LUÔN CÓ NHÂN LOẠI MUỐN CHĂN NUÔI TÔI

Lúc nãy Nam Ca còn rất ghét bỏ ba người ngu ngốc kia nhưng bây giờ lại cảm thấy tiếng hoan hô của bọn họ cũng thật là dễ nghe mà, vì vậy cô còn cười một cái.

Bởi vì chiến tích dã man của Nam Ca, mọi người xung quanh càng đến càng nhiều. Quả nhiên một lát sau người lãnh đạo trong căn cứ, còn có rất nhiều người có dị năng không làm nhiệm vụ cũng tới. Bây giờ ánh mắt họ nhìn Nam Ca đều tràn trề tìm tòi nghiên cứu.

Phái người bình thường chậm rãi cũng không còn ai có thể ra ứng chiến, Nam Ca liền quay lại nói với Lâm tiên sinh: "Phái vài người có dị năng đi lên không?"

Lâm tiên sinh vui tươi hớn hở như một lão hồ ly: "Tốt thôi."

Vì vậy dưới sự bày mưu đặt kế của ông ta, người có dị năng bắt đầu xuất chiến.

Mọi người vốn đều vì Nam Ca mà toát mồ hôi dầm dề, cảm thấy sao Nam Ca có thể so sánh được với người có dị năng chứ? Nhưng ai mà biết, kết quả lại khiến người ta mở rộng tầm mắt như vậy. Nam Ca còn thật sự không kém hơn người có dị năng đâu nhé!

Có một người hệ phong đi lên, đao gió kia vậy mà lại trực tiếp bị thanh đao của cô bổ đôi. Vì không muốn làm bị thương người có dị năng kia, cô trực tiếp đem người đó đá ra khỏi đài; Có một người hệ hỏa đi lên, quả cầu lửa nho nhỏ kia bay tới. Nam Ca không để vào trong mắt, cơ thể linh hoạt tránh né cuối cùng trực tiếp gác thanh đao lên cổ người ta; Có một người hệ tốc độ đi lên, biết rõ không sánh bằng Nam Ca liền bắt đầu chơi trò đuổi bắt với cô ở trên lôi đài. Dù sao Nam Ca là người bình thường, chắc thể lực dễ hao hết hơn chứ? Đến lúc đó không phải là anh ta thắng sao? Nhưng mà không đợi thể lực Nam Ca hao hết, dị năng của anh ta đã bị dùng hết trước! Cuối cùng vẫn là bị Nam Ca bỏ lại.

Những người có dị năng khác tiến lên lúc nào cũng bị Nam Ca tìm được phương pháp phá giải. Hơn nữa công kích và phòng thủ của cô gái này đều mạnh muốn chết. Thể lực càng giống cái hang không đáy. Mới bắt đầu Lâm tiên sinh cũng chỉ định thăm dò cô một cái, ai biết bên cạnh đều không còn người nào có thể xuất chiến nữa mà giờ Nam Ca còn hoàn hảo đứng ởtrên lôi đài đâu, quả thực chính là biến thái mà!

thật ra lúc Nam Ca cùng người khác tỷ thí lúc nào cũng sẽ nghĩ đến Lệ Sâm. Bởi vì nói đến loài người cùng cô đánh nhau, Lệ Sâm tuyệt đối là nhiều nhất.

Ấn tượng khắc sâu nhất chính là thời điểm vừa tới căn cứ, cô vốn cho là mình đã rất lợi hại, đánh ngã Lệ Sâm không là vấn đề. Ai biết người đàn ông kia vẫn có thể dễ dàng áp chế mình.

Lần này mấy người Tông Hạo Hiên Tô Hoằng bọn họ đều không đứng ra, thật ra nếu đấu cùng bọn họ. Nam Ca thật sựkhông thể nắm chắc tất thắng được nhưng liều một cái mạng vẫn là có thể.

Chỉ có Lệ Sâm, cái người đàn ông này đến cùng là mạnh bao nhiêu, đến giờ cô vẫn không làm rõ được.

nói đến thời điểm cô tỷ thí có người nào còn hưng phấn hơn cô và đội cổ động viên thì đó chính là người lãnh đạo Nhạc Văn Phong của phái người bình thường.

Bởi vì anh ta cùng Lâm tiên sinh liên tục chu toàn hai phía cho nên mới có thể đem phái dị năng cùng phái bình thường duy trì ở một mức cân bằng quỷ dị.

Nhưng mà người có dị năng liên tục tiến hóa, người bình thường lại tiến triển thong thả khiến anh ta hiểu được, sự cân bằng này không chừng một lúc nào đó sẽ bị đánh vỡ.

Kết quả hiện tại anh ta lại phát hiện một người làm người ta rung động như thế! Nam Ca là người bình thường nhưng người có dị năng cũng không phải là đối thủ của cô ấy! Nếu như cô ấy có thể ở lại căn cứ, theo như lời của giáo sư, nói khôngchừng sức chiến đấu của người bình thường cũng sẽ tiến thêm một bậc! Mà Nam Ca hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất!

Vì vậy Nhạc Văn Phong thầm hạ quyết tâm, không cần biết phải trả giá cao như nào cũng phải giữ Nam Ca ở lại.

Người cuối cùng ra sân, dĩ nhiên lại là Cao Trường Húc.

Tân Vũ Hoa làm một thành viên của đội cổ động Nam Ca, thấy anh ta lên đài cậu còn có chút bất mãn nhìn Cao Trường Húcmột cái. Nghĩ thầm, đội trưởng đi lên xem náo nhiệt gì chứ? không nhìn thấy Tông Hạo Hiên cũng ở một bên nhìn sao?

Cao Trường Húc tới, tự nhiên là do cảm thấy ngày đó Nam Ca không nể mặt anh ta, anh ta muốn dạy dỗ Nam Ca một chút.

Mà anh ta cảm thấy thời gian qua mình làm việc quang minh lỗi lạc, khẳng định không thể dùng thủ đoạn hạ lưu gì. Lần này là Nam Ca chủ động tung tin nói muốn khiêu chiến toàn bộ căn cứ, anh ta tiến lên cũng không tính là bắt nạt cô ấy.

Nam Ca nhìn thấy Cao Trường Húc vẫn còn có một chút mong đợi: "Cuối cùng cũng đến một đối thủ có thể để cho tôi nghiêm túc một chút."

Cao Trường Húc khẽ mỉm cười: "Nếu vậy thì tôi rất vinh hạnh."

anh ta là người có dị năng hệ thổ, vừa mới nãy ở phía dưới quan sát rất lâu phát hiện ra Nam Ca xác thực rất khó đối phó.hiện tại Nam Ca kích động đến thế, không biết chờ sau trận chiến sẽ là vẻ mặt gì đây?

thật ra thời gian trôi qua không lâu Nam Ca đã phát hiện không thích hợp. Bởi vì cô động đậy không được nữa! Cái người Cao Trường Húc này vậy mà lại khống chế bùn đất dưới chân cô, thiết lập một cái bẫy rập cho cô!

Tân Vũ Hoa ở ngoài sân nhìn thấy thực sự lo lắng, còn không phục nói một câu: "Còn chưa bắt đầu tỷ thí mà đội trưởng, saoanh lại xuất thủ trước chứ!"

Cao Trường Húc vậy mà còn thật thà phúc hậu cười một tiếng: "Việc quân cơ không ngại dối trá."

Tiếng nói còn chưa rơi xuống, trên mặt đấy đã toát ra vài chục cái gai đất hướng tới chỗ Nam Ca thẳng tắp phi đến!

Đồng tử cô tại thời khắc này cũng co lại, tim người có dị năng khác cũng kéo căng chặt chẽ, có một ít người thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng muốn đi lên cứu Nam Ca.

Ai biết ở thời điểm gai đất chuẩn bị lao đến bên cạnh mình, Nam Ca vậy mà lại hung hăng dùng thanh đao chọc ở trên mặt đất. Sau đó liền nhìn thấy, lấy cô làm tâm điểm đất đai xung quang thoáng chốc đã rạn nứt. Hai chân cô cũng đã có thể động!

Tình huống nghìn cân treo sợi tóc, cô đã bay lên trời. Mà gai đất của Cao Trường Húc ngay lúc đó đâm vào chỗ cô vừa mới đứng, không sai chút nào!

Người xung quanh cũng đã bị loại bầu không khí này lây nhiễm, trừ người thật sự lo lắng cho Nam Ca thì tất cả đều ở hoan hô trầm trồ khen ngợi.

Cách Nam Ca vừa mới phá giải nguy hiểm quá soái khí, nhưng mà thật sự làm cho người ta căng thẳng, con mắt Tân Vũ Hoa chớp cũng không dám chớp một cái, rất sợ bỏ qua cái gì.

"Còn tốt còn tốt... Tôi cũng biết là Nam Ca sẽ không dễ dàng thua trận như vậy..."

Lúc này mặc dù Nam Ca đã nhảy ra xa nhưng gai đất vẫn còn không ngừng đuổi theo cô. Thậm chí Cao Trường Húc đã đem điểm dừng chân của cô đều tính toán tốt rồi. Chỉ cần cô lao xuống, nhất định có gai đất chờ đợi.

Nam Ca còn ở trong lòng thầm mắng một câu, sao dị năng hệ thổ khó giải quyết như thế. Tuy nhiên mặc dù Cao Trường Húc liên tục cùng cô giằng co chiến đấu, Nam Ca vẫn từ từ dựa vào gần anh ta.

hiện tại coi như là người có dị năng hệ thổ có thể khống chế đất, năng lực cũng không thể cường hãn đến mức có thể độn thổ nên chỉ cần bị cô lại gần. Cao Trường Húc kia nhất định sẽ thua!

Đường Tư Nguyệt ở phía sau đám người xem cũng đặc biệt sốt ruột, Nam Ca này đến cùng có thể thua hay không? Cao Trường Húc cũng đã sử dụng toàn lực rồi!

hiện tại trên trán Cao Trường Húc đều là mồ hôi lạnh, anh ta có chút hối hận khi lên đài tỷ thí cùng Nam Ca. Nhưng mà đâm lao phải theo lao, trận đấu này còn phải tiến hành đến khi một bên thua!

Nam Ca cũng giật giật khóe miệng, vung thanh đao lên, cao cao rơi xuống: "Kết thúc!"

Nhưng không đợi thanh đao đụng vào vẻ mặt xám trắng của Cao Trường Húc, vậy mà cô lại cảm giác tinh thần hải của mình rung chuyển một cái, hành động hạ đao cũng run rẩy trong chớp mắt!

Tuy nhiên Nam Ca vẫn sống chết cắn chặt răng, rơi xuống bên cạnh Cao Trường Húc, bức anh ta lui hai bước.

Đồng thời ánh mắt cô sắc như dao hướng tới bên ngoài lôi đài đâm tới!

Cái vị trí kia vừa vặn chính là chỗ Đường Tư Nguyệt đứng!

Đường Tư Nguyệt quả thực khiếp sợ tới cực điểm, tại sao có thể như vậy? cô ta lặng lẽ dùng tinh thần lực quấy nhiễu Nam Ca một cái, không nghĩ tới vậy mà lại không có hiệu quả, còn bị cô ta nhìn thấu?

Tuyệt đối không thể nào! Nam Ca lại không phải là người có dị năng hệ tinh thần! Đến cùng thì thân phận của Nam Ca là gì?

Nếu không thì, chính do cô ta ẩn núp quá sâu rồi sao?

Nhất định là như vậy, nếu không cô ta(NC) muốn tinh hạch hệ tinh thần làm cái gì? Đường Tư Nguyệt lạnh lùng cười mộttiếng, cô ta còn thật sự cho rằng Nam Ca là một người bình thường có thân thủ cường hãn đâu. Chỉ sợ vừa mới thắng vài chục trận cũng nhờ cô ta dùng tinh thần lực của bản thân quấy nhiễu đối thủ đi?

Thiệt thòi cô ta còn không biết xấu hổ đứng ở trên lôi đài tiếp nhận mọi người cúng bái cùng hoan hô!

Đường Tư Nguyệt cắn chặt răng, thề muốn tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Nam Ca.

Nam Ca tỷ thí nhiều người như thế, còn thật sự không dùng qua tinh thần lực lần nào hết. Lời Lệ Sâm nói cô vẫn còn nhớ rõràng, cô là Zombie, sử dụng tinh thần lực rất có thể bại lộ thân phận.

Nhưng Đường Tư Nguyệt này sao có thể hèn hạ như thế, vậy mà lại ở ngoài sân dùng thủ đoạn bẩn thỉu ngáng chân cô! Sau này mặc kệ cô ta như thế nào, Nam Ca cùng cô ta đã kết thành hiềm khích rồi.

Thất thần trong chớp mắt, tỷ thí còn phải tiếp tục nhưng Cao Trường Húc bại trận đã là rõ ràng.

Thời điểm Nam Ca còn muốn xông về phía trước, Cao Trường Húc tự động thối lui ra ngoài lôi đài, rất có phong độ nói: "côquá lợi hại, tôi nhận thua."

Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Nam Ca vẫn đem thanh đao thả trở về, còn nhìn người vây xem một cái, nhàn nhạt hỏi: "không có ai đi lên nữa sao?"

Còn đi lên cái gì nữa? đi lên làm món ăn chờ bị cô ngược sao? Kết quả chiến cuộc còn phải nói sao? Đương nhiên là Nam Ca thắng lợi!

Đám người yên tĩnh trong chớp mắt, lập tức liền bộc phát ra tiếng hô động trời. Ba người Tô Phương bọn họ là người đầu tiên ném bảng cổ vũ đi để xông lên vây quanh bên cạnh Nam Ca. Líu ríu như chim sẻ, Nam Ca thắng lợi nhưng bọn họ còn muốn kích động hơn Nam Ca: "Nam Ca tỷ! Chị thật sự là thần tượng của bọn em!"

"Nam Ca tỷ, chị quá lợi hại, a a a! Vừa mới nãy chị thật quá soái!"

Tô Phương còn trực tiếp ôm lấy Nam Ca, lực đạo lớn đến mức làm Nam Ca suýt nữa ngã. Lúc này Tô Phương khăng khăngmột mực nói: "Nam Ca, tôi cả đời đều muốn đi theo cô!"

Nếu trên đầu Nam Ca có ăngten thì khẳng định lúc này đã dựng thẳng lên rồi. Cả đời đi theo mình sao? Nuôi dưỡng tốt chẳng phải là khẩu phần lương thực cả đời của mình sao? không tệ không tệ.

Tô Phương ôm Nam Ca không buông tay, Tân Vũ Hoa cùng Tô Hiển ở một bên quả thực đều hâm mộ đỏ tròng mắt.

Ô ô, vì sao bọn họ không phải là con gái, như thế thì cũng có thể thân cận Nam Ca rồi!

Cũng may Nam Ca không cho Tô Phương ôm mình quá lâu đã đem cô gẩy ra bên cạnh, thời điểm lại tìm kiếm Đường Tư Nguyệt mới phát hiện người đàn bà này không biết lúc nào đã rời đi rồi.

Tô Phương còn ở sau lưng lầm bầm một câu: "Đánh nhiều trận như thế, trên người Nam Ca tỷ sao vẫn lạnh như thế nhỉ, thể lực thật là tốt."

Lúc này Nam Ca vừa vặn bị Nhạc Văn Phong ngăn cản lại nên cũng không nghe thấy Tô Phương nói gì, ngược lại Diệp Thiệu lại đây nghe thấy lời nói này, ý tứ sâu xa nhìn Nam Ca một cái.

Nhạc Văn Phong hiện tại nhiệt tình cực kỳ, nhìn Nam Ca giống như nhìn thấy con gái thất lạc nhiều năm: "Nam Ca, vừa nãycô thật sự là lợi hại, khó trách nghe nói ngày hôm qua cô đi theo đám tiểu đội bọn họ làm nhiệm vụ, có thể lập công lớn đấy."

nói xong anh ta còn giơ ngón tay cái lên.

Nam Ca có chút đắc ý, tuy nhiên khóe miệng còn cố kéo căng giả vờ thâm trầm nói: "Tôi không phải là người lợi hại."

Sau đó ở trong lòng còn bổ sung một câu, tôi rõ ràng là người rất lợi hại nhé =. =

Nhạc Văn Phong còn muốn nói ra điều kiện bản thân để giữ Nam Ca ở lại đây nhưng Diệp Thiệu lại ngăn cản trước người Nam Ca.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi