LUÔN CÓ NGƯỜI ĐIÊN CUỒNG CỐ CHẤP MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI

Edit: Phưn Phưn

Buổi tối, nam sinh tên Tống Dật được Hoắc Cảnh Ngôn đưa về nhà.

Tần Khả thì đi chung với Hoắc Tuấn. Đến cuối cùng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp để nhắc tới sự kiện kia với Hoắc Cảnh Ngôn, tâm trạng Tần Khả có chút buồn bực, dọc đường đi cũng không nói gì.

Quảng trường nghệ thuật cách nhà Tần gia không xa, đi bộ chỉ mất khoảng hai mươi phút. Cả một đường hai người không nói chuyện, Tần Khả nghĩ đến tâm sự của mình, bất giác đã thấy nhà của Tần gia.

Tần Khả lấy lại tinh thần, xoay người nhìn về phía sau.

"Tôi đã đến nơi rồi." Tần Khả chỉ căn nhà lầu hai tầng đang sáng đèn ở phía sau, hơi do dự, cô mở miệng: "Bên trong... Là người nhà của Tần Yên, không thể mời anh lên lầu được."

Hoắc Tuấn nghe xong, mày khẽ nhíu lại.

"Em còn định mời tôi lên lầu?"

"..."

Lời này như nét mực trong bóng đêm, nghe rất mập mờ.

Tần Khả bất đắc dĩ nhìn anh.

Hoắc Tuấn không trêu cô gái nhỏ nữa, chỉ nhìn lướt qua căn nhà có kiến trúc xưa cũ, tầm mắt liền trở lại, "Người nhà bọn họ đối xử với em thế nào?"

Tần Khả im lặng.

Mà dưới đáy mắt của Hoắc Tuấn lại xuất hiện tia tàn bạo, anh tiến lên một bước, giọng nói không tự giác đè tới trầm thấp,

"... Bọn họ ức hiếp em?"

Tần Khả giật mình, bị hoảng sợ bởi giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Tuấn.

Theo bản năng cô duỗi tay kéo lại tay của nam sinh.

Vẫn đang là cuối hè, thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngắn tay, trên cổ tay không có vải vóc che đậy, nhiệt độ trực tiếp chạm vào nhau dường như có thể làm bỏng Tần Khả.

Má cô nóng lên, vội vàng lùi lại.

"Không."

Tần Khả dời mắt đi chỗ khác, tạm dừng một chút, giọng nói của cô hờ hững trở lại, "Cho dù có, tôi cũng có thể tự xử lý."

Hoắc Tuấn không nói chuyện.

Giữa hai người yên tĩnh mấy giây, trong đó chỉ còn dư lại vài tiếng kêu vang thưa thớt của côn trùng, đêm hè yên tĩnh tốt đẹp, ánh trăng trên bầu trời sáng như mặt nước.

Trong bầu không khí như vậy, đột nhiên Tần Khả nghe thấy nam sinh hỏi một câu:

"Em thiếu tiền?"

"..."

Tần Khả ngơ ngác.

Cô ngạc nhiên giương mắt, đối diện với cặp mắt đen nhánh của Hoắc Tuấn một lúc lâu, mới nhớ đến cái gì, vẻ mặt bối rối lại buồn bực lắc đầu.

"Tôi không phải bởi vì... Mấy thứ đó, mới tiếp cận thầy Hoắc."

"Tôi đương nhiên biết em không phải —— nếu như vậy thì tốt rồi."

Hoắc Tuấn lạnh giọng.

Tần Khả hơi xấu hổ.

Hiển nhiên Hoắc Tuấn nhắc tới việc này không phải vì Hoắc Cảnh Ngôn, càng có thể là bởi vì Tần gia, sau khi bị cô hiểu nhầm ý tứ rồi nhắc tới Hoắc Cảnh Ngôn, vẻ mặt của thiếu niên trước mặt lập tức lạnh xuống không ít.

Chỉ là rất nhanh, Hoắc Tuấn dời mắt đi chỗ khác.

"Bỏ đi. Coi như tôi chưa hỏi."

Ánh mắt Tần Khả hơi lung lay, "Ừm, vậy tôi về đây.... Anh về cẩn thận."

Hoắc Tuấn không nói chuyện.

Anh hết sức chăm chú nhìn cô gái trước mặt, xoay người rời đi.

Rất nhanh bóng dáng của thiếu niên đã bước vào đoạn đường tối không có ánh đèn.

Mà cô gái nhỏ đứng tại chỗ vài giây, cũng xoay người trở về.

Giây sau, trong nhà truyền ra vài tiếng mắng chửi.

Theo đó là tiếng đóng cửa, tất cả âm thanh đều biến mất.

Đèn trong phòng ở lầu hai sáng lên, bức màn hiện lên bóng dáng của cô gái nhỏ, cô gái rửa mặt, đọc sách, cuối cùng tắt đèn đi ngủ.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu.

Mãi đến khi bóng đèn kia tắt đi, dưới bóng cây như chìm trong màn đêm, một lần nữa dáng người thon dài của thiếu niên bước ra.

Anh giương mắt nhìn về phía cửa sổ, một cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt. Đứng tại chỗ một lúc lâu, từ trong túi anh lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Trong bóng đêm thiếu niên xoay người, giọng nói vẫn còn lưu lại phía sau ——

"Chọn ngày mai đi."

...

Sáng sớm hôm sau, Tần Khả vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu thì đã nhận được điện thoại của Cố Tâm Tình.

"Tin tức tốt nha Khả Khả! Đã có nhà chịu nhận gia sư rồi!"

"...!"

Mới vừa tỉnh ngủ nên ý thức của Tần Khả vẫn còn mông lung, nghe vậy trong nháy mắt trong đầu cũng không còn cái gì.

Cô lẩm bẩm từ trên giường ngồi dậy, ôm chặt chăn, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ.

"Sao? Đã tìm được rồi?"

Cố Tâm Tình: "Ừ! Không phải lúc trước tớ đã nói với cậu là tớ có một bạn học muốn mời gia sư sao, nhưng nhà cậu ấy không muốn tìm học sinh dạy, kết quả là đúng lúc bạn học đó nói cậu ấy biết một nhà có khuynh hướng mời học sinh giỏi tới dạy, cậu ấy liền đề cử cậu —— bên kia nói rất hài lòng với thành tích của cậu, hôm nay phụ huynh bên đó muốn phỏng vấn để nhìn xem, nếu không có vấn đề gì thì sẽ quyết định luôn! Cho nên nếu cậu có thời gian, vậy thì sáng nay tớ sẽ qua đó chung với cậu!"

Tần Khả nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng.

"Được, tớ đi rửa mặt một chút, cậu gửi thời gian và địa điểm tới di động của tớ đi, lát nữa tớ sẽ qua đó."

"Được, tớ chờ cậu!"

"..."

Chín giờ rưỡi sáng, Tần Khả và Cố Tâm Tình ngồi xe taxi chạy tới nhà "Chủ thuê tương lai" của Tần Khả.

Thấy bảo vệ dò hỏi qua điện thoại xong, mới từ phòng an ninh đi ra mở cửa, ngồi trong xe taxi Cố Tâm Tình có chút ngốc.

"... Thật là bạn học của tớ cũng không nói cho tớ, nhà mà cậu ấy giới thiệu lại có tiền như vậy..."

Tần Khả cũng bất ngờ.

Tuy rằng kiếp trước thời gian cô ở Kiền thành không lâu lắm, nhưng cũng biết rất rõ, khu biệt thự này chỉ sợ là những người có tiền có thế nhất ở Kiền thành mới có thể ở được.

Nói như vậy, gia đình này hoàn toàn không thiếu gia sư tư nhân chuyên nghiệp mới đúng...

Không để cho hai người nghĩ nhiều, xe taxi đã đưa các cô đến trước cửa biệt thự.

Sau khi xuống xe, nhìn căn biệt thự bốn tầng lầu trước mặt này, Cố Tâm Tình hơi chần chờ, từ tận đáy lòng đặt câu hỏi: "Bọn mình sẽ không bị lừa bán chứ, Khả Khả?"

"..."

Trong lòng Tần Khả vừa mới nổi lên nghi ngờ, thì đã bị trò đùa này đánh tan không còn một mảnh.

Cô dở khóc dở cười quay đầu lại,

"Vậy có lẽ sẽ rất lỗ vốn đó —— giá cả của biệt thự này, đại khái là bán mười người như tớ và cậu cũng chưa chắc mua nổi."

"......"

Cố Tâm Tình lập tức cảm thấy kính nể chủ nhân của căn biệt thự trước mặt này.

"Cuộc sống của kẻ có tiền sẽ là dạng gì nhỉ..."

Tần Khả ngẩn ra.

Cô nhớ lại mình của kiếp trước. Hoắc gia ở Tứ Cửu thành cũng là danh môn vọng tộc, cho tới bây giờ chi phí ăn mặc của cô đều thuộc tiêu chuẩn cao nhất, nhưng đa số thời gian, trong cuộc sống của những người đó phần lớn đều không để ý đến giá trị hay giá cả của đồ vật.

Trong cuộc sống như thế, dù là cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt, đều sẽ trở thành thứ khó có được nhất trên thế giới này.

——

Một chút cô cũng không hâm mộ. Cũng không muốn quay trở về chút nào.

Tần Khả lấy lại tinh thần, cô dùng sức bấm đầu ngón tay, quay đầu nhìn Cố Tâm Tình.

"Chúng ta đi thôi?"

"Ừ." Cố Tâm Tình gật đầu.

Hai người vừa đi đến trước cửa biệt thự, thậm chí còn chưa kịp ấn chuông cửa, thì đã nghe thấy cửa kim loại vang lên một tiếng "Tích", tự động mở ra.

Camera ở phía trên khẽ di chuyển theo hai người, màn hình điện tử bên cạnh cửa vẫn đen nhánh, nhưng lại có một giọng phụ nữ trung niên truyền ra ——

"Hai bạn học, mời vào."

Theo giọng nói đó, cửa chính trong sân của biệt thự cũng mở ra.

Trên bậc thang, người phụ nữ trung niên mặc quần áo ở nhà gật đầu chào hỏi với hai người.

Cố Tâm Tình theo bản năng rụt người lại, nhỏ giọng, "Mẹ ơi, Khả Khả, bà ấy giống như giáo viên chủ nhiệm sơ trung của tớ vậy, thoạt nhìn trong rất nghiêm túc lại hung dữ."

"..."

Tần Khả bất đắc dĩ cười, kéo Cố Tâm Tình đi vào.

Đối với độ cao bốn tầng lầu, bên trong biệt thự gần như có chút trống trải quạnh quẽ.

Ngoại trừ nhìn thấy hai ba người giúp việc, Tần Khả và Cố Tâm Tình đi theo người phụ nữ trung niên cả một đường lên đến thư phòng ở lầu ba, vậy mà không gặp được ai khác.

Vào trong thư phòng, người phụ nữ trung niên mời Tần Khả và Cố Tâm Tình ngồi xuống ghế sô pha, rồi vui vẻ nói chuyện.

"Bắt đầu từ tuấn tới đến cuối tuần, bạn học Tần Khả sẽ dạy kèm ở đây."

Tần Khả sửng sốt, "Cháu tưởng là tới đây để phỏng vấn?"

"Phỏng vấn?"

Người phụ nữ trung niên cười lắc đầu.

"Không cần phỏng vấn, thành tích ở trường của cháu chúng tôi đều thấy được, rất xuất sắc, ở Kiền thành này tôi nghĩ cũng không tìm được người thứ hai thích hợp làm gia sư hơn cháu."

Tần Khả càng không hiểu.

"Vậy hôm nay bảo cháu tới đây..."

"À, chỉ là để biết rõ một số điều cơ bản thôi."

Vừa nói chuyện, người phụ nữ giống như làm ảo thuật, từ bên cạnh lấy ra một cái máy tính xách tay, đồng thời còn lấy cả cây bút, nghiêm túc đối chiếu với ghi chép trong máy tính.

Một lát sau, bà ngẩng đầu.

"Nhân tiện, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé?"

"..."

Tần Khả và Cố Tâm Tình liếc mắt nhìn nhau, sau đó Tần Khả chần chờ quay đầu lại, gật đầu.

"Mời bác hỏi ạ."

"Được. Vấn đề đầu tiên, sinh nhật của bạn học Tần Khả là ngày bao nhiêu?"

"?"

Trong đầu đang kiểm tra lại các kiến thức của lớp mười Tần Khả ngơ ngác. Mấy giây sau cô mới do dự ngẩng đầu, "Sao ạ?"

Người phụ nữ trung niên rất kiên nhẫn lặp lại: "Sinh nhật của cháu."

Xác định được vừa rồi không phải là ảo giác, vẻ mặt Tần Khả vi diệu, nhưng vẫn ăn ngay nói thật.

"Ngày 27 tháng 11."

"Được, ngày 27 tháng 11." Người phụ nữ trung niên viết tốc ký, ngòi bút chuyển đến vấn đề thứ hai, bà ngẩng đầu, "Thức ăn cháu thích nhất, thứ tự đồ ăn ghét nhất là gì? —— có thể nêu ví dụ nhiều loại."

Tần Khả: "......?"

Sau khi trải qua mười phút phỏng vấn giống như đang điều tra, người phụ nữ trung niên rời đi giữa chừng, để lại Tần Khả và Cố Tâm Tình mờ mịt nhìn nhau ngồi trong thư phòng to rộng.

Cố Tâm Tình: "Khả Khả, cậu ra mắt lúc nào sao tớ không biết? Bọn họ là muốn mời cậu làm gia sư hay là muốn mời cậu lên TV phỏng vấn?"

Tần Khả: "Nhưng tớ lại cảm thấy, chính mình mời vừa điền xong thông tin liên lạc của bạn học vậy."

Cố Tâm Tình nhớ lại những vấn đề đó, từ tận đáy lòng tán thành gật đầu.

"Những vấn đề đó quả thật... rất giống thông tin liên lạc của bạn học."

Sau khi hai người lại thấp giọng thảo luận về chủ thuê kì lạ kia, thì người phụ nữ trung niên vừa rồi một lần nữa xuất hiện bên trong thư phòng.

Bảo người giúp việc đổi một ly hồng trà mới cho Tần Khả và Cố Tâm Tình, người phụ nữ trung niên mỉm cười hỏi Tần Khả một vấn đề cuối cùng.

"Cháu có cần ứng lương trước không?"

"Ứng trước tiền lương?"

Tần Khả bất ngờ giương mắt.

Người phụ nữ trung niên cười gật đầu, "Cháu là một cô bé rất tốt, cho nên tôi nguyện ý nói thật với cháu —— đứa bé nhà tôi rất khó dạy, đã làm cho rất nhiều gia sư phải chạy đi, bọn họ hoàn toàn không thể khai thông được nó. Cho nên để tránh cho tình huống này lại xuất hiện lần nữa, cũng cân nhắc đến việc cháu tuổi nhỏ như vậy đã đi làm gia sư thì đương nhiên đang có nhu cầu khẩn cấp về kinh tế, cho nên tôi muốn đưa ra một điều kiện có lợi cho cả đôi bên."

Tần Khả suy nghĩ một phen, gật đầu, "Mời bác nói ạ."

"Rất đơn giản. Chúng ta ký một hợp đồng gia sư, cháu chỉ cần dạy đủ thời gian của công việc có trong nội dung hợp đồng này, thì chúng tôi có thể trả một phần thù lao trước thời hạn cho cháu."

Vừa nói, người phụ nữ trung niên đã cầm trong tay một văn kiện mới, đặt ở trước mắt Tần Khả và Cố Tâm Tình.

Bà bình tĩnh mỉm cười như lại có thâm ý.

"Nếu lo lắng lời tôi nói là giả, bản hợp đồng này cháu có thể mang về tìm một luật sư cố vấn."

"..."

Tần Khả không vội trả lời, cô cầm lấy bản hợp đồng, nhanh chóng lật xem.

Chỉ là một bản hợp đồng nháp, nội dung vô cùng đơn giản, tương đối mà nói, những điều kiện đảm bảo cho Tần Khả càng nhiều hơn một chút, quả thật giống như những gì người phụ nữ trung niên này nói —— tiền lương ứng trước, dùng thành tích ưu tú và tuổi nhỏ của Tần Khả để làm bảo đảm.

Nhưng Tần Khả vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Sau khi xác định nội dung hợp đồng thêm một lần nữa, Tần Khả ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên.

"Xin hỏi, đứa trẻ nhà bác là con trai hay con gái vậy ạ?"

Người phụ nữ trung niên bình tĩnh mỉm cười, dường như đã sớm chuẩn bị vấn đề này.

"Con gái."

Tần Khả gật đầu, lại hỏi: "Vậy tiền lương ứng trước là bao nhiêu ạ?"

"30."

"..."

Người phụ nữ trung niên vừa thốt ra lời kia, đôi mắt Tần Khả sáng lên.

"Vậy thời gian sớm nhất có thể ứng là khi nào ạ?"

"Ký xuống hợp đồng, là có thể." Người phụ nữ trung niên nói, "Đương nhiên, bạn học Tần Khả cần phải bảo đảm thời gian dạy kèm đã quy định trên hợp đồng."

Tần Khả khẽ rũ mắt xuống.

——

Thù lao 30 này đối với cô bây giờ mà nói chính là số tiền quan trọng nhất.

Không chỉ có thể mang cô rời khỏi Tần gia, càng có thể giải quyết chuyện mà cô ưu phiền nhất chính là sinh nhật của Hoắc Cảnh Ngôn...

Suy nghĩ vài giây, Tần Khả ngẩng đầu.

"Cháu ký."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi