*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Phưn Phưn Lúc nhận được điện thoại của Hoắc Cảnh Ngôn, Tần Khả đang cùng với Cố Tâm Tình đi đến cửa nam trung học Kiền Đức.
"Thầy... Hoắc?" Nghe ra giọng nói quen thuộc, Tần Khả thực sự bất ngờ có chút sửng sốt.
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười xin lỗi,
"Trước khi tan học quên bảo em ở lại một chút, lúc này mới nhớ tới, thật xin lỗi —— Bạn học Tần Khả, có thể phiền em quay lại được không? Về nội dung chương trình học tiết sau, tôi cần phải thông báo cho em, nhờ em về chuẩn bị cho mọi người." "À, ngay bây giờ ạ?" "Ừ, bây giờ thầy đang đứng bên ngoài phòng đa năng chờ em —— đương nhiên, nếu em không rảnh, chúng ta có thể hẹn một thời gian khác." "Không sau đâu ạ em rảnh," Tần Khả nói,
"Em qua đó ngay ạ." "Được." "..." Cúp điện thoại, Tần Khả cất di động, mắt nhìn Cố Tâm Tình đang đứng bên cạnh,
"Tâm Tình, hôm nay có lẽ tớ không về cùng cậu được." "Sao?" Cố Tâm Tình nhớ tới Tần Khả vừa mới xưng hô với người bên kia điện thoại, không khỏi bất ngờ hỏi:
"Là thầy Hoắc có việc tìm cậu?" "Ừ. Nói là có liên quan tới nội dung tiết học sau." "Vậy à, được rồi, tớ về một mình cũng không sao." "Ngại quá." "Có gì đâu, cũng không phải việc của cậu." Cố Tâm Tình không để ý khoát khoát tay, sau đó xoay người, chỉ là vừa xoay được một nửa, đột nhiên cô nàng như nhớ tới cái gì, bỗng dưng dừng lại.
"Này? Tiểu Khả, cậu đưa số điện thoại cho thầy Hoắc lúc nào thế?" "..." Thân hình Tần Khả bỗng cứng lại, nét mặt cũng giật mình ——
"Tớ không có đưa cho thầy ấy." Đừng nói là đưa số điện thoại, sau tiết học căn bản hai người vẫn chưa từng một đối một nói chuyện với nhau.
Cố Tâm Tình:
"Hả? Vậy tại sao thầy Hoắc lại biết số di động của cậu?" "..." Ánh mắt Tần Khả chuyển động, sau đó nặn ra một nụ cười,
"Có lẽ là hỏi chủ nhiệm lớp." "À à, cũng đúng, chỗ chủ nhiệm lớp có phương thức liên lạc của tất cả mọi người mà —— tớ ngốc quá. Vậy tớ đi trước đây, ngày kia gặp lại ở trường, Khả Khả!" "Ừ, hẹn gặp lại." Nhìn theo bóng dáng Cố Tâm Tình đi xa, nụ cười trên mặt Tần Khả càng nhạt dần.
Cô không khỏi nhíu mày.
——
Không biết vì sao, mặc dù chính mình đã nói cho Cố Tâm Tình một câu trả lời hợp tình hợp lý, nhưng cô luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng bất luận là nghĩ thế nào, chuyện ở kiếp trước và kiếp này xáo trộn lẫn nhau, loạn đến nỗi khiến cho Tần Khả bực bội, chút đầu mối đều lần không ra.
Cô lắc đầu, vứt bỏ những tạp niệm, quyết định đi tìm Hoắc Cảnh Ngôn trước.
Tần Khả xoay người rời đi.
Cô không nhìn thấy, Cố Tâm Tình ở phía sau đang đi ra cửa nam, đột nhiên dừng bước —— trước tấm bia đá bên ngoài cửa nam trung học Kiền Đức, có mấy người đang chặn ở lối đi.
Vừa thấy Cố Tâm Tình đi ra một mình, Kiều Cẩn đứng gần nhất sửng sốt,
"Này, tiểu học muội, không phải em đi cùng học muội Tần Khả à? Sao cô ấy chưa ra?" Bình thường học sinh ít nhiều đều sợ hãi mấy nam sinh đi theo Hoắc Tuấn, Cố Tâm Tình cũng không ngoại lệ.
Bị Kiều Cẩn hỏi, vẻ mặt cô nàng cứng đờ, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an.
"Khả Khả... Khả Khả bị thầy Hoắc gọi về giao bài tập." "Hoắc Cảnh Ngôn kêu cô ấy?" Kiều Cẩn nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn Kiều Du, duỗi chân đá qua,
"Em thấy sao?" "Thấy cái rắm, khẳng định không phải ý tốt gì." Kiều Du nhíu mày, cậu há mồm muốn nói gì đó, nhưng vẫn là cố kỵ liếc mắt nhìn Cố Tâm Tình, nở một nụ cười có lệ,
"Được rồi, tiểu học muội không có việc gì nữa rồi, em đi đi." "...Vâng." Cố Tâm Tình vội vàng nắm chặt dây ba lô, bước nhanh rời đi.
Chờ cô nàng vừa đi, Kiều Du mới đi vào trọng điểm câu chuyện.
"Em thấy, chỉ sợ bên Hoắc gia thấy con đường Tuấn ca không thông, định xuống tay từ nơi khác." "Từ Tần Khả?" Kiều Cẩn ngẩn người, sau đó lại cười,
"Mặc dù đúng là lần đầu tiên Tuấn ca đối xử tốt với một cô gái như vậy, nhưng có phải là em xem Tần Khả có lực ảnh hưởng quá nặng đến Tuấn ca rồi không? Ít nhất anh thấy cô ấy còn lâu mới có thể trở thành điểm đột phá Tuấn ca của Hoắc gia." "..." Kiều Du im lặng mấy giây, nhíu mày, thản nhiên nói:
"Em cũng không biết, nhưng mà tốt nhất anh đừng nói lời đó sớm như vậy, đỡ phải đến lúc đó mặt lại đau." Kiều Cẩn:
"..." Kiều Cẩn:
"Được rồi, vậy em nói phải làm sao bây giờ?" "Không biết." Kiều Du đá đá chân,
"Chờ Tuấn ca ra, nói cho cậu ấy một tiếng, xem cậu ấy chuẩn bị làm thế nào." "Ừ, chỉ có thể vậy thôi." "Chỉ yêu cầu em chuẩn bị những cái này, sau đó còn phải phiền em thông báo cho cả ba lớp." Bên ngoài phòng đa năng, gần giữa trưa ánh nắng phủ kín trên thềm đá. Hoắc Cảnh Ngôn đứng ở một bên, cười vui vẻ nhìn Tần Khả,
"Không có vấn đề gì chứ?" "Vâng ạ," Tần Khả gật đầu,
"Thầy yên tâm, em đã nhớ kỹ." "Vậy vất vả cho em rồi." "Không đâu." Tần Khả lắc đầu.
"Thầy về cẩn thận ạ." "Được, em cũng vậy." Hoắc Cảnh Ngôn cười cười, nét mặt dịu dàng, anh ta đóng giáo án lại, xoay người bước xuống bậc thang.
Lúc bước xuống được ba bốn bậc thang, tốc độ bước chân của anh ta chậm lại, cuối cùng vẫn là dừng lại.
Đứng ở phía trên, Tần Khả đang lật xem lại công việc mình vừa ghi như cảm nhận được ngẩng đầu lên. Bởi vì ngay hướng ánh nắng chiếu, cô không khỏi nheo mắt.
Hoắc Cảnh Ngôn im lặng.
Từ góc độ của anh ta nhìn qua, màu da của cô gái nhỏ trắng nõn, như ngọc trắng tinh khiết, ngũ quan lại tinh xảo khéo léo tô vẽ trên khuôn mặt trái xoan.
Ở độ tuổi đẹp nhất, toàn thân không tìm ra được chút khuyết điểm nào. Hơn nữa khí chất an tĩnh hợp lòng người, không phải cố gắng làm ra, giống như một tờ giấy xuyến* trắng tuyền lâu đời khiến người khác lưu luyến dừng chân, càng vẽ lại càng muốn chiếm giữ cho riêng mình, không biết được tương lai sẽ là một bức tranh khiến người đời kinh diễm đến nhường nào.
(Giấy xuyến*: Giấy Tuyên hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Theo nguồn Wikipedia. —— thảo nào Hoắc Tuấn lại thích cô.
Chỉ sợ lúc ban đầu không sâu, nhưng càng gần lại càng bị hãm sâu, không thể tự kềm chế được.
Hoắc Cảnh Ngôn có hơi đau đầu cười rộ lên.
Tần Khả không hiểu sao lại bị anh ta cười, bởi vì kiếp trước rất quen thuộc với người này, lúc này mở miệng cũng không cố kỵ quá nhiều, chỉ theo bản năng khó hiểu mà đặt câu hỏi:
"Anh cười cái gì?" Hỏi xong Tần Khả mới hoàn hồn, lại vội vàng bổ sung thêm một câu,
"Thầy Hoắc." Hoắc Cảnh Ngôn không phát hiện giọng điệu của cô thay đổi, vẫn cười,
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện khiến người ta nhức đầu." Anh ta ngừng lại, nói tiếp:
"Tôi nghe Tần Yên nói, hình như em và Hoắc Tuấn rất thân thiết?" "..." Vẻ mặt Tần Khả cứng đờ, gật đầu. Do dự một lúc, cô đơn giản hỏi ra nghi ngờ của mình:
"Thầy Hoắc, thầy và Hoắc Tuấn có quen biết sao?" Hoắc Cảnh Ngôn:
"Hửm? Tại sao lại hỏi vậy?" Tần Khả:
"Tuy rằng tính cách Hoắc Tuấn cố chấp, nhưng sẽ không chủ động đi khiêu khích người khác, cho nên tiết hôm nay làm em thấy có chút kì lạ..." "Xem ra, em thật sự rất hiểu rõ cậu ấy." Hoắc Cảnh Ngôn cười rộ lên.
Sau khi nói xong anh ta im lặng mấy giây, đột nhiên mở miệng thay đổi một vấn đề khác:
"Bức tranh trong tiết hôm nay, làm sao em lại đoán được ngụ ý sáng tác?" Tần Khả nghĩ nghĩ, vẫn là lựa chọn thẳng thắn —— ngay trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn, thật sự cô không thể làm ra được chuyện cố ý lừa gạt.
"Quả thực em rất thích bức tranh đó, nhưng mà ngụ ý sáng tác, thật ra em... Trong nhà có một vị trưởng bối nói cho em. Lời anh ấy nói về bức tranh này có ảnh hưởng rất sâu sắc đến em, cho nên em vẫn luôn nhớ tới bây giờ." "..." Nghe Tần Khả nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn im lặng rất lâu, cuối cùng bỗng cất tiếng cười vang.
"Em rất tốt, hiểu đời mà lại không sành đời, tôi rất thích —— trong học kỳ này, có lẽ thầy trò chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ." Tần Khả bị anh ta cười đến có chút mờ mịt.
Mà Hoắc Cảnh Ngôn lại nói:
"Nếu em đã bằng lòng nói thật với tôi, tôi cũng có thể tiết lộ một chút chuyện vốn không nên nói cho em —— quả thật tôi và Hoắc Tuấn có quen biết." Sắc mặt Tần Khả khẽ thay đổi, theo bản năng hỏi một câu.
"Vậy quan hệ của hai người là gì?" "..." Hoắc Cảnh Ngôn bất ngờ nhìn Tần Khả. Anh ta đương nhiên có thể nhìn ra lúc này Tần Khả thất thố, chỉ là không rõ nguyên nhân vì sao.
Nhưng Hoắc Cảnh Ngôn cũng không truy đến cùng, chỉ cười cười,
"Vấn đề này, tôi không thể trả lời cho em —— nếu thật sự muốn biết, em có thể hỏi Hoắc Tuấn. Nếu cậu ấy chịu nói cho em, thì tôi cũng không cần phải giấu giếm." Nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn cười cười, xoay người rời đi.
Tần Khả bị lời thừa nhận của Hoắc Cảnh Ngôn động đến chỗ trống trong lòng mình, cũng không biết chính mình làm thế nào đi ra khỏi trường học.
Mãi đến lúc ra đến cửa nam, đột nhiên bị một bóng dáng trước mặt ngăn lại, cô mới hoàn hồn.
Tần Khả giương mắt, con ngươi co rụt.
"Hoắc Tuấn..."