LUÔN CÓ NHÂN LOẠI MUỐN CHĂN NUÔI TÔI

Nam Ca ngược lại cảm thấy Tông Hạo Hiên nói rất đúng. Đường Tư Nguyệt này thực sự không có làm gì mà? Chỉ sợ bị cảm động cũng chỉ có chính bản thân cô ta đi.

Vì vậy Nam Ca cũng đứng lên, cùng Cao Trường Húc nói: "Tóm lại tinh hạch này tôi sẽ không nhường. Nếu ai không phục, đánh với tôi một trận. Thắng thì tôi lập tức đem tinh hạch cho cô ta."

Lúc trước Cao Trường Húc vẫn muốn điều hòa quan hệ hai người, hiện tại quả thực là bị Nam Ca làm cho mất hết mặt mũi. Vì vậy anh ta còn chỉ Nam Ca, oán hận nói: "cô đừng quên, chỗ này là căn cứ Tân Bình!"

Vốn là sự tình giữa hai cô gái, Lệ Sâm cùng Diệp Thiệu đều không định tham dự. Lúc này Cao Trường Húc cũng dính vào, Lệ Sâm cũng nhịn không được nữa đứng lên ngăn cản trước mặt Nam Ca, lạnh lùng nhìn Cao Trường Húc.

Quả nhiên, ánh mắt anh quá sắc bén ngưng trọng, Cao Trường Húc vẫn còn muốn đưa tay ra, trực tiếp liền dừng ở trongkhông trung.

Đường Tư Nguyệt nhìn về phía Lệ Sâm, ánh mắt lại sáng lên. Ngày hôm qua anh ấy còn cứu mình một mạng, hôm nay chắc chắn sẽ không không bỏ mặc mình đi?

Vì vậy Đường Tư Nguyệt cũng đứng lên, thực sự cùng Lệ Sâm nói: "Lệ đại ca, Nam Ca là người của anh. anh bình luận phân xử xem viên tinh hạch này nên đưa cho ai mới tốt?"

Nam Ca có chút khẩn trương nhìn Lệ Sâm. Ở trong ấn tượng của cô, hình như Lệ Sâm cũng không thiên vị mình bao giờ.

Mà cũng nhìn chăm chú vào Lệ Sâm còn có Diệp Thiệu. anh ta ngược lại muốn nhìn một chút, Lệ Sâm sẽ che chở ai. Nếu màanh ta thật sự vì mặt mũi hoà nhã mà đem Nam Ca tổn thương thì không cần biết phải trả giá cao như thế nào anh ta cũng nhất định phải đoạt Nam Ca về.

Lệ Sâm nghe Đường Tư Nguyệt nói xong cũng phát hiện ánh mắt Diệp Thiệu, anh thẳng tắp nhìn trở về. Vậy mà còn cười cười với Diệp Thiệu.

anh ta đem mình làm người nào? Vì một danh tiếng tốt mà có thể để Nam Ca chịu ủy khuất?

Diệp Thiệu chứng kiến ánh mắt Lệ Sâm, trong lòng liền lộp bộp một tiếng. Cái người đàn ông này, đối với Nam Ca hiển nhiên là nuông chiều.

Quả nhiên, lúc Lệ Sâm một lần nữa trả lời Đường Tư Nguyệt, sắc mặt một chút cũng không thay đổi. Trong lời nói cũngkhông có nhiệt độ gì, chỉ giống như nhắc lại lời nói của Nam Ca: "Công lao của Nam Ca lớn, tinh hạch tẩ nhiên do cô ấy chọn. Nếu như cô cảm thấy phân phối không đều có thể tìm đội ngũ khác, hoặc là tự mình đi săn giết Zombie. Tinh hạch chúng tôi cũng đã cầm đến tay, trước hết xin lỗi không tiếp được."

nói xong, bắt lấy cánh tay Nam Ca, dắt tay cô hướng ngoài ra mà đi. Nam Ca bây giờ vẫn còn ngây ngốc nhìn Lệ Sâm đâu, hoàn toàn không nghĩ tới anh lại thật sự giúp mình nói chuyện!

Vẫn luôn đi ra rất xa Nam Ca mới phản ứng lại, thế nhưng hướng về phía Lệ Sâm bật cười.

Lệ Sâm còn sờ sờ mặt mình, có chút bất đắc dĩ hỏi: "trên mặt tôi có cái gì sao?"

Nam Ca ân hừ lắc đầu, còn nhìn nhìn chân trời. Đem bàn tay nhỏ bé đặt ở trên trán cản trở con mắt: "Tôi chỉ muốn nhìn mộtchút, mặt trời hôm nay có phải mọc lên từ phía tây hay không."

Mới vừa nói xong, Lệ Sâm dùng tay chọc chọc cái đầu tròn của cô: "Nhanh đi thôi."

Nam Ca khanh khách cười rộ lên, âm thanh giống như chuông bạc. cô dán vào Lệ Sâm, còn không ngừng hỏi: "Vì sao anhthiên vị tôi như thế nha? Ngày hôm qua không phải là anh còn cứu Đường Tư Nguyệt? Hôm nay tôi còn cho rằng anh cũng sẽgiúp cô ta nói chuyện đấy."

Lệ Sâm thật sự là không biết rõ loại ý nghĩ này của Nam Ca là như thế nào mà đến. Hôm qua anh mới xem như nhận biết Đường Tư Nguyệt, tại sao phải giúp cô ta chứ?

Với cả, anh vẫn còn nhớ ngày hôm qua đã hứa hẹn với Nam Ca. anh rõ ràng đã nói, tinh hạch hệ tinh thần đều là của cô.

Thuận tay đem Nam Ca kéo lại đây, bởi vì thân mình Nam Ca nho nhỏ lại còn không chống cự, sau khi bị ôm đi qua, thân thể còn lay động một cái.

Sau đó cô liền nghe thấy Lệ Sâm ở trên đỉnh đầu cô nói: "cô đáng yêu hơn cô ta một chút."

Nam Ca hừ nhẹ, vậy mà còn đem mình so sánh cùng cô ta?

Tuy nhiên bọn họ cầm tinh hạch, cũng không có ý định tìm nữ nhân kia gây phiền toái. Cũng chính là sau khi Nam Ca cùng Lệ Sâm rời đi, mấy người Diệp Thiệu bọn họ trước sau cũng đi. Trong phòng chỉ còn lại Đường Tư Nguyệt cùng Cao Trường Húc.

Vừa nãy cô ta thương tâm cực kỳ, lúc này như sợi dây không thể kéo căng được nữa liền khóc lên: "Đội trưởng, tôi cũng cố hết sức mà? Mặc dù lời này tôi không nên nói, nhưng mà tôi chính là không hiểu tại sao tất cả mọi người thiên vị cô ta như thế?"

Cao Trường Húc vẫn rất thương tiếc Đường Tư Nguyệt, vì vậy anh ta liền ở lại an ủi cô ta: "Có lẽ Nam Ca chỉ là nhìn thất tinh hạch đẹp mắt, lấy về chơi hai ngày rồi mới đem tinh hạch trả lại cho cô. cô cũng đừng quá thương tâm, về sau làm nhiệm vụsẽ có nhiều tinh hạch hệ tinh thần, đến lúc đấy tôi để lại cho cô trước."

"Đội trưởng cần phải nói lời giữ lời nha, đến lúc đấy nhất định tôi sẽ càng cố gắng hơn bây giờ, không cản trở anh nữa!"

Cao Trường Húc gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm trình độ cô cùng đội viên chúng tôi kém hơn không phải là một ít. Vậy mà còn muốn cùng chúng tôi làm nhiệm vụ? Tôi xem ra nên nhanh chóng cùng Lâm tiên sinh nói một chút, để cho cô cách xa chúng tôi mới tốt.

Lại an ủi Đường Tư Nguyệt vài câu, Cao Trường Húc lấy cớ trong căn cứ còn có chuyện phải xử lý rời đi.

Chờ anh ta vừa đi, Đường Tư Nguyệt liền hung hăng lau nước mắt. Nhớ tới lúc nãy Nam Ca khiêu khích, Lệ Sâm lãnh đạm. côta trong cơn giận dữ đập bàn phịch một tiếng: "Nam Ca, tôi và cô không đội trời chung."

Nam Ca có được tinh hạch, trở về liền đem viên tinh hạch kia ăn luôn. Chép miệng, quả nhiên vẫn là không có mùi vị gì. Sau khi nếm qua, cô còn đi hỏi Lệ Sâm: "Chúng ta khi nào thì đi?"

Lệ Sâm suy tư một lúc: "Chờ Diệp Thiệu nghiên cứu thuốc thử thành công, chúng ta liền rời đi."

Dù sao dụng cụ đã đầy đủ hết, chắc chỉ mất vài ngày. Nam Ca có thể chờ, tuy nhiên ban ngày Tô Phương cùng Tô Hiển muốn tham dự xây dựng căn cứ. Đám Tân Vũ Hoa lúc nào cũng muốn làm nhiệm vụ, không có người nào bồi cô.

Vì vậy Nam Ca vô cùng, cực kỳ buồn chán. cô muốn đi lôi đài của căn cứ xem một chút.

nói là lôi đài, thật ra nó nguyên bản chỉ là một công viên hoang phế, sau khi căn cứ xây thành, bên trong này bị đổi thànhmột cái thao trường.

Bình thường nếu như có người không ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể luận bàn ở bên trong. Trong căn cứ còn có quân nhân giải ngũ cùng huấn luyện viên võ thuật, bình thường sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện người trong căn cứ.

Nam Ca không có hứng thú gì đối với huấn luyện này, ngược lại cô lại cảm thấy đánh nhau rất có tính sáng tạo.

Vì vậy cô còn nói suy nghĩ này với Lệ Sâm, Lệ Sâm suy nghĩ một chút cảm thấy cũng không thể bắt Nam Ca phòng thủ ở trong phòng mãi được liền đồng ý: "cô có thể đi thử đánh lôi đài một chút, xem xem tài nghệ của cô bây giờ đã đến mức nào. Tuy nhiên cô ra tay phải kiềm chế một chút, người trong căn cứ bị thương quá nhiều chỉ sợ Lâm tiên sinh sẽ tìm đếncô."

Nam Ca ha ha cười một tiếng nghĩ thầm, cuối cùng cũng có thể làm cho đám nhân loại này kiến thức một chút phong thái của mình.

Tưởng tượng thì rất tốt nhưng kết quả là không đợi cô kịp đi thì Diệp Thiệu đã lại đây. Lệ Sâm vẫn tràn trề địch ý với Diệp Thiệu, dù sao ai cũng biết tâm tư của anh ta với Nam Ca.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Thiệu rất lo lắng, hình như tìm Nam Ca không phải là để nói chuyện yêu đương?

"Sao thế?" Lệ Sâm cũng thu hồi địch ý lại, nghiêm túc hỏi.

Diệp Thiệu hiển nhiên là chạy qua đây, anh ta còn xoa xoa mồ hôi trên trán sau đó nói với hai người: "Hai người cùng tôi đến phòng thí nghiệm một lát."

Lệ Sâm còn tưởng là thuốc thử xảy ra vấn đề gì, ai biết sau khi mang Nam Ca đi qua mới phát hiện là có một dụng cụ rất quan trọng bị hỏng.

Diệp Thiệu sốt ruột kéo Nam Ca đi qua ý bảo cô kiểm tra một chút: "Em thử nhìn xem có phải cái này không thể dùng rồi?"

Lúc bọn họ đem dụng cụ từ chỗ Mạnh Nham trở lại căn cứ vẫn còn tốt, kết quả là mới có một ngày đã bất ngờ bị hỏng! Thứ này cực kỳ khó tìm, bọn họ cũng không có thợ sửa máy cao cấp. Càng không có linh kiện thay thế, hiện tại thuốc thử tiến hành được một nửa rồi. Mắt thấy đã sắp thành công lại phát sinh chuyện này, cũng khó trách Diệp Thiệu sốt ruột!

Nam Ca đối với mấy dụng cụ này rất nhanh quen thuộc, những kinh nghiệm cùng ký ức kia giống như bị khắc vào trong xương. Đợi sau khi cô kiểm tra một phen, cũng gật đầu: "Hỏng thật rồi, tôi không biết sửa."

Diệp Thiệu suy sụp tinh thần dựa vào bàn, nước thuốc trên mặt bàn bởi vì động tác của anh ta mà lung lay hai cái.

anh ta còn che mắt cười như khóc: "Trông mong lâu như thế, chỉ vì chút dụng cụ này mạng cũng sắp mất, vậy mà kết cục lại như vậy..."

Lệ Sâm cũng tiến lên quan sát, tuy nhiên hiểu biết của anh đối với mấy cái này dụng cụ cũng không nhiều. Chỉ hỏi Diệp Thiệu: "không thể đi tìm lại sao?"

Diệp Thiệu khóc cười: "anh không biết rõ, cái dụng cụ này vốn đã khó tìm, không có mấy bệnh viện có. Trước chúng ta điBiện thành tìm kiếm dụng cụ, không biết sao lại truyền tới căn cứ Hoa Nguyên, bên kia còn dùng điện vô tuyến liên lạc cùng Lâm tiên sinh, kháng nghị chúng ta đi địa bàn căn cứ bọn họ cướp lấy tài nguyên, còn muốn cùng căn cứ Tân Bình đàm phán nữa!"

Lệ Sâm cũng hiểu ra, hóa ra bọn họ bôn ba xa như vậy đã đi tới địa bàn căn cứ của người ta?

"Cái này cũng chưa tính là gì. " Diệp Thiệu hiển nhiên cũng gánh chịu áp lực rất lớn: " Người Hoa Nguyên hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm con Zombie hỗn hợp kia. Định chờ đội ngũ nâng cao năng lực liền giết con hỗn hợp kia. hiện tại con hỗn hợp bị chúng ta giết chết, tinh hạch cũng bị chúng ta lấy, người Hoa Nguyên còn muốn chúng ta trả lại tinh hạch cùng thuốc men đâu."

Vốn là Diệp Thiệu nếu có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc thử, vài chuyện này chưa tính là vấn đề. Nhưng bây giờ, một bước mấu chốt nhất đã khó có thể tiếp tục, cũng khó trách hôm nay anh ta sốt ruột đi tìm Nam Ca cùng Lệ Sâm như vậy.

Nam Ca chỉ phụ trách nghe, chủ yếu là hiện tại cô cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào.

Tuy nhiên cô chú ý không phải vấn đề thuốc thử, mà lầm bầm một câu: "Người Hoa Nguyên nói con hỗn hợp là của bọn hắn, lẽ nào đúng thế? Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh, sao không sớm tinh mơ giết con đại Zombie kia đi. hiện tại chúng ta cũngđã giết chết, bên kia mới bắt đầu muốn chỗ tốt, nào có chuyện tốt như thế?"

cô chính là tiểu thần giữ của, muốn cho cô đem mấy thứ đã nuốt vào bụng lấy ra là không thể nào!

Diệp Thiệu vui mừng nhìn thoáng qua Nam Ca, anh ta cũng biết, tiểu sư muội mặc kệ thời điểm nào, chắc chắn vẫn sẽ luôn đứng ở bên mình.

"hiện tại dụng cụ này bị hỏng, tôi còn muốn suy ngẫm lại. Làm thế nào nói chuyện với Lâm tiên sinh." Diệp Thiệu thở dài, rõràng là phải đem hết thảy mọi chuyện đều tự gánh chịu, nói với Lệ Sâm cùng Nam Ca: "Hai người đi về trước đi, sự việc nàykhông cần lo nữa."

Nếu như bởi vì thuốc thử không thành công, Lâm tiên sinh phát hỏa, anh ta không được làm nghiên cứu nữa thì lúc này nên rời đi thôi.

Ai biết thời điểm Diệp Thiệu đang chuẩn bị tiễn khách, Lệ Sâm lại thình lình nói một câu: "anh chỉ cần cái dụng cụ này phảikhông? Tôi có biện pháp."

"Hả?" Diệp Thiệu cảm giác mình nghe nhầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi