LUÔN CÓ NHÂN LOẠI MUỐN CHĂN NUÔI TÔI

Bốn người kia giống như bị trúng tà, vậy mà lại giữ nguyên vẻ mặt cùng tư thế ầm một cái ngã xuống!

Nam Ca giật mình há to miệng, Lệ Sâm ngất xỉu cũng thôi đi, vì cái gì mấy người này cũng ngất xỉu theo nha?

Không thèm quan tâm tại sao bọn họ đồng loại bất tỉnh, Nam Ca không có hứng thú suy tính cái này. Lúc trước đám Zombie bỏ chạy là bởi vì chúng nó cảm giác được nguy hiểm, cô cũng là Zombie, đương nhiên cũng cảm giác được.

Huống chi, bên ngoài cát bay đá chạy, trước hết cô muốn lên xe đi trốn rồi nói sau.

Còn việc có bốn người té xỉu ngoài xe, không biết sẽ bị gió bão thổi đi hay là thứ nào đó rơi xuống nện vào, đó không thuộc phạm vi Nam Ca quan tâm…

Cô dùng tốc độ nhanh nhất bò lên xe rồi khóa chặt cửa rồi kiểm tra lại hai lần, xác định đã bị khóa chắc mới yên lòng.

Nghiêng đầu nhìn Lệ Sâm, thật là thần kỳ, cô vậy mà không có ý nghĩ muốn giết anh ta.

Nhớ tới lúc trước cô đứng ngăn cản ngoài cửa xe bị mấy người kia trào phúng, Nam Ca giật giật khóe miệng.

Chắc lúc đấy đầu cô không được tỉnh táo cho lắm.

Đúng như Nam Ca dự đoán, bên ngoài gió thật sự là càng lúc càng lớn, cô ngồi trong xe cũng có thể nghe được âm thanh những ngôi nhà bị gió đánh sập. Coi như xe Lệ Sâm làm bằng sắt cũng không thể may mắn thoát khỏi, liên tục bị gió thổi lung la lung lay. Điều Nam Ca lo lắng nhất là tình huống hiện tại của Lệ Sâm.

Cô duỗi tay chạm vào trán anh ta, không biết làm thế nào bởi vì nguyên nhân thể chất nên cô không thể cảm giác được nóng lạnh. Nhưng mà cô nghe tiếng anh ta hô hấp càng ngày càng dồn dập, liền biết tình huống không tốt lắm.

Từ buồng sau xe mang tới một chút nước, Nam Ca bắt đầu giúp anh ta giảm nhiệt. Thậm chí cô còn tìm được thuốc, chuẩn bị giúp Lệ Sâm tiêm.

Nam Ca cảm thấy kỳ quái là, chính mình không có kí ức đã học những kiến thức này, nhưng mà lúc ra tay, lại giống như là đã làm trăm nghìn lần rồi vậy.

Giúp người đàn ông này truyền nước, thậm chí còn mớm thuốc, dù Nam Ca là Zombie cũng bị kiệt sức. Tuy Lệ Sâm đã uống thuốc nhưng vẫn thở rất nặng nhọc, không có dấu hiệu gì là tốt lên cả, Nam Ca dần cảm thấy căng thẳng, Cô vô cùng buồn chán ngồi bên cạnh Lệ Sâm. Trong lòng vô thức nghĩ đến, nếu Lệ Sâm không tỉnh lại thì cô nên làm cái gì bây giờ.

Sự lo lắng tăng dần theo thời gian, đều nói gieo họa sống ngàn năm, Lệ Sâm anh ngàn vạn lần không cần xảy ra chuyện gì nha. Nhìn Lệ Sâm ngất đi mà tay vẫn còn vô thức cầm lấy tay cầm của xe, giống như là lúc tóm lấy cổ tay Nam Ca, thủ đoạn rất quả quyết.

Nam Ca đổi mấy lần khăn lông ướt cho anh ta, liên tục quan sát nhiệt độ cơ thể Lệ Sâm. Hơn nữa cô còn tranh thủ nhìn phía ngoài cửa xe, bầu trời tốt đen cùng gió lốc thổi đến bây giờ vẫn chưa ngừng.

Ngơ ngác ngồi ở trong xe, cô không có việc gì liền xem đồng hồ đeo tay của Lệ Sâm, đã qua ba ngày rồi, nhưng mà Lệ Sâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bên ngoài trời tối đen ba ngày liên tục, vào ngày thứ tư, bầu trời mới một lần nữa sáng lên, gió lốc cũng là vào lúc này chậm rãi dừng.

Sau này có người gọi hiện tượng trong ba ngày này là vĩnh dạ, cũng may phần lớn con người trên toàn thế giới đều té xỉu, nếu không thì chịu đựng thế giới không ánh sáng hành hạ ba ngày, chỉ sợ loài người không làm mình điên cũng sẽ tự sát.

Nam Ca trong lúc này vẫn còn mơ màng trong chốc lát. Cô vừa ngủ thiếp đi, thực sự là do thân thể đã quá mệt mỏi.

Đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là đi kiểm tra tình huống của Lệ Sâm.

Hô, tốt rồi, cuối cùng cũng hạ sốt.

Nam Ca phủi tay thở phào, sự vui vẻ từ đáy lòng lan ra.

Nửa ngày sau, cô mới tức giận bỏ tay xuống. Người gieo họa này không chết, mình vậy mà lại vui vẻ?

Xem ra Lệ Sâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Nam Ca nằm sấp ở trên cửa kính xe ngó ra ngoài.

Quả nhiên, nhiều tòa nhà đều đã bị bão cát chôn vùi, còn bốn người kia cũng không biết bị thổi đi chỗ nào. Xung quanh rất yên tĩnh, không có dấu hiệu của sự sống, cũng không có Zombie hoạt động.

Nam Ca do dự một chút, quyết định mở cửa xe đi xuống xem một chút. Mới vừa xuống xe, nàng liền lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Đều tại tên đàn ông chết tiệt ở trên xe bất tỉnh ba ngày, cô đã ba ngày không động đậy, lo lắng hãi hùng đến nỗi bây giờ đi đường đều không vững.

Mũ của cô cũng không biết bị thổi tới nơi nào, cô dứt khoát không tìm vật gì đó che đậy, chỉ là ngẩng đầu, nhìn lên trời. Mặt trời tròn tròn đỏ như lửa, treo chính giữa trên bầu trời.

Bởi vì trong nội thành vẫn còn có gió nhẹ, không ngừng thổi bụi bặm khiến không khí âm u mờ mịt.

Nam Ca nhạy cảm ngửi thấy được một ít mùi hương lạ thường, không giống mùi hương nào cô từng gặp.

Cô chậm rì rì đi lại trong thành phố, dọc theo đường đi đều rất thấp thỏm, một lát nữa mà có con Zombie nào lao ra, cô sẽ hết sức hưng phấn, hết sức cảm kích.

Nhưng mà không có gì lao ra cả, toàn bộ thế giới dường như trở thành một mảnh tịch mịch. Cô cứ đi mà không có mục đích trong chốc lát, rất nhanh đã đến một cái siêu thị hoang bị vứt bỏ

Cô nghiêng đầu cảm thụ một cái, rất tốt, bên trong không có Zombie. Vì vậy cô học Lệ Sâm trước tìm kiếm vật tư, chọn hai thùng nước rồi đi trở về.

Vừa mới quay đầu, cô không kịp phân biệt rõ phương hướng, liền đụng phải người quen. Mấy người kia, đúng là muốn giết bọn họ ba ngày trước, nhóm người Trần Chí!

Nam Ca cũng là quan sát đủ lâu, mới xác định được thân phận của nhóm người đầy bụi đất này.

Trong tay cô mang theo hai thùng nước, bỏ xuống cũng không phải mà tiếp tục mang theo cũng không phải. Nếu cô làm bộ như người quen chào hỏi một cái, không biết là bọn họ có thể hay không thể bỏ qua chính mình đây.

Vì vậy Nam Ca cố hết sức điều chỉnh vẻ mặt mà cô xem là không quá kinh khủng, cô đang định lên tiếng thì Lâm Phong Tuyết đã tràn đầy trào phúng nói: “Thật không nghĩ tới, cô còn chưa có chết nha.”

Âm thanh của ả có chút khàn khàn, cũng không biết có phải là bởi vì bị gió thổi lâu hay không.

Trần Chí cùng Đổng Phương Thuận đi theo đằng sau hai chị em kia, cúi đầu khom lưng: “Lâm tỷ, ngài xem, hay là chúng ta giết cô ta?”

Lâm Phong Nguyệt bực mình trừng mắt: “Ở đây có phần của mày nói chuyện không? Lui về phía sau đi!”

Lâm Phong Tuyết khẽ mỉm cười: “Phong Nguyệt, em cũng đừng quá dữ tợn, theo chị thấy, chúng ta vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

“Chị sao vậy? con Zombie này hại chúng ta chịu khổ nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên giết nó sao?” Lâm Phong Nguyệt gào lên.

Thật sự Nam Ca cảm thấy rất kinh ngạc, không phải là việc hai chị em kia còn sống, mà là thái độ của Trần Chí cùng Đổng Phương Thuận.

Trước khi hai chị em này chưa hôn mê, vẫn dựa vào đàn ông mà sống sót, bây giờ tại sao hai gã kia lại đối với hai chị em nói gì nghe nấy?

Lâm Phong Tuyết không phát hiện ý nghĩa của Nam Ca, chỉ cùng Lâm Phong Nguyệt nói: “Cô ta xuất hiện ở nơi này, Lệ Sâm phải không chết hay không, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Nghĩ đến tên đàn ông suýt nữa giết mình, Lâm Phong Nguyệt không khỏi run cầm cập một chút, nhưng mà ả rất nhanh liền giơ tay lên: “ Chị, chúng ta bây giờ có dị năng, sợ cái gì? Chỉ cần anh ta dám đến, liền giết anh ta!”

Trong lúc cô ta nói Nam Ca nhìn thấy, trong lòng bàn tay Lâm Phong Nguyệt, thế mà xuất hiện một ngọn lửa!

Đây là cái quỷ gì? toàn bộ thế giới trong Nam Ca đều sụp đổ. Lẽ nào cô ta ngất xỉu xong sau khi tỉnh lại, liền có được cái gì mà... Dị năng?

Hai gã kia khúm núm với hai chị em như thế, có phải biểu lộ rõ ràng là bọn họ không có dị năng?

Thật đúng là phong thủy luân chuyển nha.

Nam Ca yên lặng lui về phía sau hai bước, cô cũng không muốn bị người ta dùng lửa đốt đâu.

Lâm Phong Nguyệt rõ ràng là chú ý tới động tác của cô, ha ha cười một tiếng, một đám lửa nhỏ liền bị ném lại đây.

Nam Ca sợ hết hồn, theo phản xạ đem hai thùng nước để ngang trước người.

Cũng may cô đứng cách ả cũng có chút xa, dị năng của hai chị em kia dị năng cũng không mạnh lắm, đám lửa chưa chạm đến Nam Ca đã tắt.

Mặc dù như thế, cũng đủ khiến Nam Ca cảm giác được sợ hãi. Không được, chính mình phải chạy nhanh! Nếu không thật sự sẽ bị hai chị em kia giết!

Lâm Phong Tuyết nhìn ra Nam Ca lùi lại, vội chạy về phía trước hai bước: “Muốn chạy à? Không có cửa đâu!”

Nam Ca chỉ cảm thấy một trận gió mạnh mẽ thổi qua, phịch một tiếng, cô liền ngã sõng xoài trên mặt đất.

Cô đưa tay lên mặt sờ sờ, thế mà sờ thấy một vết thương, giờ phút này đang có máu đen từ vết thương chảy ra. Hai chị em trên mặt đều là biểu hiệt ghét bỏ: “Thật đúng đồ Zombie đáng chết.”

Đổng Phương Thuận nhịn không được ở phía sau nói một câu: “ chị Lâm, hai chị đừng đùa nữa, vẫn nên nhanh giết con Zombie này đi, nhỡ đâu, Lệ Sâm tìm đến sẽ phiền lắm.”

Lâm Phong Tuyết nhanh chóng tạo một chưởng phong đạp tới Đổng Phương Thuận, bọn họ khoảng cách rất gần, cho nên lực rất mạnh, Đổng Phương Thuận kêu một tiếng, ngã về phía sau hai bước, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã chi chít miệng vết thương, so với Nam Ca bây giờ còn khủng bố hơn.

Anh ta rất đau, nhưng lại không dám laị, chỉ có thể cúi đầu bụm mặt xin lỗi: “Chị Lâm, em biết sai rồi, em không nên lắm miệng.”

Sau khi trải qua ba ngày vĩnh dạ, khiến con người sa vào hôn mê, mà hai chị em họ Lâm sau khi tỉnh lại, liền có được phong hệ cùng hỏa hệ dị năng.

Hắn ta cùng Trần Chí hai gã đàn ông vậy mà biến hóa xong cũng không có dị năng.

Bây giờ bị hai ả đè đến sít sao, còn không dám có một câu oán hận, dù sao bọn họ cũng chưa từng quên, lúc trước ba người đàn ông bọn họ hành hạ hai chị em như thế nào.

Lâm Phong Nguyệt xem chị gái ra tay, thỏa mãn cười, nhướn mày nói: “Biết rõ liền lui ra ngay, dân thường không cần tham dự đến quyết định của người có dị năng.”

Lâm Phong Nguyệt thật ra trước đây cũng không nghĩ tới, ả ta cùng chị gái có thể biến thành người may mắn.

Tuy là hiện nay hai ả còn chưa cùng nhiều người tiếp xúc qua, thế nhưng vẫn biết rõ, ở tận thế, có được dị năng nghịch thiên như vậy, đại diện cho cái gì.

Hai chị em bọn họ cuối cùng cũng không cần chịu ủy khuất, nếu có thể, hai ả còn có thể ép buộc những gã đàn ông bình thường bán mạng cho hai ả đấy.

Nam Ca còn nằm trên mặt đất, chỉ nghe được tiếng giầy của hai chị em kia dẫm trên đất phát ra tiếng bịch bịch.

Tay cô từ từ siết thành nắm đấm, hướng tới cửa siêu thị nhìn thoáng qua, nhưng mà người đàn ông trong đầu nghĩ đến cũng không xuất hiện.

Mà hai chị em kia đã gần trong gang tấc, thậm chí hai ả còn đang thảo luận, đem mình giết như thế nào mới hả giận.

Nghe mấy loại này cực hình, Nam Ca chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Cô hối hận rồi, lúc trước cô nên ở yên trên xe không xuống. Nhưng mà bây giờ nghĩ ngược lại, bọn họ giết mình xong, vẫn sẽ đi tìm Lệ Sâm!

Thật là không ngờ tới, quanh đi quẩn lại, tình thế lại quay trở về giống như ba ngày trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi