi cô trở về, vừa về đến Diệp phủ đã trông thấy Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân hành động mờ ám, Tỷ Nhi nghi ngờ nhưng cũng không tiện đi theo nên đã hướng đường phòng mình mà đi.

Lúc đang xoa xoa thái dương ngồi nghỉ ngơi thì nha hoàn Lục Anh hớn hở chạy vào reo lên vui sướng: " Tiểu thư tiểu thư, nô tỳ nghe nói lão gia định dạy hai vị tiểu thư phương pháp hương liệu bí mật rồi.

"
- Ngươi nói sao? Phụ thân muốn dạy chúng ta rồi?
- Vâng, không tin tiểu thư có thể đi hỏi ạ.


Nô tỳ nghe loáng thoáng như thế.
Tỷ Nhi biết mình sắp đạt được mục đích thì vui vẻ, vội chạy đến xem sao.

Cửa phòng đóng chặt chỉ nghe tiếng tranh cãi của đôi phu thê
- Phu quân, người định dạy cả hai sao?
- Không, ta vẫn đang đau đầu chuyện này.

Tuy rằng Tỷ Nhi cũng là con gái ta nhưng Mạn Nguyệt mới là đích nữ.
- Hay là chàng phá lệ đi? Diệp gia chỉ truyền bí tịch cho đích tử đã xưa lắm rồi.
- Quy định tổ tông để lại ngàn lần không thể làm sai.
Vậy chứ nàng là gì? Nàng bấu chặt vào khung cửa lòng tràn ngập phẫn nộ, vì sao chứ nàng chỉ sinh muộn một chút mẹ nàng cũng thiếu chút thành thiếu phu nhân, đáng ra vị trí ấy là của mẹ con nàng.

Tuy cảm kích Phiến Sương vì đã hỏi giúp nàng nhưng nàng càng căm hận hơn đứa con gái họ yêu thương, hoá ra phụ thân nhận nàng nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng không muốn dạy bí tịch cho nàng.

Nàng hiểu rồi, thì ra ở trong Diệp gia nhưng nàng vẫn chỉ là khách, cũng chỉ là đứa con khác họ mà thôi làm sao so bì được với Diệp Mạn Nguyệt chứ?
Nuốt nước mắt vào trong, nàng thề sẽ không để một ai yên thân.

Tạm thời sẽ không nói ra.
Chờ tới khi Diệp Mạn Nguyệt trở về, nàng mới đến tẩm phòng mà hàn huyên: " Hôm nay tỷ tỷ có chuyện vui sao? "
- Ở cạnh ái nhân đương nhiên tỷ vui.

Còn muội? Trông muội u sầu hơn ngày thường.
- Làm gì có, hôm nay muội đến thăm Hồng Nương, cô ấy tiều tụy nhiều khiến muội thương tâm.
- Hồng Nương bị gì sao?
- Cô ấy trụy thai.
- Chậc, người nào làm chuyện có lỗi với tỷ ấy nhỉ? Tệ thật.
- Hôm nào tỷ cùng muội đến thăm cô ấy đi?
- Được, để tỷ sắp xếp.

Vinh Tỷ Nhi sau đó rất chăm đến thăm Hồng Nương, nàng đổi bao nhiêu là món cùng độc dược khiến thân thể cô ấy trông thì có vẻ mạnh khoẻ nhưng thực chất sức khoẻ lại đang từ từ bị tàn phá.
Cô còn cố tình gửi thư nặc danh cho Hầu Vương, dụ chàng ấy đến thăm Hồng Nương sau đó lôi Mạn Nguyệt theo để nàng ta bắt gặp cảnh này.

Khi Mạn Nguyệt thấy Tề Tùng đi vào điền trang thì tức giận lắm, cô xoay người bỏ đi một mạch mặc cho Tỷ Nhi hết sức níu cô ở lại, chờ tới khi Mạn Nguyệt giận dỗi bỏ đi cô mới nở nụ cười đắc chí mà nhìn theo bóng lưng.
Mấy ngày sau, Mạn Nguyệt không cùng Tề Tùng đi chơi nữa, nàng ở trong phòng khóc thút thít mặt ủ mày chau nghĩ chàng có quan hệ với Hồng Nương, Tỷ Nhi khuyên thế nào nàng cũng không chịu.

Tỷ Nhi đành viết thư kêu Tề Tùng đến nhận lỗi nếu không họ mà toang thì cô cũng không hưởng được lợi lộc gì.
Hầu Vương hẹn gặp riêng Tỷ Nhi.
- Ngươi đã nói gì với Mạn Nguyệt?
- Chẳng gì cả, Hầu Vương làm chuyện có lỗi sợ người ta tố giác à?
Tề Tùng tức giận bóp lấy cằm Tỷ Nhi, gằn giọng với cô.
- Ngươi muốn bổn vương để ý ngươi chứ gì!
- Hầu Vương gia ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy đâu nhé.

Lần trước tỷ ấy chính mắt thấy người vào điền trang đó, bây giờ lại đổ cho ta? Trách Hầu Vương gia quá sơ xuất.
- Nàng ta thấy sao?
- Hầu Vương gia, huynh nên làm gì chắc cũng nên biết.
Cô vuốt ve lồng ngực rắn chắc của nam tử, thoả mãn mà rời đi cô quả nhiên không đoán sai Tề Tùng tự giác vác thân đến Diệp gia, trông thấy Hầu Vương gia Diệp Hạo Thiên mừng rỡ như bắt được vàng: " Tham kiến Hầu Vương gia, chẳng hay có chuyện gì mà người đến đây? "
- Bổn vương đến gặp Mạn Nguyệt.
- Con gái thần?
- Chúng ta quan hệ yêu đương con gái ông không kể cho ông nghe sao?
- Điều này..

Hầu Vương ngồi chơi chút để thần đi gọi nó.
- Được.
Tề Tùng ngồi đợi mãi mà cũng không thấy bóng dáng Mạn Nguyệt đâu, đang lúc nóng lòng thì Diệp lão gia bước ra ủ rũ nói: " Tiểu Nguyệt không muốn gặp người, mời người về cho.

"
Không gặp, nói không gặp là không gặp sao? Tề Tùng tức điên lên bá khí bước đến tẩm phòng của Diệp Mạn Nguyệt mặc cho Diệp Hạo Thiên cản cũng không cản nổi bước đi mạnh mẽ đó.
- Mạn Nguyệt nàng ra đây.
- Không gặp, muội không gặp huynh.
- Hôm nay muội không ra bổn vương sẽ ở lỳ trước phòng muội.
- Không gặp, cho huynh đói chết.
- Mạn Nguyệt, bổn vương đếm ba tiếng muội không ra bổn vương sẽ xông vào.

- Một.
- Huynh đi đi mà.
- Hai.
- Muội không muốn gặp.
- Ba.
Tề Tùng quả nhiên xông vào khiến Diệp Mạn Nguyệt một phen thất kinh, nàng tránh né ánh mắt của Tề Tùng nhưng càng tránh càng chạm Tề Tùng giữ chặt tay nàng ép sát nàng vào tường: " Sao lại trốn bổn vương? "
- Muội không có.
- Thật không có?
- Muội thấy huynh lừa dối muội.
- Bổn vương có điểm nào dối nàng?
- Điền trang, Hồng Nương.

Huynh nói đi?
Tề Tùng nói dối không chớp mắt, hắn đập tay lên trán bật cười: " Haha, hoá ra muội ghen à.

"
Ghen? Nàng có sao?
- Không ghen.
- Hồng Nương lâm bệnh rồi thân làm bằng hữu như bổn vương nhất định phải đến thăm rồi, nếu không sau này làm sao nhìn mặt nhau.
Nghe ái nhân giải thích cũng có lý, Mạn Nguyệt dần bỏ sự phòng bị trong lòng xuống thẳng thắn đối diện ánh mắt với chàng: " Vậy vì sao không dẫn theo muội? "
- Lần sau, bổn vương sẽ dẫn muội theo.
Hầu Vương gia từ từ cúi người xuống đặt lên môi Diệp Mạn Nguyệt một nụ hôn, môi kề môi trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt mà lại ngọt ngào.
Phía này Vinh Tỷ Nhi thường xuyên lui tới đã thành công tạo sự tin tưởng với Hồng Nương, cô không còn phòng bị mà nhiệt tình ăn đồ Tỷ Nhi đem đến lại xem Tỷ Nhi như khuê mật của mình.

Vinh Tỷ Nhi chỉ cười nhàn nhạt, không có ai là cô đối xử thật lòng cả đang khi cô nghĩ Diệp lão gia trân quý mình như một viên ngọc thì ông lại giấu diếm bí tịch với chính cô.

Cô rất hận.
Hên là thanh mai trúc mã của Mạn Nguyệt không ở đây nên kế hoạch của cô mới suôn sẻ như vậy, nếu không e là sẽ bị phá đám.

Mà Tạ Trường An lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ ở Bắc Diệp tình hình chiến tranh hai nước Miên Hưng và Ninh Viễn cũng gọi là tạm ổn thoả, chàng sẽ sớm trở về đoàn tụ.

Nhất định, sẽ không để ai ức hiếp bạch nguyệt quang của chàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi